Chương 4: Yêu cầu vô lí của cô gái trẻ

Quán Rượu Nobu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều đầu tiên khiến Johann Gustav chú ý đến khi bước vào nơi này là hơi nóng của nó.

Nếu để ý đến từ “quán rượu” ở thành phố này thì bạn thường tưởng tượng ra một thứ đồ uống lạnh lẽo mà bạn được phục vụ. Cửa hàng này sao lại bất thường vậy? Dù nó khá nhỏ, ghế cũng đã hết, một lượng khá đông người muốn ngồi xuống và thưởng thức đồ ăn lẫn thức uống. Để ý đến nhiều chi tiết như thế, kì vọng của ông cũng tăng lên kha khá.

Ông nhường ghế cho một thầy tu, sau đó ngắm nhìn nội thất bên trong quán một lần nữa.

Trên tường có gắn những tấm bản, có vẻ đó là thực đơn nhưng được viết bằng một loại ngôn ngữ khác. Nó mang lại cảm giác khá thoải mái. Ông tận hưởng bầu không khí bên trong quán rượu khi lau tay bằng một chiếc khăn dày và ấm có tên Oshibori, thứ được cô phục vụ mang đến như một hành động tự nhiên.

Thực đơn treo trên tường cho thấy người đầu bếp có thể nấu rất nhiều loại thức ăn, tất nhiên là trong trường hợp có ai đó đọc được xem thực đơn viết gì.

Bên dưới thực đơn là những biểu tượng có vẻ như thể hiện giá của các món ăn. Nó tượng trưng cho danh dự của đầu bếp trong việc tiếp tục phục vụ đồ ăn thức uống với giá như nhau, ngay cả khi nguyên liệu không giống nhau.

Dù Johann Gustav vẫn chưa thưởng thức món nào ở đây, ông đã thích nơi này rồi.

Cùng lúc đó, ông cảm thấy hơi xấu hổ khi đưa ra một yêu cầu hơi bị vô lí cho vị đầu bếp tài năng này.

“Ngài muốn gọi món gì ạ?”

Cô phục vụ hỏi một cách thân thiện. Nó không quá suồng sã, cũng không quá trịnh trọng.

“À... Hildegarde, cháu muốn ăn gì nào?” (về chăm Beel đi chị:v)

Johann Gustav hỏi người đi cùng mình, Hildegarde. Ông tự nhận thấy việc này chẳng hề thoải mái chút nào, vì câu trả lời lúc nào cũng như nhau.

“Cháu muốn món gì đó vừa ngon, vừa không tanh, không đắng, không chua, không cứng. Mà cũng không phải bánh mỳ, khoai tây, cháo hay món hầm nào cả.”

Cô bé thoạt nhìn như một con búp bê, Hildegarde, lại yêu cầu một thứ vô lí. Ở Old Capital này cũng không có nhiều món ăn cho lắm. Đa số chúng đều có mùi vì bên trong có những loại gia vị nặng mùi để bảo quản lâu hơn. Nếu không phải bánh mỳ, khoai tây, cháo hay món hầm thì chẳng có gì ngon để ăn ở Old Capital vào mùa đông cả.

Ông nghĩ rằng Hildegarde không muốn ăn thứ mình vừa gọi, cô bé chỉ muốn thấy khuôn mặt vô vọng của người đầu bếp khi nghe thứ yêu cầu vô lí đó. Điều này thực sự quá đáng.

Dù mới chỉ 12 tuổi, Hildegarde đã được ấn định vào một cuộc hôn nhân sớm. Dù Johann muốn cô bé vui lòng bằng cách nhìn cô hủy hoại danh tiếng của các nhà hàng trong thành phố, ông vẫn mong rằng có một điều đặc biệt nào đó có thể xảy ra.

Johann Gustav nhìn biểu cảm trên mặt cô phục vụ với ánh mắt muốn xin lỗi. Tuy nhiên, trên mặt cô ấy không có biểu hiện là gặp rắc rối cả.

“Một món gì đó vừa ngon, vừa không tanh, không đắng, không chua, không cứng. Mà cũng không phải bánh mỳ, khoai tây, cháo hay món hầm. Xin hãy chờ một lát.”

Cô vui vẻ chốt lại yêu cầu và chạy vào báo cho đầu bếp. Anh ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Liệu vị đầu bếp sẽ phục vụ món gì đây?

Bất chấp ngoại hình, Hildegarde là con gái và là người kế nhiệm của gia tộc Viscount. Nơi này sẽ gặp rắc rối nếu phục vụ một thứ kỳ quái.

Vì cô bé mồ côi từ nhỏ nên chú của cô, Johann Gustav, đối xử với cô như con gái và có vẻ nuông chiều cô hơi nhiều.

Do đó, ông muốn cô sống khỏe và mạnh mẽ.

Thay vì lo về việc yêu cầu của cô bé không được đáp ứng, ông xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của mình, vì không mong rằng mọi sự diễn ra trôi chảy. Có lẽ ông không cần lo về việc món ăn sắp được dọn ra là gì.

Cô phục vụ cẩn thận đặt một cái hộp sắt trước Johann Gustav và Hildegarde. Nó không phải một cái hộp bình thường. Nhìn nó giống một cái lò xách tay cỡ nhỏ. Người thợ rèn nào có thể chế ra thứ này? Nếu được thì ông muốn mời người đó về dinh thự nhà mình.

“Cháu bật bếp đây, hơi nguy hiểm một chút đấy ạ.”

Khi cô phục vụ vặn cái núm trên hộp, sau một tiếng ‘pop’ thì lửa bùng lên. Thật kì diệu! Sau đó cô đặt một nồi bằng gốm lên trên ngọn lửa. Nấu ăn trước mặt khách hàng quả là một ý kiến hay. Nó sẽ rất ngon vì trời hôm nay khá lạnh. Dù món ăn có ngon đến mấy thì khi bưng ra cũng đã nguội rồi. Sắp xếp một thứ như thế này cũng khá xa xỉ. Đến quý tộc còn hiếm khi được ăn thức ăn nóng như thế này.

Trong nồi có một thứ gì đó mỏng màu xanh lá. Có thể đó là rong biển. Nếu vậy đây có thể là một món không tanh, không đắng, không chua, không cứng, mà cũng không phải bánh mỳ, khoai tây, cháo hay món hầm.

Khi ông nhìn Hildegarde, cô bé đang rất thích thú nhìn nồi nước sôi. Đúng vậy. Từ khi lớn lên trong một môi trường được bao bọc quá nhiều, Hildegarde chưa từng thấy nước sôi ở một khoảng cách gần thế này. Dù nước tắm cũng phải chờ nguội để tránh cô bị bỏng. Quả thực cô đã được bảo vệ một cách quá mức.

Cô phục vụ từ từ đặt một miếng gì đó màu trắng vào trong nồi. Nó có hình vuông. Ông chưa từng thấy thứ này trước đây. Đây là món ăn đó sao?

Cả Johann Gustav, cả Hildegarde, cả cô phục vụ lẫn anh đầu bếp đều không ai nói gì.

Trong cửa hàng chỉ vang lên tiếng của thứ màu trắng đang sôi trong nồi.

Một loại sốt màu nâu nhạt được đổ lên trên khối màu trắng, và bên trên được rắc một thứ gì đó màu xanh đã được cắt nhỏ. Theo cô phục vụ, đó là hành lá.

Một mùi thơm dễ chịu theo làn khói bốc lên và kích thích khứu giác. Dù ban đầu Johann Gustav cũng chẳng ưa cái quán rượu ngoại ô này cho lắm, nhưng ông đã bị sự độc đáo của món ăn này mê hoặc. Nó khiến dạ dày ông bất chợt sôi lên.

Nhanh lên, mình muốn ăn nó.

Dù bên trong quán rượu khá ấm, nhưng ngón tay và cơ thể ông vẫn run lên vì kích thích.

Nhìn Hildegarde đang ngồi bên cạnh còn tức cười hơn.

Đường đường là con gái nhà Viscount, cô đã được dạy bảo về kỉ luật cũng như tự kiểm soát bản thân, nhưng tay phải của cô, ban đầu đặt ở trên đầu gối, giờ đây đang lưỡng lự trong việc giơ ra hay rút về. Ánh mắt cô tập trung hết lên trên đĩa và thìa. Ngồi bên cạnh thấy cô nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn với tâm trạng bồn chồn thì cũng thấy ấm lòng phần nào.

Thường thì cô bé sẽ cư xử như người lớn, nhưng cử chỉ trẻ con này mới phù hợp với những cô gái tầm tuổi này.

“Đây là đậu phụ với miso. Nó còn nóng nên quý khách hãy cẩn thận.”

“Đậu phụ phải không?”

Không để ý tới lời khuyên của cô phục vụ, ông cầm thìa trong tay.

Cẩn thận không để miso tràn ra, ông nhẹ nhàng đưa miếng đậu lên miệng.

“Phù phù...”

Nóng.

Miếng đậu dễ dàng tan trong miệng ông. Hòa với miso, nó chảy dài theo lưỡi của ông.

Một miếng lớn nữa.

Lần này thì nó đã được thổi để làm nguội.

Hildegarde cũng phồng đôi môi nhỏ, đáng yêu của mình và thổi.

Múc.

Thổi.

Nuốt.

“Phù phù...”

Khói bốc lên từ miệng của họ. Thứ bên trong không cần phải nhai cũng trôi tuột xuống họng, thật là một cảm giác phức tạp.

Tuy nhiên, khi thứ đó trôi xuống dưới, nó khiến cơ thể ấm lên.

Dù đây đang là mùa đông, họ vẫn không ngừng đổ mồ hôi.

Miệng, cổ họng, và cả bụng họ, tất cả đều ấm.

Ông uống nước từ một chiếc cốc nhìn khá sang chảnh. Ông không ngờ rằng giữa mùa đông mình lại phải uống nước lạnh.

“Ngon quá...”

Hildegarde vừa ăn vừa thì thầm.

“Nó không tanh, không đắng, không chua, không cứng, cũng không phải bánh mì, khoai tây, cháo hay món hầm. Ngon lắm!”

Đứa trẻ này chưa từng cảm nhận tình thương của phụ mẫu trước đây.

Do đó Johann Gustav yêu cầu mọi người xung quanh phải làm hết sức mình vì cô bé. Đứa cháu thông minh này đã dần dần nhận được tình thương từ mọi người. Có thể nói rằng đây là tất cả những gì mà Johann Gustav có thể làm.

“Ngon không Hildegarde yêu quý?”

“Cũng tàm tạm ạ.”

Vừa nói, Hildegarde vừa nhìn miếng đậu với ánh mắt nghiêm nghị.

Trong khi tay còn đang nắm chặt cái thìa, một hành vi có thể coi là không đúng mực, cô bé đưa lên miệng và bắt đầu thổi.

Cái cách cô bé rướn người gần cái thìa hơn và dùng ngón tay nhỏ bé vén tóc sang một bên thật sự giống với người mẹ quá cố của cô.

“Đúng vậy, cũng tạm...”

Hildegarde lại thầm thì.

Cô bé nhìn chằm chằm vào bên trong nồi sau khi ăn xong. Trong nồi không còn chút thức ăn nào, tất cả đều đã được ăn một cách sạch sẽ.

Chỉ còn âm thanh nước khẽ sôi trong nồi lục bục vang lên.

“Có một điều khiến cháu không thích.”

“Là gì vậy Hildegarde?”

“Thứ này... ít quá. Ăn không bõ.”

Ông cười lớn vì ngạc nhiên. Hildegarde, người có một cơn thèm ăn nho nhỏ do ăn kiêng không hợp lí, thật ngạc nhiên là lại thích món đậu phụ này nhiều thế.

Rõ ràng nó rất ngon. Món ăn này quả thực rất hợp để ăn trong mùa đông. Dù nó có phần đơn giản, nó cũng khiến cơ thể ấm lên trong tiết trời lạnh lẽo.

“Vậy à. Cô có thể làm thêm một phần nữa không?”

Khi ông hỏi cô phục vụ, cô cười vui vẻ nhưng lại dịu dàng từ chối.

“Đậu sốt chỉ có từng đó thôi ạ. Nhưng tiếp theo sẽ có nhiều món nữa.”

Vừa nói, cô vừa dọn bếp và nồi sang một bên và mang những món ăn khác ra.

Món luộc, nướng, chiên,... Tất cả đều là những món họ chưa từng thấy bao giờ.

Mắt Hildegarde sáng lên thích thú. Cô bé ăn từng miếng từng miếng một và cơ thể nhỏ bé run run. Hẳn là chúng rất ngon.

Cảm thấy ngớ ngẩn vì lo bò trắng răng, ông xiên cây nĩa vào trong nồi chứa đầy nguyên liệu đang được đun nóng.

Ông đắm chìm trong hương vị đó. Thứ này cũng rất ngon.

Hildegarde sẽ trở thành cô dâu trong 2 tháng nữa.

Johann Gustav quyết định rằng cho tới lúc đó, tuần nào ông cũng sẽ đưa Hildegarde tới đây.

*****

Team dịch: Đéo cần tên
Trans + edit: Amethyst

Nhấn Mở Bình Luận