Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính
Vu Tịnh Nhã sau khi tiếp nhận sim điện thoại trong tay của Mạnh Khương Giang liền ngạc nhiên. Ông cười xấu hổ gãi tai, giải thích cho cô
- Hôm đó tới đón cháu, ta lỡ dẫm phải điện thoại làm nó nát rồi. Ta sợ trong đó có điều gì cần thiết nên mang sim về, đáng tiếc điện thoại bị hư nên dữ liệu bên trong không phục hồi được. Thật sự xin lỗi cháu
- Không sao đâu, cháu cũng không lưu thứ gì quan trọng trong đó. Ngài không cần tự trách bản thân
Vu Tịnh Nhã đưa hai tay nhận lấy, lễ phép cảm ơn. Cô nhận điện thoại mới từ tay Mạnh Khương Giang, lắp sim vào. Vừa mới bật nguồn điện thoại lên, Vu Tịnh Nhã đã bị cuộc gọi nhỡ bên trong doạ cho hết hồn
Vu Mộc Duệ (100+)
Vu Thiệu Huy(100+)
Hai đứa nhỏ này thật là đủ trò
Vu Tử Tầm (20+)
Là Tử Tầm, đứa nhỏ mới trở lại nhà tuần trước
Giai Trạch Dương(38+)
Gì đây? Cô tưởng tên nhóc này còn đang chơi trò chiến tranh lạnh với cô mà?
Giai Thi Hàm(500+)
Cô bé này là đang spam nát máy của cô sao?
Và mấy cuộc từ số lạ. Vu Tịnh Nhã không biết số này là của người nào, cô cũng thử đoán nhưng không ra nên đành thôi. Cô nhắn tin báo an toàn, giải thích cho mấy đứa nhỏ nhà họ Vu cùng hai anh em họ Giai, sau đó gọi điện cho Vu Thiệu Huy, người cuối cùng cô gặp trước khi bị mang đi
- Chị thật sự hù em chết khiếp đấy
Vu Thiệu Huy nhận cuộc gọi, nghe giọng thì hình như cậu đã bị hù cho khóc một trận. Tâm Vu Tịnh Nhã thoáng mềm mại, ôn nhu dỗ dành
- Được, được, chị xin lỗi mà. Chị sẽ đền bù cho Thiệu Huy, có được không?
- Được, nhất định phải đền bù
Thanh âm thiếu niên ngoan ngoãn mềm mại, rất dễ bị lời hứa của cô lừa gạt cho qua chuyện
- Vậy chị tắt máy đây, chị còn có việc
- Tạm biệt chị, Tịnh Nhã
Thiếu niên hàm hồ bai bai, ánh mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào. Sau khi xác định người thiếu nữ bên kia đã tắt máy, ánh mắt kia dần trở nên lạnh lẽo, lệ khí đầy người. Hắn bấm trên điện thoại một dòng số, chuông reo hai tiếng, người bên kia đã nhấc máy
- Bảo bọn chúng trở về đi, người, đã tìm được rồi
- Hảo, đại ca
Người bên kia cung kính gọi, sau đó lễ phép chào tạm biệt để đi thi hành mệnh lệnh
[....]
- Vậy, ta sẽ cho người đưa hai cháu về. Di Ân, ta sẽ giúp cháu tìm Cao đạo sĩ. Hi vọng đến lúc đó cháu sẽ giữ lời hứa phối hợp
Mạnh Khương Giang tiễn hai người ra tận cửa, không đành lòng dặn dò. Vu Tịnh Nhã đứng nghiêm nhìn ông, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý cười thật lòng
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy
Tô Thịnh Nam nép bên cạnh chị gái nhỏ, tay cô bé ôm chặt lấy tay Vu Tịnh Nhã, vội vã tiếp lời cô
- Mạnh tiên sinh, ông yên tâm, chị Tịnh Nhã xưa nay nói được làm được, cháu bảo đảm với ông
Mạnh Khương Giang bị dáng vẻ hấp tấp của cô bé chọc cười, cô bé có chút gì đó giống Trương Mộc Yên của ông ngày xưa vậy, ông hiền lành xoa đầu Tô Thịnh Nam và Vu Tịnh Nhã
- Ta cũng mong là như vậy, hai đứa đi đường bình an, hẹn ngày gặp lại
- Hẹn gặp lại, Mạnh tiên sinh
Hai cô gái lần lượt ngồi vào xe, lễ phép chào người đàn ông. Tài xế thấy họ đã xong liền nhanh chóng đánh xe rời đi
Kính xe không đóng, làn gió nóng mùa hạ tới tấp thổi vào mặt, cảm giác nóng rát khiến Mộc Di Ân tỉnh lại khỏi suy nghĩ vẫn vơ
Xuyên vào tiểu thuyết...
Đây không chỉ đơn thuần là tiểu thuyết nữa rồi, nó là thế giới sống, mọi người đều có linh hồn của riêng mình
Có lẽ...
Cô nên nghiêm túc trong mọi hành động của mình, vì từ bây giờ, cô phải sống cho Mộc Di Ân và cả Vu Tịnh Nhã, kể cả Mạnh Gia, tất cả đều đang gánh trên vai cô
Đây tuyệt đối là áp lực, nếu buông xuống có lẽ sẽ dễ dàng hơn, thế nhưng cô không đành lòng nhìn khuôn mặt thất vọng của mọi người
Mộc Di Ân ngay lúc này như một con vịt cạn rơi vào biển khơi sâu thẳm, yếu đuối, bất lực, càng vùng vẫy càng chìm sâu xuống, chỉ có thể nằm yên chờ đợi cái chết ....
Cô nên làm gì đây?