Quân Vương Ngự Nữ
Sát chiêu bất ngờ bị hoá giải, nữ hắc y nhân thầm giật mình, nghĩ: "Không ngờ ngoài thị vệ đại nội lại còn có cao thủ ẩn giấu."
Soạt!
Thuyền phu vừa giải cứu Trần Tĩnh Kỳ xong liền dùng chân hất một thanh đao dưới sàn thuyền lên. Nắm đao ấy, hắn truy theo công kích nữ hắc y nhân, thuận đường xử lý luôn đám đồng bọn của đối phương.
- A!
- A...!
Tốc độ xuất đao của thuyền phu nhanh tới cực điểm, nháy mắt đã đem cổ họng bốn tên hắc y nhân gần nhất cắt đứt, khiến cho huyết dịch phun trào...
- Giết hắn!
Biết đã đụng phải cao thủ, nữ hắc y nhân ra lệnh cho các thuộc hạ tập trung đối phó với người thuyền phu; phần mình, nàng lại một lần nữa phóng tới chỗ Trần Tĩnh Kỳ. Mục đích của nàng chính là vị An Vương điện hạ này!
- Đừng hòng!
Người thuyền phu đã nhận ra ý đồ của nữ hắc y nhân, vội đạp chân xuống sàn thuyền, lộn ngược trở về.
Keng!
Keng!
- Chết tiệt!
Liên tiếp bị ngăn cản, nữ hắc y nhân tức giận. Nàng cùng mấy thuộc hạ bao vây người thuyền phu, đang giao chiến thì bất ngờ vung tay tung ra một đám bụi phấn vào mắt đối phương.
- Bỉ ổi!
Người thuyền phu mặc dù tránh được đám bụi phấn kia, song trong lúc né tránh ấy cũng đã bị nữ hắc y nhân thừa cơ đánh lén, đâm cho một kiếm.
Thân thể thụ thương là vậy nhưng người thuyền phu vẫn rất uy dũng. Hắn biến hoá thế đao, đường đao hiểm độc lập tức lấy mạng hai gã hắc y nhân, đồng thời cũng khiến cho nữ thủ lĩnh trong đám phải đau đớn hét thảm.
Trần Tĩnh Kỳ thừa dịp hô lớn, lệnh các hộ vệ tiến hành phản kích.
- Xông lên!
- Giết!
Nhóm thủ lĩnh kẻ chết người trọng thương dưới tay thuyền phu, đám hắc y nhân tinh thần mất hết. Nữ thủ lĩnh hắc y nhân biết cục diện đã vượt khỏi tầm tay, đành cắn răng ra lệnh rút lui.
...
Đám hắc y nhân vừa rút, Trần Thế Khải cũng đổ quỵ luôn xuống. Cũng chẳng phải bởi do hắn bị thương, kỳ thực vì kinh sợ quá thôi.
Thương tích có chăng là Trần Tĩnh Kỳ. Nhưng dù vậy, hắn vẫn đứng vững, thậm chí còn tự mình chạy tới chỗ người thuyền phu hiện vừa mới ngất xỉu. Đây chính là ân nhân đã cứu mạng hắn, hắn sao có thể để nằm đó mà chết được.
- Ngự y!
- Ngự y!
Bao Bọc Vàng - ngự y hoàng cung được phái đi theo Trần Tĩnh Kỳ sang nước Hạng - khẩn trương chạy tới. Trên mặt hắn khói bụi còn dính, quần áo cũng bị cháy vài nơi, thần tình còn chưa hết kinh hoảng.
- Mau xem cho hắn!
Bao Bọc Vàng theo lệnh mà làm, khẩn trương kiểm tra cho thuyền phu.
- Điện... điện hạ...
- Thế nào?
- Người này... Người này là nữ nhân...
Hả?
Trần Tĩnh Kỳ trố mắt kinh ngạc. Hắn chợt nhớ lại thanh âm của thuyền phu ban nãy, trong lúc giao chiến với đám hắc y nhân thì quả thật đó không phải giọng nam nhi.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tại sao phải cải trang, đóng giả thuyền phu lên thuyền của hắn?
Trong lòng Trần Tĩnh Kỳ nổi lên những hoài nghi.
- Ngươi mau cứu hắn!
...
Lửa trong phòng đã được dập tắt, Trần Tĩnh Kỳ bế nữ thuyền phu cải trang vào, đặt nàng lên giường rồi đi chong đèn sáng, từ đầu đến cuối đều không để ý đến vết thương nơi cánh tay.
Ngự y Bao Bọc Vàng ngó thấy, âm thầm kỳ quái. Thương tích như vậy, An Vương điện hạ chẳng thấy đau hay sao?
- Mau! Mau cứu chữa cho nàng!
- Điện hạ, cần phải cởi y phục cô nương này ra!
- Để ta!
Trần Tĩnh Kỳ không chút do dự, bỏ qua lễ tiết đem áo của nữ thuyền phu cởi bỏ. Tới lúc này thì rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao chẳng ai phát hiện được thân phận nữ nhi của nàng. Thì ra nàng đã dùng vải quấn quanh ngực mình, những lớp dày đặc. Trên da nàng, phần từ cổ trở lên, màu sắc cũng khác hẳn, rõ ràng là dùng thứ gì đó để bôi lên, khiến cho nó đen sạm và thô ráp.
Nhát kiếm do nữ hắc y nhân kia đâm, vị trí nằm ở dưới gò bồng đảo một chút, vết thương đang ứa máu, không ngừng chảy ra. Trần Tĩnh Kỳ xem máu chảy không ngừng thì cũng bất giác rợn người.
- Điện hạ, người giao cho thần!
Nói rồi Bao Bọc Vàng thế chỗ Trần Tĩnh Kỳ, lấy rượu thuốc cùng khăn lau nhanh chóng xử lý vết thương.
Sau khi đã rịt thuốc lên vết thương, hắn dùng kim chỉ đem khâu lại, kế đến lấy lụa trắng băng bó.
Trần Tĩnh Kỳ đứng bên chờ đợi, chừng thấy thương tích của nữ thuyền phu đã được băng bó xong thì mới lên tiếng hỏi:
- Vết thương có đáng ngại không?
Bao Bọc Vàng chậm rãi khép lại hòm thuốc, lấy khăn lau mồ hôi trán, đáp:
- Điện hạ yên tâm, vết đâm không sâu, chưa chạm vào phế phủ, một hai hôm nữa vị cô nương này sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ nhõm thở phào.
- Điện hạ, vết thương của ngài lại chảy máu, để thần băng lại.
...
Lo lắng qua đi, những hoài nghi lại trỗi lên trong dạ Trần Tĩnh Kỳ. Hắn nhìn nữ thuyền phu đang hôn mê bất tỉnh, nói với Bao Bọc Vàng:
- Khuôn mặt nàng ta hình như là dùng thứ gì đó bôi lên, nhưng ta thử lau thì lại không được. Ngươi là ngự y, quen các loại thuốc, có biện pháp gì không?