Quốc Sắc Sinh Kiêu
Bên cạnh có một người thấp giọng hỏi:
- Chúng ta... Chúng ta cứ chờ đợi như vậy sao? Nếu hắn không trở lại, có phải chúng ta... có phải chúng ta sẽ không thể đi nữa không?
Người bên trong này, phần lớn là thương nhân nhà giàu, đều có lòng tư lợi, lúc này nhìn thấy có cơ hội chạy trốn, thật sự không muốn bởi vì Sở Hoan là bị chậm trễ, thậm chí có mấy người bắt đầu oán trách trong lòng Sở Hoan chậm chạp không về, cũng không nghĩ tới có thể có được cơ hội chạy trốn cũng là nhờ Sở Hoan ban tặng.
Vệ Thiên Thanh trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử kia thông minh, hơn nữa thủ đoạn nhìn qua không kém, nếu có thể cho mình sử dụng, thật sự là chuyện rất tốt. Dùng năng lực của hắn, muốn chạy trốn một mình, chỉ sợ cũng không khó khăn... !
Liếc Kiều phu nhân vạn phần khẩn trương bên người một cái, gã thở dài, lại nghĩ: “An nguy của phu nhân là lớn nhất, nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ thật sự không đi được”. Gã hạ quyết tâm, nhận cây đuốc từ trong tay Kiều phu nhân, thấp giọng nói:
- Đều dắt tay từng bước, hiện giờ ta dập tắt đuốc, mang mọi người ra ngoài!
Đôi mắt sau lớp lụa đen của Tô Lâm Lang lộ ra vẻ quái dị, hỏi:
- Chúng ta bỏ lại hắn?
Vệ Thiên Thanh nói:
- Hắn có thể ứng phó được, không có chúng ta, hắn sẽ càng thoải mái.
Gã nghiêm nghị nói:
- Không cần nhiều lời, nắm tay cho tốt, ta dập tắt lửa!
Gã tắt đuốc, xung quanh lập tức tối đen.
Lúc này mọi người đi theo từng người một, lấy Vệ Thiên Thanh làm đầu, lần mò đi ra ngoài miếu cổ trong bóng đêm.
...
...
Lâm Đại Nhi cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn không có nghỉ tạm, ngồi ở bên bàn, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Nàng nhớ rõ đồ vật kia vẫn mang trên người, hơn nữa cất kỹ trong người, vẫn chưa từng rời khỏi thân thể mình, nhưng lúc thay quần áo vừa rồi, nàng lại đột nhiên phát hiện đồ vật kia đã không cánh mà bay.
Nàng tìm trong phòng một lát, không có thấy tung tích vật kia, lập tức nhớ tới tình cảnh đối phó với Sở Hoan ở trên sông, chẳng lẽ đồ vật kia dĩ nhiên rơi mất khi đó?
Chỉ có điều nàng lục soát trong thạch thất một phen, lại không tìm được vật kia, tuy rằng trong lòng tức giận, cũng hiểu được mình phán đoán sai, dù sao sau khi Sở Hoan lên thuyền đã bị trói chặt, trên đường đi tay chân bị trói, nếu đồ vật kia ở trên người hắn, căn bản không có khả năng giấu diếm. Nàng tự nhiên không biết Sở Hoan đã sớm mở dây trói, đưa đồ vật kia ra sau người Tô Lâm Lang.
Cũng không biết buồn bực bao lâu, nàng bất đắc dĩ cười khổ:
- Chẳng lẽ trước đó đã mất rồi? Hoặc là... lúc giằng co trên sông kia, đồ vật kia đã rơi xuống đáy sông?
Chỉ là trong đầu lại nghĩ tới vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Sở Hoan lúc ấy, đều cảm thấy bên trong hơi quái dị, nhất thời cũng không ngủ được, lại nghĩ không chừng đồ vật kia rơi ở trong thùng xe, lập tức đứng dậy, ra cửa phòng muốn tìm trong thùng xe một phen.
Nàng ra cửa, muốn đi ra ngoài miếu cổ, đột nhiên thấy một âm thanh chạy qua ở phía trước không xa, trong lòng lập tức sinh nghi, thấp giọng nói:
- Là ai?
Bóng người kia chợt lóe mà qua, cũng không dừng lại, cũng không đáp lời, Lâm Đại Nhi cảm thấy chuyện tình cổ quái, rút dao găm bên hông, thân nhẹ như yến, đuổi theo bóng dáng kia.
Bóng dáng kia thật nhanh, không ngừng xuyên qua cột trụ đổ nát, Lâm Đại Nhi đuổi theo, trong nhất thời không đuổi kịp người nọ, lách qua một cột đá, đã không thấy bóng dáng người kia, nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, Lâm Đại Nhi bỗng nhiên xoay người, nương theo ánh trăng rọi vào miếu qua khe hở đổ nát, chỉ thấy một người cầm cung tiễn đang chạy vội tới đây.
Lâm Đại Nhi nhíu mày, tự nhiên nhận ra đó là Hầu Mạc Tín, mà Hầu Mạc Tín cũng đã nhìn thấy Lâm Đại Nhi, vội vàng bước tới, còn không có mở miệng, Lâm Đại Nhi đã hỏi:
- Khuya khoắt, ngươi không ngủ được, cầm cung tiễn ra làm gì?
Hầu Mạc Tín vội la lên:
- Thạch thất... dường như thạch thất bên kia xảy ra chuyện!
...
Vừa rồi Hầu Mạc Tín một lòng muốn mang Kiều phu nhân ra ngoài, giải phóng một chút lửa dục trên người gã, cho nên đi tới thạch thất kia, ai biết tới thạch thất rồi, lại nhìn thấy đuốc vốn châm ở nơi đó đã tắt, hơn nữa thủ vệ trước cửa thạch thất đã không thấy tung tích.
Hầu Mạc Tín cũng không phải ngu ngốc, phản ứng đầu tiên chỉ biết thạch thất xảy ra biến cố, vội vàng trở lại phòng mình mang cung tên ra, có cung tên trong tay, gã không hề sợ hãi, muốn qua xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ai biết lại gặp phải Lâm Đại Nhi ở nơi này.
Lâm Đại Nhi nghe nói thạch thất cố biến, thần sắc mặt đẹp thay đổi, thất thanh nói:
- Không tốt!
Hai chân nhấn một chút, vòng eo mảnh mai uốn éo, cả người đã như bay qua phía thạch thất.
Xa xa nhìn thấy thạch thất bên kia tối mịt, Lâm Đại Nhi chỉ biết thật sự xảy ra chuyện, lập tức lấy ra một tiêu trúc nhỏ bên hông, thổi vài tiếng, tiếng tiêu trúc lập tức vang lên trong miếu cổ, truyền ra bốn phía rõ ràng. Rất nhanh, liền nghe được trong miếu vang lên tiếng động ồn ào, có thổ phỉ cao giọng nói:
- Mọi người mau dậy, đã xảy ra chuyện!
Lúc này Lâm Đại Nhi đã tới cửa thạch thất, một cước đá văng cửa chính, bên trong tối đen, lúc này Hầu Mạc Tín cũng đã giương cung cài tên, đi theo phía sau Lâm Đại Nhi, nhắm ngay bên trong.
Lúc này góc tây đã sáng lên ánh lửa, một đám thổ phỉ tay cầm đại đao như lang như hổ chạy vội đến. Hiện giờ Lâm Đại Nhi cũng không xem thạch thất, mày liễu nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, dường như suy nghĩ cái gì, hô:
- Ngựa... Qua phía sau, bọn chúng nhất định đi tìm ngựa... !
Nàng xoay người chạy ra sau miếu.
Hầu Mạc Tín vội vàng đuổi theo, còn chưa tới cửa sau miếu cổ, phía sau đã truyền đến tiếng ngựa hí, Lâm Đại Nhi vừa gấp vừa giận:
- Quả thực muốn bỏ chạy, mau đuổi theo, không thể để nữ nhân kia chạy mất!
Lúc này Lâm Đại Nhi dồn hết khí lực toàn thân, liều mạng đuổi qua, giống như con bướm nhẹ nhàng bay múa trong sân đá đổ nát, mới ra cửa sau, chỉ thấy ngựa bên cạnh ao nước nhỏ đều đã được mở ra, đã có người muốn cưỡi ngựa rời khỏi.
Đám thổ phỉ phía sau đã nhanh chóng theo kịp, lao ra nhao nhao hô lên:
- Đừng chạy!
Kiều phu nhân thân thể được nuông chiều, đi lại chậm, lúc này chưa lên ngựa, Lâm Đại Nhi liếc mắt nhìn thấy, phi thân tiến lên, vài nhịp đã đuổi qua, lớn tiếng kêu lên:
- Đi không được!
Một người ở bên trong nhào tới, đại đao bổ xuống Lâm Đại Nhi, một giọng nói thô quát lên:
- Nhận lấy cái chết!
Người này đúng là Vệ Thiên Thanh.
Một đao này thế mạnh lực lớn, trong tay Lâm Đại Nhi chỉ có dao găm, cũng không dám đón đỡ, nghiêng người tránh qua, Vệ Thiên Thanh đã trầm giọng kêu lên:
- Phu nhân mau lên ngựa!
Gã lại bổ ngang một đao, chém qua phía hông Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi mắt thấy Kiều phu nhân đang luống cuống tay chân lên lưng ngựa, nghiến răng nghiến lợi, thân thể ngửa ra sau, một đùi ngọc rắn chắc quét về phía hạ bàn của Vệ Thiên Thanh.
Vệ Thiên Thanh vội nhảy ra phía sau, thấy được một đám thổ phỉ xông lại đây, không dám chậm trễ, liền đi trở lại về phía Kiều phu nhân đang lên ngựa. Lúc này Vệ Thiên Thanh cũng bất chấp kiêng kị, nâng mông tròn của Kiều phu nhân, đẩy nàng lên ngựa, Lâm Đại Nhi đã đuổi theo phía sau, gã lại quay người bổ liền ba đao, bức Lâm Đại Nhi lui hai bước, lúc này mới xoay người lên ngựa, ngồi phía sau Kiều phu nhân, lúc này không để ý tới gì khác, nắm lấy dây cương vung lên, muốn rời khỏi.
Lâm Đại Nhi sao có thể trơ mắt nhìn Kiều phu nhân rời khỏi, quay đầu lại lớn tiếng kêu khẽ:
- Hầu Mạc Tín, còn không bắn ngựa, không được để bọn họ chạy đi!
Lúc này nàng chỉ một lòng muốn lưu Kiều phu nhân lại, cũng bất chấp những người khác, mà người khác nhìn thấy thổ phỉ đuổi theo, sớm đã hồn bay phách lạc, dồn toàn lực lên ngựa, chỉ nửa khắc liền có hai con ngựa vung móng chạy như điên, tiến vào trong đêm tối, cũng không biết chạy đi nơi nào.
Hầu Mạc Tín nghe được Lâm Đại Nhi quát lớn, vội vàng giương cung cài tên, tài bắn cung của gã không thấp, lúc này có ánh trăng chiếu khắp mặt đất, hơn nữa khoảng cách với chỗ Vệ Thiên Thanh cũng không xa, đứng bên ao nước nhỏ, Hầu Mạc Tín tự tin nếu bắn ra một tên, hoàn toàn có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nào mình muốn, khi mũi tên của gã nhắm ngay Vệ Thiên Thanh, lại do dự mà chuyển lên người tuấn mã, trong nháy mắt buông tay, trong đầu chợt vang lên lời Tần Vũ nói qua với gã.
Nếu lần này Vệ Thiên Thanh và Kiều phu nhân thật sự có thể thoát đi, như vậy trong tay Lâm Đại Nhi không có tiền vốn đàm phán với Kiều Minh Đường, từ đó, Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu sẽ không thể bình yên trở về, điều này có lợi rất lớn đối với Hầu Mạc Tín.
Ma xui quỷ khiến, một tên này của Hầu Mạc Tín không có bắn về Vệ Thiên Thanh và tuấn mã gã cưỡi, mà chuyển hướng bắn về một người bên cạnh, người hắn nhắm này, không phải người khác, lại đúng là Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang và nột nữ tử khác cưỡi chung một ngựa, nàng giúp nữ tử kia lên ngựa trước, bản thân mình không kịp đi lên, không biết vì sao, lúc này còn nhớ tới Sở Hoan chưa có đi ra, quay đầu lại nhìn, liền thấy được thổ phỉ mặt nạ đồng thau giương cung cài tên dưới ánh trăng, mà mũi tên nhắm thẳng mình.
Nàng chấn động, không kịp nghĩ nhiều, Hầu Mạc Tín đã buông lỏng tay, tên bắn về phía nàng giống như tia chớp, giờ phút này, nàng cũng không biết thế nào cho phải, ngơ ngác mà đứng.
- Cẩn thận!
Bên cạnh truyền đến một tiếng quát to, nàng lập tức cảm thấy một người bên cạnh vồ lên, ôm nàng tránh ra, dù là như thế, nàng vấn cảm thấy trên đùi đau nhức, tuy rằng mũi tên kia không trúng yếu hại của nàng, nhưng vẫn bắn lên đùi nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi lạnh như băng, quay đầu lớn tiếng quát:
- Hầu Mạc Tín, mắt ngươi bị mù sao? Ngươi muốn bắn ai?
Hầu Mạc Tín lại lấy tên ra, chỉ là vừa rồi chậm trễ một tên, Vệ Thiên Thanh đã quay đầu ngựa, quát lớn một tiếng, cũng không quan tâm gì khác, cưỡi ngựa chạy về hướng đông.
Tô Lâm Lang bị ôm tránh thoát một tên, còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền cảm thấy toàn thân mình bị ôm lên, bước chân người ôm nàng rất nhanh, vài bước liền tới bên một con tuấn mã khác, nhanh chóng ẵm Tô Lâm Lang lên ngựa, mà người nọ cũng xoay người lên ngựa theo sau, trong tiếng quát chót tai của một đám thổ phỉ, người nọ đã quay đầu ngựa, cũng chạy như bay trên con đường cỏ dại mọc thành bụi về phía đông.
Lúc này Lâm Đại Nhi quả thật là nổi trận lôi đình, biết rõ đỗi phương cưỡi ngựa mà đi, tốc độ cực nhanh, nàng vẫn dương chân đuổi theo về phía đông, trong lòng thầm nghĩ Kiều phu nhân chính là mấu chốt đổi về hai người thân quan trọng, tuyệt đối không thể để Kiều phu nhân chạy mất.
Đuổi theo hơn mười thước, nghe được tiếng vó ngựa phía trước ngày càng xa, nàng lo lắng trong lòng, lúc này sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, nghe được giọng Tiết Thanh Sơn truyền đến:
- Đại Nhi lên ngựa!
Tiết Thanh Sơn cưỡi tuấn mã, vươn một bàn tay ra, Lâm Đại Nhi giơ tay nắm chặt, Tiết Thanh Sơn dùng sức kéo, thân thể mềm mại của Lâm Đại Nhi giống như cánh hoa nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau Tiết Thanh Sơn.
- Ngũ Ca, không thể để bọn họ chạy!
Lâm Đại Nhi nghiến răng nghiến lợi, thứ nhất nàng không thể để Kiều phu nhân rời khỏi, thứ hai cũng là thấy vừa rồi Sở Hoan đột nhiên xuất hiện cứu Tô Lâm Lang, nhìn thấy thân thủ thoăn thoắt của Sở Hoan lúc đó, Lâm Đại Nhi bỗng nhiên cảm thấy, thứ mình mất đi, chỉ sợ thật sự ngay trên người tên ăn mày kia.
Tiết Thanh Sơn vừa mới nghe tiếng tiêu trúc của Lâm Đại Nhi, chỉ biết chuyện lớn không ổn, khi thổ phỉ khác theo tiêng tiêu trúc chạy ra phía sau miếu cổ, Tiết Thanh Sơn lại mang theo hai người nhằm cửa trước miếu cổ, bên kia có hai cỗ xe ngựa, mỗi xe ngựa có một con tuấn mã, quyết định thật nhanh chặt đứt dây cương, xoay mình lên hai con tuấn mã kia, lập tức đuổi theo phía sau.