Chương 9: Diện phiến nhi

Say Mộng Giang Sơn

Giang cô nương nhanh nhẹn làm thêm một tô đầy nữa cho người Oa kia, còn
chưa kịp để gia vị vào đã nghe một âm thanh trong trẻo cất lên:

- Ninh tỷ, cho tiểu đệ một tô lớn nha, cho thêm nhiều dầu cay, tiểu đệ đói bụng lắm rồi.

Giang đại cô nương vừa nghe tiếng thì đã biết là ai đến, nàng cũng không ngẩng đầu lên, gắt giọng:

- Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, chờ một chút ngươi cũng không đói chết
được, ngay lúc đông khách lại tới hối tỷ tỷ, đúng là quỷ chết đói đầu
thai mà.

Nói thì nói vậy, nàng vẫn gắp một gắp mì lớn
cho vào trong bát, thêm chút hành thái, hoa hẹ, chế thêm mấy giọt dầu
cay làm từ cây thù du, lén nhìn mẹ đang nhóm lửa lò xem có chú ý hay
không, rồi thật nhanh lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong cái tạp dề màu
xanh, mở nắp ra, bỏ chút tiêu vào.

Tiêu ở thời điểm
này vẫn còn là thứ tương đối hiếm, giá cũng hơi đắt, ở nơi này những
quán ăn bình dân trên phố không phải ai cũng có thể được ăn, tên người
Oa bên cạnh nhìn sang với ánh mắt thèm thuồng.

Diện
Phiến Nhi và Mã Kiều là hai người mà Dương Phàm quen biết đầu tiên kể từ khi đến Lạc Dương. Hắn ở lại Lạc Dương, tìm một chỗ ở, tham gia ứng
tuyển vào phường đinh, đều dựa vào sự giúp đỡ của hai người này, cho nên quan hệ giữa Dương Phàm với hai người rất tốt. Diện Phiến Nhi xem hắn
như em ruột của mình, hết sức yêu thương, Dương Phàm thì như thấy ở Diện Phiến Nhi có vài phần giống như người chị đã mất của mình, nên cũng
thật lòng coi nàng như chị ruột.

Diện Phiến Nhi sau
khi nhanh chóng rắc tiêu vào tô, thấy mẹ vẫn đang mải miết thêm củi,
không có chú ý tới việc làm lén lút của mình, liền thè lưỡi cười dí dỏm
với Dương Phàm, đưa tới một tô lớn. Dương Phàm đón lấy, nói tiếng cám ơn với Giang cô nương, cầm ba miếng đồng tiền lớn vỗ mạnh lên bàn, lớn
tiếng nói:

- Ba đồng tiền!

Khuôn mặt xinh đẹp sa sầm, trừng mắt nhìn hắn ra vẻ oán trách.

Dương Phàm làm phường đinh tiền lương không nhiều, một người đàn ông
độc thân cuộc sống không ai lo liệu, chi tiêu không có kế hoạch, khó
khăn lắm mới không lâm vào cảnh túng thiếu, bởi vậy Giang Húc Ninh vẫn
hay ưu ái cho hắn, chuyện ăn uống của Dương Phàm có thể giúp được là
giúp, những khi đến quán của nàng ăn mì, Giang Húc Ninh chỉ cần thấy mẹ
không chú ý là không lấy tiền của hắn.

Dương Phàm cũng không coi Diện Phiến Nhi là người ngoài, tấm lòng của tỷ tỷ, hắn cũng
vui vẻ nhận. Nhưng gần đây nhất hắn mới được Mã Kiều cho hay, hoá ra
Ninh tỷ vất vả như vậy, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, chính là vì để
dành dụm của hồi môn.

Theo tập tục của thời Đường, khi nhà gái thành thân của hồi môn phải thật hậu hĩnh, con gái con nhà
nghèo rất khó gả, cho dù nàng ta có xinh đẹp, trừ khi gả cho người đàn
ông quê mùa cục mịch nghèo rớt mồng tơi, nếu không thì với của hồi môn
quá ít, khó tránh khỏi cảnh bị nhà chồng xem thường, từ đó sẽ bị gây khó dễ.

Ninh tỷ từ sau khi cha mất, cuộc sống của hai mẹ
con khá chật vật, gia cảnh cũng sa sút, cuối năm nay nàng sẽ kết hôn
rồi, nhà chồng là Liễu gia ở phường Vĩnh Khang, mặc dù không có công
danh, nhưng cũng là người ăn học.

Hai mẹ con sợ đồ
cưới ít quá sẽ bị nhà chồng khinh thường, cho nên ngay từ ba năm trước
đã bắt đầu lo mua bán kiếm tiền, tất cả đều là vì của hồi môn dành cho
nàng khi xuất giá được dễ coi một chút, buôn bán nhỏ, lời cũng không có
bao nhiêu, Dương Phàm sao có thể ăn không mãi được. Hắn cố ý lớn tiếng
nói ra, chính là muốn cho Giang mẫu chú ý, tránh cho Diện Phiến Nhi tỷ
tỷ phải đưa lại tiền.

Dương Phàm thấy tỷ tỷ có ý tốt,
cho nên cười cười đầy ái ngại với Giang Húc Ninh, lúc này mới bưng lên
tô mì thơm ngào ngạt nóng hổi kia, đi lại dưới tàng cây, ngồi ở trên một tảng đá bắt đầu ăn mì.

Dưới tàng cây đặt một vài tảng đá, quán ăn bình dân không có chỗ để kê bàn, mọi người ăn mì ở đây mang đi đâu ăn là tùy ý. Khách ăn đều là hàng xóm láng giềng, mọi người vừa
ăn, vừa nói chuyện trên trời dưới đất, Dương Phàm rất ít nói, chỉ chú ý
nghe, hắn là một người rất chịu khó nghe.

Lúc trước,
Trương Bạo, cháu của Cầu Nhiêm Khách trong cơn giận dữ một mình xông vào phủ đô đốc, nhanh như chớp lấy đầu của đô đốc Quảng Châu là Lộ Nguyên
Duệ, rồi ung dung cắp kiếm lên thuyền rời bến, tiếng tăm vang dội một
thời, trở thành một trong những hiệp khách nổi tiếng trong lịch sử của
Đại Đường. Chỉ có điều không ai biết tên họ của y, sau này phần lớn sách sử ghi lại việc này, cũng chỉ gọi là người Côn Luân vô danh.

Trương Bạo đi lại không hình không bóng, tự do, phóng khoáng, nhưng lại bị một tên ăn xin nho nhỏ là Dương Phàm làm vướng bận, tuy nhiên Trương Bạo là người hào hiệp trượng nghĩa, rộng rãi cởi mở, cả đời xem trọng
nhất là thanh danh, không muốn bởi vì chuyện của mình mà hại tính mạng
của tiểu tử này, đành phải đem hắn mang đến Nam Dương. Dương Phàm ở Nam
Dương vài năm, theo sư phụ học tập võ nghệ, khi đã học thành tài, hắn
liền nhanh chóng từ biệt sư phụ về lại Đại Đường.

Sau
khi Dương Phàm trở lại Đại Đường trước tiên đi một chuyến đến phủ Quảng
Châu, tìm một vài viên quan nhỏ làm việc trong phủ đô đốc ở Quảng Châu
năm đó. Đáng tiếc thân phận của vị Bùi đại nương kia quá mức thần bí,
mặc dù năm đó vào cái ngày mà Lộ đô đốc đích thân tiễnvị Bùi đại nương
ra khỏi phủ cũng chính là ngày mà y bị người Côn Luân lấy đầu, bởi vậy
cũng có một số người còn nhớ rõ vị phu nhân ấy, nhưng cũng không biết rõ thân phận của bà ta.

Dương Phàm không biết làm sao, đành phải từ bỏ việc tìm kiếm Nữu Nữu, bèn đi phủ Thiệu Châu.

Nữu Nữu đang ở nhà quyền quý, áo cơm không lo, tuy là làm nô tỳ, nhưng
nhìn mẹ con của Bùi đại nương không giống dạng chủ nhân bạc đãi tôi tớ,
có lẽ là nhất thời không có việc gì, tạm thời không tìm nàng nữa, vừa
vặn hắn không phải vướng tay vướng chân, bởi vì hắn còn có một chuyện
khác phải làm, đó là món nợ máu tàn sát thôn vào năm Vĩnh Thuần thứ hai!

Chuyện xảy ra vào năm đó, manh mối duy nhất của hắn
chỉ có diện mạo của tên quan ác ôn cưỡi ngựa đứng im lặng rất lâu trên
sườn núi, lạnh lùng ra lệnh tàn sát thôn. Tên kia có cái mũi quặp như
mũi chim ưng với nếp hằn thật sâu bên cánh mũi.


Thiệu Châu, hắn vẫn như cũ không có thu hoạch gì. Những năm gần đây
trong triều đình thế lực khắp nơi đấu đá lẫn nhau, khi thì thất thế, khi thì đắc thế, bọn quan viên mất chức bãi chức thậm chí bỏ mạng rất
nhiều. Tên Thứ sử Thiệu Châu, người đã công bố thôn bị phát sinh ôn dịch đã bị chém đầu do liên can với việc mưu phản của Từ Kính Nghiệp.

Lúc đó Thông phán của phủ Thiệu Châu cũng bị liên lụy, từ chức trở về
quê. Dương Phàm lại tìm tới quê nhà của tên Thông phán đó, nhưng tên
Thông phán này đối với nội tình của việc này lại hoàn toàn không biết gì cả, tin tức duy nhất y biết được đó là: những người đó đến từ Lạc
Dương, lai lịch quá lớn, đến nỗi năm đó Thứ sử đại nhân cũng phải che
dấu cho bọn họ, biết rõ huyết án những người chết ở trong thôn đều là bị tàn sát, cũng chỉ có thể lấy cớ là ôn dịch bùng phát để che dấu, không
dám báo cáo rõ ràng với triều đình.

Về phần lai lịch
của mười một hộ trong thôn, khi còn bé người nhà của Dương Phàm chưa bao giờ nói với hắn, hắn cũng không hề hoài nghi, hắn chưa bao giờ rời đi
thôn nhỏ của mình, cho nên không cảm giác thôn của mình có gì khác so
với những thôn khác, hắn cứ đinh ninh cho là mình chỉ là một người miền
núi bình thường.

Nhưng sau này lớn lên từng trải
nhiều, Dương Phàm dần dần phát giác, tiểu sơn thôn nơi mình sống và lớn
lên quả thật có rất nhiều chỗ đáng ngờ, không chỉ vì huyết án tàn sát
thôn thình lình xảy ra, mà là bởi vì chỗ ở của hắn, cư dân nơi sơn thôn
không giống với phần lớn những cư dân sơn thôn bình thường khác.

Sơn cốc vô danh kia dường như chôn dấu rất nhiều bí mật, cha mẹ hắn,
hàng xóm láng giềng của hắn, lai lịch của mỗi người đều rất bí ẩn. Điều
đáng tiếc chính là, dường như mỗi một hộ tịch ở trong thôn đều đã được
sửa đổi, Dương Phàm dựa vào những điều ghi chép trong những hộ tịch này
căn bản tra không được lai lịch trước kia của bọn họ. Mà thân phận của
bọn họ, lai lịch bao gồm cả tên họ tất cả đều là giả.

Đối với việc tiếp nhận bọn họ, năm ấy cũng đều là do Thứ sử đại nhân một tay xử lý, thậm chí ngay cả vị Thông phán mà Dương Phàm tìm được cũng
không biết rõ ràng, việc sắp xếp cho hơn mười hộ thôn dân lại chỉ cần
một vị Thứ sử tự mình xử lý, thậm chí không dám mượn tay người khác,
việc này cho thấy có quá nhiều chỗ đáng ngờ.

Đã là
người trong chốn quan trường, theo cách nghĩ thêm một chuyện chi bằng
bớt đi một chuyện, không ai chủ động đi hỏi thăm việc này, Dương Phàm
không hỏi được gì từ viên Thông phán kia. Tin tức có ích duy nhất nghe
được từ miệng của viên Thông phán kia chính là lai lịch của đội quân
này, đó là Long Võ Quân, cánh kỵ binh duy nhất trong cấm quân của Đại
Đường.

Vì thế, hắn đến đây. Hắn bỏ tiền mua được một
hộ tịch chuyển vào phường Tu Văn, nơi có rất nhiều quan viên triều đình, trở thành một phường đinh. Sau hơn nửa năm, hắn đã quen với thân phận
của mình, quen với hoàn cảnh ở Lạc Dương, nhưng việc thăm dò tin tức của hắn vẫn không có kết quả.

Ấn tượng sâu nhất của hắn
chính là tên quan mặc áo bào xanh nọ, nhưng người mà hắn có thể tiếp xúc có hạn, địa vị của người mà hắn có thể tiếp xúc cũng không cao, hắn
cũng không thể dựa vào trí nhớ, vẽ ra tướng mạo của tên quan kia đã làm
cho hắn khắc cốt ghi tâm để dò hỏi khắp nơi. Dường như manh mối đáng tin nhất, ngược lại chính là cánh quân kia mà lúc ấy hắn hoàn toàn không
biết gì, Long Võ Quân.

Một cánh quân từ Đông đô Lạc
Dương được phái đi, xa xôi ngàn dặm chạy đến Thiệu Châu chỉ để tàn sát
một thôn, nhất định có một nguyên nhân rất lớn, một mục đích mà không
thể cho ai biết, sau lưng nhất định có một kẻ chủ mưu có thân phận, chức vị rất cao. Nhưng kỳ quái là, sau hơn nửa năm điều tra nghe ngóng, hắn
không ngờ lại không tìm thêm được một chút manh mối nào nữa, giống như
chưa từng có một đám người đã từng làm một chuyện tán tận lương tâm như
thế.

Hắn từng hoài nghi, huyết án này có phải là do
triều đình gây nên không, nhưng theo từng bước một mà hắn đã điều tra
được, nghi ngờ này dần dần được loại bỏ. Tất cả dấu vết đều không có,
bất luận manh mối nào cũng đều được xóa sạch, với sự quyết đoán của Võ
hậu đương triều, hoàng tộc Lý Đường có nhiều Vương gia như vậy, bà ta
nói giết là giết, giết kẻ phạm tội, tịch thu tài sản cả nhà, phụ nữ và
trẻ em cũng đều giết, cũng chưa từng nhăn mặt làm ra vẻ ta chưa từng
giết người, không cần che giấu như thế?

Mấy ngày nay,
hắn vừa bắt tay vào điều tra từ phía các quan viên, vừa điều tra trong
dân gian. Có rất nhiều chuyện tra không được từ bọn quan viên, nhưng
trên phố lại biết rất tường tận, đừng nhìn những thường dân này có thân
phận thấp kém, nhưng trong số bọn họ có vài người là người hầu trong các nhà quyền quý, có người thì trông coi nhà cho quan, có người làm quản
sự ở phòng kế toán của nhà quan quyền quý, hoặc là có vợ làm đầu bếp nữ, làm bà mụ của nhà giàu có, cho nên biết rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết, nghe không được gì từ chỗ quan viên, nhưng lại có thể nghe
được từ miệng của bọn họ.

Hứa Tiểu Kiệt, người dắt lừa thuê gõ hai cái “ Coong coong “ vào bát rồi bắt đầu hắng giọng

Hứa Tiểu Kiệt là “ Người dắt lừa thuê “ , trong nhà nuôi một con lừa
đực. Ngày ngày dắt lừa đến nơi phồn hoa náo nhiệt hoặc tới cửa thành mà
chờ, có người thuê con lừa của y, người thuê liền cưỡi lên con lừa, hoặc là dùng con lừa của y mà vận chuyển hàng hóa, hành lý, y liền đi bộ
theo phía sau, cho nên gọi là “ Người dắt lừa thuê “ .

Bởi vì người dắt lừa thuê mỗi ngày tiếp xúc với đủ dạng khách khác
nhau, kiến thức rộng rãi, cho nên mỗi ngày Hứa Tiểu Kiệt luôn luôn có
một chuyện mới để kể cho mọi người nghe, mỗi ngày y đều là người đầu
tiên kể đủ loại chuyện mà y nghe được trong ngày hôm qua:

- Khụ! Hôm qua, khi ta dắt lừa thuê, có nghe nói một chuyện lý thú...

Nhấn Mở Bình Luận