Quân Vương Ngự Nữ
(Cảnh bị cắt -> Tà Nguyệt Lâu)
Đương cơn men ái tình thiêu đốt, khi Trần Tĩnh Kỳ và Thục Phi Kim Vận đang sắp sửa hoà quyện làm một thì bất ngờ từ bên ngoài, tiếng của tì nữ Tuyết Nhạn vang lên.
- Chung tổng quản! Xin hãy dừng bước!
- Thục Phi nương nương đâu?
- Nương nương...
Thanh âm bên ngoài khiến cho hai kẻ bên trong phải giật mình kinh sợ. Trần Tĩnh Kỳ và Thục Phi Kim Vận vội tách nhau ra, tính đường ứng phó. Lúc này Chung tổng quản kia đã đến ngay trước cửa phòng, Trần Tĩnh Kỳ có muốn lui cũng lui không được nữa rồi. Hắn thầm trách hai cung nữ Tuyết Thi, Tuyết Nhạn tại sao lại sơ suất như vậy, để họ Chung đi vào tận đây mới lớn tiếng tri hô.
Phải làm sao đây? Nếu bị họ Chung kia phát hiện, cả hắn và Thục Phi sẽ liền chết không có chỗ chôn.
- Để ta ứng phó.
Nói đoạn Thục Phi ra dấu bảo Trần Tĩnh Kỳ im lặng, ở yên trên giường.
Bên ngoài, Tuyết Thi đi đâu không rõ, lúc này chỉ có mỗi mình Tuyết Nhạn. Nàng rất muốn ngăn, nhưng là không thể ngăn được. Chung Quý cùng mấy gã thái giám đi theo đã đẩy cửa xông vào phòng.
- Chung tổng quản, không thể!
- To gan!
Chung Quý cùng mấy gã thái giám vừa tiến vào phòng đã liền bị tiếng quát của Thục Phi khiến cho phải khựng bước chân.
Thục Phi nói tiếp, thanh âm tức giận:
- Chung Quý, ngươi tự tiện xông vào phòng ta như vậy là muốn làm gì?!
Nếu trước mặt là một vị phi tần nào khác, Chung Quý có thêm mười lá gan cũng không dám vô lễ, song đối với Thục Phi Kim Vận đã bị thất sủng này, hắn căn bản chẳng hề e ngại.
- Nương nương tha tội, nô tài chỉ là làm theo chức trách. Nương nương cũng biết hàng tháng nô tài đều phải đi kiểm tra, sau đó báo cáo lại cho đại tổng quản...
- Ngươi kiểm tra, có nhất thiết phải xông vào phòng ta như vầy?
- Nương nương bớt giận, nô tài không nhìn tận mặt nương nương thì không thể báo cáo. Mà, Thục Phi nương nương, đương buổi ban ngày, nương nương sao lại đóng kín cửa phòng, lại còn buông màn...
- Hỗn xược!
Thục Phi làm bộ ho lên mấy tiếng:
- Khục khục... Thân thể ta không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút lẽ nào cũng cần phải có sự cho phép của ngươi?!
Chung Quý khẽ nhíu mày:
- Thục Phi nương nương, nô tài chỉ là theo chức trách mà làm việc. Nếu như nương nương không tiện, vậy để nô tài tới xem.
Dứt câu Chung Quý liền hướng phía giường bước tới, chính hành động ấy đã khiến cho Trần Tĩnh Kỳ phải biến sắc. Thục Phi tất nhiên là cũng sợ lắm. Nàng vội nói:
- Nếu Chung Quý ngươi không sợ mất đầu thì cứ việc!
Chung Quý lập tức khựng lại.
Thục Phi nói tiếp:
- Ta thân thể không tốt, khắp người bức bối nên lúc nãy đã đem phân nửa y phục cởi bỏ... Ta dù ở lãnh cung thì tước vị như cũ vẫn là quý phi. Ngọc thể của quý phi, một tên nô tài như ngươi được phép nhìn hay sao? Ngươi dám khinh hoàng thượng?
- Nô tài... Nô tài không dám!
Nghe Thục Phi trình bày nguyên cớ, lại lấy hoàng thượng ra cảnh báo, Chung Quý thực tình hoảng sợ. Ngọc thể của quý phi, trừ bỏ các cung nữ hầu hạ ra thì cũng chỉ có hoàng thượng mới được phép nhìn. Chung Quý hắn thân là một thái giám, lúc trước từng là nam nhân, theo quy định đích xác không thể nhòm ngó.
- Hừ, ngươi không dám? Theo ta thấy thì Chung Quý ngươi là đang có ý nghĩ phạm thượng, muốn nhìn xem ngọc thể của ta!
- Nô tài hoảng sợ!
Chung Quý và mấy tên thái giám đi theo lập tức quỳ xuống. Bọn họ không phải sợ Thục Phi mà là sợ cái uy của hoàng thượng. Nếu để những lời vừa rồi của Thục Phi lan truyền, Chung Quý hắn e là sẽ chuốc phải tai ương. Ở trong hoàng cung này, đấu đá vô cùng khốc liệt. Đâu chỉ phi tần, cả thái giám, cung nữ cũng là như vậy, mạng nhỏ tùy thời đều có thể mất.
Sau bức màn, Trần Tĩnh Kỳ ngồi nghe hết thảy, đối với Thục Phi Kim Vận âm thầm tán thưởng. Trong tình huống bất ngờ, lòng đang kinh sợ như vậy mà nàng vẫn có thể dễ dàng ứng phó, đem Chung Quý kia triệt để áp chế, quả thật là rất không tầm thường.
Ngồi phía trước, Thục Phi thấy đã khống chế được cục diện, lúc này trong dạ mới nhẹ nhõm thở phào. Nàng rướn người tới, nhẹ hé bức màn nhìn xem. Kẽ hở rất nhỏ, vì vậy nên nàng cũng chẳng lo những người bên ngoài có thể xem thấy được gì bên trong.