Sở Hán Tranh Bá
Ngồi thừ trên bãi đất cao không đến nửa giờ thì trời đã dần dần hừng sáng.
Lý Tả Xa phóng tầm mắt nhìn theo ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh, chỉ thấy phía trước đã hoàn toàn trở thành một vùng đất ngập với diện tích rộng chừng hơn trăm dặm. Xa xa trong làn hơi nước, có thể thấy thấp thoáng hình ảnh của thành Thọ Xuân, tường thành đã bị nước ngập đến gần phân nửa! Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Lý Tả Xa không khỏi chùng xuống, nước ngập sâu như thế, làm sao có cơ hội may mắn nào cho đại quân đang đóng ở ngoài thành?
Nghĩ lại mấy ngày trước, khi mình lĩnh đại quân xuất chinh, lòng còn tràn đầy tự tin có thể dễ dàng tiêu diệt tàn quân Sở, ít nhiều lập chút chiến công. Tuyệt đối không hề ngờ tới chỉ trong vòng một đêm mà đại quân năm mươi ngàn người đều chôn xác trong bụng cá! Nghĩ đến đây, Lý Tả Xa thấy tuyệt vọng hoàn toàn, bèn rút gươm kề lên cổ mình, kéo qua.
- Tướng quân đừng, đừng làm thế!
Viên thân binh Giáo úy vội sốc tới, giữ chặt lấy Lý Tả Xa.
Lý Tả Xa thở dài mà rằng:
- Gặp thất bại nặng nề thế này, năm mươi ngàn đại quân chỉ còn lại trăm người, ta còn mặt mũi nào mà về gặp Đại vương?
- Tướng quân xin hãy nghĩ lại.
Viên thân binh Giáo úy buồn bã khuyên nhủ:
- Thắng bại là chuyện bình thường, chỉ cần tướng quân còn sống thì sẽ có một ngày đánh bại được quân Sở, chặt đầu Hạng Trang. Nhưng nếu hôm nay tướng quân tự vẫn thì mãi mãi không bao giờ có cơ hội nữa, cũng tức là mãi mãi không cách gì gột sạch được nỗi sỉ nhục hôm nay!
Lý Tả Xa im lặng một lúc lâu, nhân lúc đó viên thân binh Giáo úy bèn gỡ thanh gươm trên tay y xuống.
Đang trong lúc mọi người đều bàng hoàng bất lực, không biết phải đi đâu về đâu, bỗng một tên thân binh mắt hí kêu to:
- Tướng quân, bên kia có một hòn đảo nhỏ, hình như trên đảo có người!
Lúc này mặt trời đã lên, hơi nước cũng dần tan.
Đến lúc này Lý Tả Xa và gần một trăm thân binh tùy tùng mới phát hiện ra giữa biển nước mênh mông thì ra còn có vài "hòn đảo đơn độc" phân bố rải rác, cái gọi là "hòn đảo đơn độc" thực ra là những ngọn núi hoặc đồi đất nhỏ. Bây giờ cả huyện Thọ Xuân đều bị ngập trong làn nước, nên những quả núi hay quả đồi nhỏ này hiện lên như những "hòn đảo đơn độc" giữa biển nước.
Mấy hòn đảo nhỏ ở gần nhất chỉ rộng chừng vài trượng, chừng dưới trăm người chen chúc bên trên.
Lúc này, bọn người ở trên đảo cũng đã nhìn thấy bọn Lý Tả Xa, ngay lập tức có một tên Truân trưởng đội mũ da biện rẽ đám đông bước tới, hướng sang bên này mà vẫy tay liên hồi, kêu:
- Tướng quân, cứu chúng tôi, cứu chúng tôi…
Trong lúc mọi người đang không biết phải làm thế nào thì Lý Ta Xa phát hiện hình như trong núi có tre trúc, bèn mau mau sai thân binh Giáo úy:
- Nhanh, ngươi đưa người sang bên đó chặt tre trúc, mang lại đây kết bè cứu người!
- Vâng!
Viên thân binh Giáo úy vái chào một cái, rồi gọi thêm năm mươi người cùng đi.
Trong thành Thọ Xuân, năm ngàn quân Sở chia nhau trên các bè trúc, dàn hàng sẵn sàng đợi lệnh!
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nhìn thấy cảnh nước ngập đến nửa tường thành, Hạng Trang cũng không khỏi giật mình. Hơn nữa, điều này cũng gây khó khăn cho quân Sở khi muốn ra khỏi thành. Bởi vì cả bốn cổng thành đều bị ngập trong nước, bất đắc dĩ, Hạng Trang đành phải tìm một mảng tường đã bị sạt lở nghiêm trọng, cố phá thêm mà lấy đường ra.
Hạng Trang đứng trên tường thành, nhìn ra biển nước mênh mông bên ngoài mà không khỏi cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Lũ lụt tràn về, không chỉ có quân Hán ở ngoài thành Thọ Xuân gặp nạn, mà e là cả các huyện Thọ Xuân, Khúc Dương, thậm chí cả quận Cửu Giang đều gặp nạn. Mặc dù quận Cửu Giang không phải là nơi dân cư đông đúc gì, nhưng trận lụt này cũng khiến cho mấy trăm ngàn người rơi vào cảnh lưu lạc màn trời chiếu đất. Những người dân chạy nạn không có chốn để về đó, nói cùng cùng đều là dân chúng của nước Sở cả!
Vũ Thiệp lại dường như có vẻ rất hưng phấn, nhìn xuống mặt nước mênh mông, lớn tiếng nói:
- Không thể tin được, thật là không thể tin được, Chung Ly Muội xả lũ ở cách đây năm mươi dặm mà cũng có thể dìm cả Thọ Xuân!? Ha ha ha…Lý Tả Xa xuất thân là con nhà tướng thì đã sao? Năm mươi ngàn đại quân của hắn chẳng phải cũng chôn xác trong bụng cá đó sao? Khoái, thật là khoái lắm!
Ngay cả Úy Liễu, người chưa từng mở miệng nói với Hạng Trang lời nào kể từ khi bị bắt, đến lúc này dường như cũng bị kích động trúng sợi thần kinh nào đó, đột nhiên nói:
- Thượng tướng quân có bao giờ từng nghĩ là, một khi trận lũ này đổ xuống, ngoài số quân Hán ở ngoài thành không thể thoát được ra, còn có hơn hai trăm ngàn dân của quân Cứu Giang cũng không có nơi để về hay không?
Hạng Trang giữ vẻ sắt đá, lãnh đạm nói:
- Hưng thịnh dân cũng khổ, suy vong dân cũng khổ, cũng chẳng làm thế nào khác được!
Dường như có một tia nhìn khác lạ vụt ánh lên trong mắt Úy Liễu, thầm nghĩ lòng dạ Hạng Trang này cũng thật là tàn độc, không mảy may để ý đến sống chết của mấy trăm ngàn người dân Sở vô tội. Tính cách như vậy, tuy đúng là lạnh lùng tàn độc, nhưng cũng là tốt tố chất cần có của người muốn làm nên nghiệp lớn, về điểm này thì Hạng Trang hơn hẳn Sở bá vương Hạng Vũ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì đoạn tường thành vốn đã bị sạt lở nghiêm trọng từ trước đã bị đẩy đổ, các tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Công Giác, Ngu Tử Kỳ đã lần lượt dẫn theo binh lính của mình vượt qua chỗ tường thành đổ, Ngu Tử Kỳ là người dẫn quân ra sau cùng, Hạng Trang cố ý dặn dò:
- Tử Kỳ tướng quân, ngươi không cần đi truy sát quân Hán đâu.
- Vậy mạt tướng nên làm gì?
Ngu Tử Kỳ không khỏi có chút hoang mang.
Hạng Trang chỉ ra những chiếc bao tải đang trôi trên mặt nước bên ngoài thành, nói:
- Nhìn thấy những cái bao tải kia không? Nhiệm vụ của ngươi là đi vớt những đồ quân nhu của quân Hán, nhất là lương thực! Mặc dù số lương thực này đã bị nước ngâm, nhưng mang về sấy lại, vẫn có thể dùng làm quân lương! Năm mươi ngàn quân Hán, chắc hẳn là không ít lương thực đâu!
- Rõ!
Ngu Tử Kỳ lớn tiếng đáp, rồi lập tức nhận lệnh mà đi.
Đến buổi trưa, thân binh của Lý Tả Xa đã kết được mười mấy chiếc bè trúc, hơn một trăm tàn binh quân Hán ở trên hai hòn đảo gần nhất cũng đã được đón lên bờ. Trong lúc đang chuẩn bị đi tiếp ứng hơn một trăm quân Hán khác ở các hòn đảo xa hơn, bỗng thấy từ xa xa trên mặt nước có mười mấy khúc cây khô trôi đến, còn có mười mấy cái đầu đang lấp ló nửa nổi nửa chìm dưới nước.
Lý Tả Xa vội cho người bơi bè trúc ra cứu mười mấy người đó lên, thì ra là Cận Hấp và một số thân binh tùy tùng.
Nhìn thấy Lý Tả Xa, Cận Hấp càng thêm bi thương, thê thảm nói:
- Tướng quân, hết rồi, hết cả rồi, hai mươi ngàn đại quân giờ chỉ còn lại mấy người này thôi, số còn lại không còn một ai rồi.
Trong lòng Lý Tả Xa cũng bi thương chẳng kém, nhưng vẫn phải tỏ ra rắn rỏi ăn ủi Cận Hấp:
- Cận tướng quân, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, tướng quân đừng quá để tâm. Hơn nữa trên đời này làm gì có vị tướng nào luôn luôn thắng trận, ngay cả các vị tướng lừng lẫy như Tôn Vũ, Ngô Khởi cũng đều từng bại trận qua đó thôi, sau này chúng ta đánh thắng lại là được mà.
Nói thì nói vậy thôi, chứ thực ra trong lòng Lý Tả Xa cũng cảm thấy rất mờ mịt. xem tại TruyenFull.vn
Thất bại của hôm nay thực quá thê thảm, cũng không biết sau này Tề vương có còn trọng dụng y như trước kia nữa không, càng không biết được trong tương lai y còn có cơ hội dẫn đại quân xuất chinh nữa hay không, cũng có thể là mãi mãi không có cơ hội nữa.
- Tướng quân mau nhìn xem, quân Sở!
- Đúng là quân Sở, quân Sở đuổi đến rồi!
- Tướng quân mau đi thôi, nhanh lên, nếu không sẽ không đi được đâu!
Trong lúc Lý Tả Xa đang cảm thấy mù mịt hoang mang, bỗng nghe thân binh hoảng hốt kêu to, vội quay đầu nhìn lại thì thấy hàng ngàn quân Sở đang bơi trên hơn một trăm bè trúc rẽ nước mà đến. Lúc này, quân Sở ở trên bè trúc cũng đã phát hiện ra đám tàn quân của quân Hán ở trên bờ, bèn không thèm để ý tới đám quân Hán trên các đảo nữa, quay bè trúc nhắm sang bên này đuổi đến.
- Đi, chúng ta đi!
Lý Tả Xa biết là không thể nào cứu được đám tàn binh trên các hòn đảo đơn độc nữa, bèn dẫn theo gần một trăm thân binh của mình và hơn một trăm quân Hán mới được cứu lên, hoảng hốt tháo chạy theo hướng Khúc Dương. Kết quả là trên đường tháo chạy lại gặp phải đội quân tám trăm tráng sỹ của Chung Ly Muội, hỗn chiến một trận, cuối cùng Lý Tả Xa, Cận Hấp dẫn theo mấy chục người trốn đến Khúc Dương.
Cai Hạ, đại doanh quân Hán.
Lưu Bang lại một lần nữa cho triệu tập các chư hầu là Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố…đến đại trướng tổ chức tiệc rượu.
Kể từ khi đánh bại Hạng Vũ, tiêu diệt hết một trăm ngàn đại quân quân Sở, suốt hơn một tháng nay, ngày nào Lưu Bang cũng cho mở yến tiệc chiêu đãi các vương hầu và các đại tướng thống lĩnh binh mã. Một là tưởng thưởng bọn họ, hai là muốn ru ngủ bọn họ. Bởi vì bước tiếp theo sẽ lẽ phong vương phong hầu trước, sau đó đoạt lại binh quyền, vì đã có ý muốn đoạt binh quyền, nên đương nhiên là không thể để cho các chư hầu dẫn quân trở về vùng đất được phong.
Các vương gia chư hầu cũng như các đại tướng quân thống lĩnh binh mã đều biết dụng ý của Lưu Bang, nhưng bọn họ đều không để tâm.
Không thể không thừa nhận, tên lưu manh đầu đường xó chợ Lưu Bang này quả thật rất biết lôi kéo lòng người, không chỉ có Hàn Tín, mà ngay cả bọn Bành Việt, Anh Bố, Hàn vương Hàn Tín tất cả đều tin hắn, tin rằng Lưu Bang sẽ chia sẻ thiên hạ với bọn họ. Dù sao thì thiên hạ cũng là của chung, thì binh quyền về tay ai mà chẳng thế? Nếu có chiến tranh sảy ra, chẳng phải Lưu Bang vẫn phải phái đến bọn họ dẫn quân xuất chinh hay sao?
Trong số tất cả văn quan võ tướng này, cũng chỉ có Trần Bình, Trương Lương là trong lòng sáng tỏ nhất.
Trần Binh tự biết lý lịc và tiềm năng của mình nông cạn, còn lâu mới có sức uy hiếp đến địa vị của Lưu Bang, cho nên không hề bị chút áp lực nào.
Trương Lương tự biết mình có danh vọng lớn, học rộng biết nhiều cũng khiến Lưu Bang đố kỵ, nên y đang tìm một lý do để lấy cớ rút lui. Kể cả nếu Lưu Bang không chịu thả cho y đi, thì y cũng phải tìm cách làm lu mờ mình đi, ví dụ như xin dốc lòng tu đạo hay gì đó đại loại thế, tóm lại là phải xóa bỏ được mối băn khoăn trong lòng Lưu Bang, nếu không thì chẳng giữ được tính mạng.
Nếu như không có ngã rẽ lịch sử, thì mọi chuyện đương nhiên sẽ diễn ra như dự tính của Lưu Bang
Hàn Tín sẽ được phong làm Sở vương, hắn sẽ sảng khoái mà giao nộp binh quyền, rồi vui vẻ đến nước Sở nhậm chức. Bằng Việt sẽ được phong làm Lương vương, Anh Bố được phong làm Hoài Nam vương, bọn họ cũng sẽ giao nộp hết binh quyền. Rồi Lưu Bang sẽ sắp xếp cho Trần Bình, Trương Lương dâng tấu khuyên mình lên làm vua, Lưu Bang đương nhiên sẽ làm bộ dăm lần bảy lượt chối từ, rồi cuối cùng mới "miễn cưỡng nhận lấy trách nhiệm khó khăn" mà đăng cơ xưng đế.
Chỉ đáng tiếc là lần này, tất cả kế hoạch của Lưu Bang đều bị kẻ đi vượt thời gian là Hạng Trang phá hỏng cả.
Lưu Bang nâng ly rượu lên mời các chư hầu Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, đang chuẩn bị che tay áo uống cạn thì Hạ Hầu Anh loạng choạng xông vào, bộ dạng thê thảm, hô báo:
- Không hay rồi Đại vương, khoái kỵ từ Khúc Dương đến báo là Lý Tả Xa, Cận Hấp đã đại bại ở thành Thọ Xuân, năm mươi ngàn đại quân hết cả rồi, hết cả rồi!.
- A!
Lưu Bang nghe báo lập tức chấn động, ly rượu rơi luôn xuống chiếu, bọn người Trương Lương, Trần Bình, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Hàn vương Hàn Tín tất cả đều ngơ ngác bàng hoàng nhìn nhau.