Chương 1: 1: Nàng Đây Là Ngại Mệnh Quá Dài Sao!

Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Từ Đông Cung đi đến Chiêu Hoa điện cần phải băng qua một hoa viên nho nhỏ.

Cùng lúc này Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm, núp mình trong bụi cây.

Nàng rúc đầu vào tán lá, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, ngó nghiêng xung quanh như là đang đợi người nào.

Cung nữ Bảo Cầm lo lắng nhìn quanh rồi hướng về phía nàng, giọng khẩn thiết: "Tiểu chủ, ngài muốn thấy Thái Tử điện hạ cũng không thể ở chỗ này.

Làm trái quy củ vạn nhất chọc giận Thái Tử điện hạ thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Hề Hề không quay đầu lại, nói: "Ta đã vào cung gần nửa năm, Thái Tử điện hạ lại chả thèm liếc mắt qua ta một cái, nếu ta không nghĩ biện pháp, đời này đừng nghĩ có thể diện kiến hắn.

"
"Nhưng cho dù như vậy, người cũng không thể! "
"Ấy!" Tiêu Hề Hề ngắt lời nàng, "Đừng nói nữa, người tới!"
Bảo Cầm lập tức mím môi.

Hai người qua khe hở, nhìn đoàn người từ xa đi tới.

Nổi bật lên trong đoàn người là một trang nam tử tuấn mỹ, toàn thân bạch gấm.

Hắn đi đằng trước, bỏ xa đám cung nhân lẽo đẽo theo sau, mặt mày sơ lãnh, dáng người đĩnh bạt.

Bất quá mười tám tuổi cũng đã khí thế bức người.

Đặc biệt là cặp mắt đen thâm trầm kia như tỏa ra hàn khí, làm người đến gần đều khiếp sợ đến đông cứng người.

Người này là Thái Tử Đại Thịnh, Lạc Thanh Hàn.

Tiêu Hề Hề nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, nhẩm đếm ngược.

Ba, hai, một!
Đến số một, nàng đột nhiên lao ra!
Nhưng bởi vì hướng đến quá độ, không nắm chắc khoảng cách, vô ý cả người đều thẳng tắp mà nhào tới Lạc Thanh Hàn!
Lạc Thanh Hàn phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người qua một bên.

Tiêu Hề Hề liền tạo tư thế bình sa lạc nhạn, sượt qua người Thái Tử mà đáp nặng nề trên mặt đất.

Trong bụi cây, Bảo Cầm che mắt lại, không đành lòng nhìn.

Phía sau Thái Tử, cung nữ thái giám đều bị biến cố xảy ra thình lình dọa tới.

Thường công công nhanh chóng phản ứng trở lại, lạnh giọng quát: "Ngươi là người phương nào? Dám đánh lén Thái Tử điện hạ?!"
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, hai tròng mắt rưng rưng, đem hết toàn lực làm chính mình thoạt nhìn đáng thương một chút.

"Thái tử điện hạ, ngài không nhớ ra thần thiếp sao? Thiếp là Tiêu lương đệ a!"
Lạc Thanh Hàn mặt lạnh nhìn nàng, dáng vẻ là hoàn toàn không nhớ rõ hậu viện của mình còn có một nữ nhân như vậy.

Tiêu Hề Hề bò dậy, đầu tiên là hành lễ, sau đó đem bùa hộ mệnh vẫn luôn nắm chặt ở lòng bàn tay dâng lên, mắt tỏ vẻ trông mong cầu xin rồi nói.

"Thiếp biết thái tử điện hạ hôm nay cùng Phụ Hoàng ra ngoài đi săn, bên ngoài nguy hiểm trập trùng, thiếp lo lắng cho an nguy của điện hạ, cố ý gặp mặt để dâng người bùa hộ mệnh, mong điện hạ nhận lấy.

"
Lời này vừa nói ra, mọi người biểu tình đều trở nên cổ quái.

Người người trong cung đều biết Thái Tử điện hạ ghét nhất những đồ thần thần quái quái như này, hiện tại Tiêu lương đệ cư nhiên dám đưa Thái Tử bùa hộ mệnh, nàng đây là ngại mệnh quá dài sao?!
Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn ánh mắt vốn lạnh băng, tức khắc liền trở nên càng thêm lãnh trầm.

"Tránh ra.

"

Tiêu Hề Hề tay dâng bùa hộ mệnh không chịu dịch chuyển.

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thường công công.

Thường công công hiểu ý, lập tức ra lệnh hai ma ma thân thể lực lưỡng tiến lên, đưa tay định kéo mạnh Tiêu Hề Hề ra.

Tiêu Hề Hề lại vào lúc này bỗng nhiên nhào lên, ôm chặt chân Lạc Thanh Hàn!
"Điện hạ hôm nay ấn đường biến thành màu đen, có huyết quang tai ương, mong người dùng bùa hộ mệnh thiếp dâng lên, tránh khỏi gặp bất trắc!"
Lạc Thanh Hàn bất động tại chỗ.

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân ôm đùi mình không chịu buông tay, ánh mắt lạnh băng như là muốn đem nàng đông lạnh thành một khối.

Hắn sống mười tám năm, chưa bao giờ gặp qua nữ nhân dám làm loạn như thế!
"Người tới, đem nàng ta mang đi, nhốt lại!".

Nhấn Mở Bình Luận