Sĩ Vì Tri Kỷ
Đế Tố không chỉ có chiếc mũi thính, mà tai cũng rất nhạy, mắt sáng lấp lánh hâm mộ bảo: “Tiền lần trước, là hai người dùng tiền bán thuốc đổi đó hả? Hai người các cậu trông coi nhiều dược liệu vậy, chẳng phải là sống trên núi vàng núi bạc sao!”
“Chớ nói nhảm! Hai bọn ta cũng không làm cái chuyện lén bán thuốc riêng đâu nhé!” Dịch Diệp quát bảo cậu ta ngừng lại.
“Thế tiền vàng kia là từ trên trời rơi xuống à?”
Biết tính Đế Tố là đứa hỏi đến bể niêu mới thôi, nếu không nói thật, nhất định cậu ta sẽ líu lo không ngừng hỏi tới, Dịch Diệp không biết làm sao đành báo chi tiết: “Tiền vàng là Mông Giáo Úy đưa, cũng không biết từ đâu mà anh ta biết Lão Đại thiếu tiền, đem cho hai đồng, còn không cho chúng ta báo Lão Đại.”
Nghe xong, Đế Tố chậc chậc ra tiếng, như đang cảm thán gì đấy, một lát quay lại lén lút hỏi: “Mấy người nói xem, phải chăng là Mông Giáo Úy vẫn còn ưu tư chị dâu chúng ta?”
“… Anh ấy có thể thế này ít ra cũng xem như có tình có nghĩa, là một hảo hán…” Dịch Diệp không muốn lẩn quẩn đề tài này, cúi đầu nhổ lông nhạn, chợt ngẩng lên bảo Đế Tố, “Chuyện này cậu cũng đừng lỡ lời ra đấy!”
“Biết rồi biết rồi, yên tâm đi!” Đế Tố không kiên nhẫn phất tay, nhìn qua thấy Tử Thanh đang nhìn chân trời đăm đăm, mới dùng bả vai huých cô, “Đừng nhìn nữa, nếu có cường nỏ nói không chừng còn có thể suýt soát với, chứ cung chúng ta cầm này vốn với không tới.”
Tử Thanh nhẹ “Ừm” một tiếng, cặp mắt vẫn chăm chú nhìn con đại bàng không chớp.
“Cậu ta nhìn cái gì đấy?” Đế Tố không hiểu nổi, ngồi xổm xuống bên cạnh Dịch Diệp, vừa mở miệng đã ăn một miệng lông, phi phi phi nhổ nước bọt khắp nơi
Dịch Diệp trong lúc gấp gáp quét mắt qua Tử Thanh hỏi: “Thanh nhi, có cách nào à?”
Tử Thanh đã thu mắt, cúi người cầm cung, đeo ống tên lên lưng, sải bước đến chỗ thớt ngựa, nói vọng đến: “Có vẻ như nó sẽ sà xuống săn mồi, tôi xem thử chút…” Vừa nói cô vừa nhảy lên lưng ngựa, khẽ quát một tiếng, xoay sang hướng đại bàng phóng đi.
“Ta cũng đi!”
Đế Tố quyết định không buông tha chuyện tốt cỡ đó, cũng lập tức đuổi theo cô.
“Mấy đứa…” Dịch Diệp xách con nhạn già đã lột trọc hơn nửa, rối rít đứng dậy, tiếc là hai người đã chạy xa, đành hò với theo hai bóng lưng, “Mau mau về đi! Đừng có sinh sự!” Câu trước nhằm vào Tử Thanh, câu sau là bảo Đế Tố.
Đế Tố liên tục hô mấy tiếng, giục ngựa đuổi tới đằng trước Tử Thanh. Xưa nay, tài bắn tên của Dịch Diệp Tử Thanh đều không bằng cậu ta, muốn bắn hạ con đại bàng kia, cậu ta nghĩ dĩ nhiên phải dựa vào mình rồi.
Tử Thanh cũng không để ý, giục ngựa theo sau.
Hai người đến gần, mới xuống ngựa thương lượng một lát, biết con đại bàng rất cảnh giác, tự tìm thứ ngụy trang, giương cung cài tên tìm chỗ núp, chỉ đợi con đại bàng kia sà xuống tìm mồi mới kéo cung.
Đợi một đỗi đến hơn một canh giờ, đại bàng vẫn cứ thảnh thơi lượn vòng, lúc gần lúc xa, lúc thấp lúc cao, nhưng vẫn luôn ngoài tầm bắn, như rằng đã biết có người chờ sẵn mà có chủ ý trêu ngươi họ. Đế Tố dầu gì vẫn còn mang tâm tính trẻ con, không nhẫn nhịn được lâu, đã buông cung, nấp sau tảng đá lớn duỗi tay chân, không đứng yên. Cậu ta rảnh rỗi đến phát bực, định nói chuyện với Tử Thanh, gọi qua, rõ ràng là thấy Tử Thanh ngồi sâu giữa đám cỏ cách đó không xa, nhưng cô không chỉ không đáp mà còn chẳng nhúc nhích người, đoạn kiên nhẫn này quả là đã khiến Đế Tố tự thẹn không bằng.
Tựa như mỗi một trận gió thu cuốn qua, sắc thắm lá cỏ muốn giảm đi một phần nhan sắc, bất tri bất giác hiện vẻ tiều tuỵ khô héo. Mây đang còn ở chân trời kia chậm rãi đè ép tới, âm hiểm nặng nề giữa trời không, gió thổi qua từng trận. Tử Thanh nép giữa mớ xanh vàng, nghe tiếng loài côn trùng không biết tên kêu to trong bụi cỏ, hai mắt tuy chưa từng rời khỏi con đại bàng trên trời, song suy nghĩ lại bồng bềnh chợt đến chợt đi, khó mà tập trung…
Chợt nghe một tiếng nhạn gọi từ chân trời truyền đến, rất khổ sở, nghe mà buồn chín khúc ruột, cô giương mắt tìm kiếm, là một con nhạn lẻ, không biết sao lại lạc mất đàn, đang liều mạng bay tới.
Dĩ nhiên con đại bàng cũng nghe thấy, há có thể buông tha cho con mồi tuyệt vời này, xoay quanh xong, bèn ra thế lao xuống.
Tử Thanh tập trung ý chí, tay chụp vũ tiễn, kéo căng dây cung, đợi con đại bàng vừa vào tầm bắn, vũ tiễn rời cung, trong chớp lóe, cô rõ ràng nhìn thấy, trong cùng lúc có ba mũi tên bắn về phía con đại bàng!
Một mũi tên hơi chệch, nghiêng nghiêng sượt qua hắc điêu.
Hai mũi tên kia tựa như cùng hẹn trước, cùng bắn vào hai mạn sườn của đại bàng, con đại bàng rất dũng mãnh, nỗ lực đập cánh giãy giụa muốn bay lên, cuối cùng loạng choạng rớt xuống.
Là ai? Ngoài Đế Tố còn có ai nữa?
“Bắn trúng! Trúng rồi!” Đế Tố vui mừng khôn xiết tự đại nhảy từ sau tảng đá ra, tung tăng xông tới.
Chưa vội đi tìm con mồi, từ giữa đám cỏ cao hơn nửa người, Tử Thanh đứng dậy, ánh mắt dò xét nhìn thẳng ra hướng Tây Bắc, phương hướng phát mũi tên kia ra — gió thổi cỏ rạp xuống, người kia chậm rãi ngồi thẳng người, cho dù cách rất xa, Tử Thanh vẫn có thể cảm giác được cặp mắt hắn ta đang nhìn cô đăm đăm không thể nào lầm được.
Tướng quân… Tử Thanh ngớ ra.
Là cậu ta! Hoắc Khứ Bệnh hơi nghiêng đầu, khóe môi vô thức cong một nụ cười mỉm — thật không ngờ đó là cậu thiếu niên ấu thụ. Từ bên này nhìn sang, bóng dáng gầy gò nhỏ bé, nhưng lưng vẫn ưỡn thẳng tăm tắp. Hoắc Khứ Bệnh tới sớm hơn bọn họ nên đã biết cậu ấy đã yên tĩnh phục sâu trong cỏ hơn một canh giờ.
Ở tuổi cậu ta, lấy bình ổn như thế ở đâu ra?
Hoắc Khứ Bệnh nheo mắt, cậu thiếu niên này luôn làm chàng khó hiểu, mà không thể tìm thấy đáp án.
Tử Thanh không dám cất bước tiến tới, thầm lo con đại bàng này e giữ không được.
“Thanh nhi! Mau lại đây đi!” Đế Tố ngoái đầu ngó cô hối hả la ầm ĩ, “Con đại bàng này hung dữ quá, ta không kìm nổi nó, cậu mau lại đây!”
Tử Thanh dùng ánh mắt ra hiệu, song không biết sao lòng Đế Tố đều đặt lên người con đại bàng, chẳng hiểu ý, đã quay đầu lại song vẫn hối cô: “Nhanh lên! Nhanh lên! Thật không ngờ là cả hai ta đều bắn! Chỉ tiếc là không phải một mũi xuyên tim…”
Thấy thế không còn cách nào, Tử Thanh đành đi qua, hạ giọng: “Tướng quân cũng ở đây, mũi bên cánh trái là ngài ấy bắn trúng.”
“Tướng quân!”
Đế Tố bị dọa nhảy dựng lên, chợt thẳng lưng nhìn quanh, đến giờ mới nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang ôm cung đứng thẳng thấp thoáng sau bụi cỏ, lập tức ngớ ra, không biết nên làm sao mới phải, theo phản xạ quỳ một chân xuống đất xa xa hành lễ với Tướng quân.
Thấy cậu ta quỳ xuống, Tử Thanh cũng đành quỳ theo.
Đến giờ, đầy mắt đều là cỏ đinh lăng phất phơ, không nhìn đến được Hoắc Khứ Bệnh. Đế Tố lấy lại tinh thần, thì thào hỏi Tử Thanh: “Cậu vừa nói, con đại bàng này là Tướng quân bắn trúng à?”
“Mũi tên bên cánh trái là của ngài ấy.” Tử Thanh đáp.
“Thế ta bắn trúng cánh phải hả?” Tài bắn của Tử Thanh xưa nay không bằng mình, lúc ấy Đế Tố cũng không nhìn rõ, đương nhiên nghĩ rằng mũi kia là do mình bắn trúng, trong phút chốc không biết nên lo hay nên mừng: “Vậy rốt cuộc xem như là của ngài ấy, hay là của ta? Nếu ta không giành với ngài ấy, có thể được ngài ấy thưởng thức không?”
“Không biết.”
Tử Thanh cúi đầu rũ mắt, đoán tâm tư người khác không phải sở trường của cô, huống chi người đó còn là Hoắc Khứ Bệnh.
Theo tiếng bước chân sạt sạt mỗi lúc một gần, hai người không dám nói nữa, im re quỳ, cho đến khi vạt cỏ trước mặt tách ra, một đôi trường ngoa da hươu viền hoa văn khắc chìm xuất hiện ở trước mắt.
Thấy hai người quỳ thật nghiêm chỉnh, Hoắc Khứ Bệnh cũng không để ý tới, đi thẳng qua phía con đại bàng. Đại bàng dù đã bị thương vẫn không bớt hung hãn, máu rỏ lấm tấm trên cỏ dại xung quanh, trong phút chốc không cho người lại gần mình.
“Hai người các cậu, cởi áo.”
Hoắc Khứ Bệnh đưa lưng về phía họ tường tận xem xét con đại bàng, chợt nói.
“…” Lưng Tử Thanh cứng lại, không nhúc nhích.
May Đế Tố dứt khoát, hôm nay đi săn vốn không mặc giáp, hối hả lẹ tay lẹ chân cởi tấm nhu y đỏ thẫm, hai tay để trần cung cung kính kính dâng lên Hoắc Khứ Bệnh.
Cầm nhu y, Hoắc Khứ Bệnh không chút do dự, bao con đại bàng lại, mặc nó giãy giụa, mất trắng hơn một canh giờ, lông đại bàng xem ra không cầm được rồi, Tử Thanh đứng một bên, cắn môi nhìn hắn ta bọc con đại bàng.
“Con đại bàng này, là ai bắn trúng trước?” Hoắc Khứ Bệnh lúc này mới quay lại hỏi một câu, với thân phận của chàng hiển nhiên là rất dư thừa.
Đế Tố không lên tiếng, cậu ta cũng không bỏ được lông chim.
Tử Thanh chần chừ đoạn, dùng giọng bình thản đáp: “Là bắn trúng cùng lúc.”
Tựa như thấy thú vị, Hoắc Khứ Bệnh sà lại gần cô, mãi mới từ tốn hỏi: “Vậy cậu nói, con đại bàng này nên thuộc về ai?”
“Bọn tôi, bọn tôi… không muốn đại bàng.” Đế Tố lắp bắp, “…bọn tôi chỉ muốn mấy cọng lông chim thôi.”
Chuyện cấp dưới dĩ nhiên cũng đã nghe đôi chút, Hoắc Khứ Bệnh hiểu ngay, khẽ mỉm cười nói: “Sao, muốn tự mình làm tên Điêu linh à? Muốn đầu cơ kiếm lợi, hay là đợi lúc khảo hạch cuối tháng bộc lộ tài năng?”
Bị Tướng quân nói trúng cả, Đế Tố gãi cổ, hắc hắc cười vu vơ.
“Có thể bắn trúng con đại bàng này, tài bắn tên không tệ đâu.”
“Đa tạ Tướng quân khích lệ.” Đế Tố chợt phát hiện đây là Tướng quân đang thưởng thức mình, trên khuôn mặt nhỏ bắt đầu tỏa sáng.
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh hờ hững quét mắt qua Tử Thanh, rồi mới quay sang nhìn Đế Tố, nhấn mạnh hỏi: “Là cậu, đã bắn trúng?”
“Vâng.” Đế Tố không kìm nỗi đắc ý bổ sung, “Người Khương chúng tôi tập cung tên từ nhỏ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười khẩy một tiếng, xoay qua Tử Thanh nói: “Ta nhớ cậu là y sĩ, biết trị vết thương trúng tên của con đại bàng này chứ?”
“Tôi chưa từng thử.” Tử Thanh cụp mắt nói thật, “Hơn nữa, hiện giờ không mang thuốc theo bên người.”
Hoắc Khứ Bệnh đặt ngón tay lên môi, huýt một tiếng trong trẻo, một thớt huyền ngựa không biết từ đâu xông ra, nhẹ nhàng phi tới bọn họ.
“Cậu theo ta về doanh, ở đó có thuốc.” Chàng ôm con đại bàng, nhẹ nhàng phóng lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Tử Thanh còn ngây ngốc ở đấy, không kiên nhẫn giục, “Ngựa của cậu đâu?”
Tướng quân muốn về Hổ Uy doanh, ở đó có thuốc là không sai, nhưng cũng có y sĩ khác nữa, Hình Y trưởng cũng ở đấy, hình như mình không cần theo chứ. Tử Thanh khó khăn bước tới chỗ con ngựa, định mở miệng lựa lời từ chối khéo, song trong thoáng chốc không tìm ra lý do.
Hoắc Khứ Bệnh lại là loại người không kiên nhẫn, quát một tiếng, giục ngựa đi trước.
Không còn cách nào khác, Tướng quân vui giận vô thường, chớ nên làm trái mới phải, Tử Thanh nhăn mày xoay người lên ngựa, cùng Đế Tố hãy còn phơi trần nửa người trên liếc nhau, không biết nói gì, ngầm thở dài, quát ngựa đuổi theo Tướng quân.
Một trận gió thu cuốn qua, ập vào khiến Đế Tố nhảy mũi hai phát, cậu mới lấy lại tinh thần, đang nghĩ chả vợt được thứ gì, mà còn mất không cái áo, ủ rũ cúi đầu dọn dẹp cung tên, quay lại tìm Dịch Diệp.