Sương Mi Như Khói Mong Manh
Chạy vù một mạch từ Đình viện ra ngoài đường đường lớn, lúc này mây đen che kín, gió thổi ào ào làm những cành cây, ngọn cây nghiêng ngả, vật vã trước gió mạnh.
Từng tiếng mưa lộp bộp vang lên, những hạt đầu tiên rơi trượt trên mái nhà, rơi xuống mặt đường. Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, hai bên đường người thì hối hả chạy trú mưa, người thì hấp tập dọn lại sạp hàng của mình.
Y Nhã chạy vù một mạch qua chợ Huyện, bỗng cô nhìn thấy phu thê Triệt Nhị đang hối hả dọn sạp hàng của mình, Triệt huynh đang xếp những thùng gỗ nhỏ lên xe rùa trong có những miếng đậu trắng nõn, còn Triệt tỷ thì đang dọn dẹp lại bàn, và cất đồ dùng lại. Y Nhã nhanh chạy vào giúp hai người, mưa càng rơi càng nặng hạt.
“Là đệ...đệ dạo này thế nào” Triệt huynh vừa xếp đồ vừa hồ hởi hỏi.
“Đệ khỏe, huynh và tỷ vẫn ổn chứ”.
“Ừm, cũng khá lên, nhờ đệ mà trong Huyện này ai cũng biết đến nhà tỷ, bán cũng nhiều hơn ”.
Triệt tỷ vẻ mặt vui mừng hướng về cô tiếp tục nói “Đệ biết không, mấy ngày gần đây ai cũng hỏi tỷ tấm biển kia là ai viết” rồi chỉ tay về sạp hàng đối diện nói “Sạp bán rượu bên kia cũng muốn viết một tấm đấy, haha”.
Y Nhã nhìn theo hướng tay Triệt tỷ nhỉ, nhìn thấy một sạp hàng đơn sơ hỏi.
“Sạp kia bán rượu lâu chưa tỷ...”
“Mới bán được mấy tháng nay thôi...bán không được tốt”.
Sau khi sắp xếp xong đồ, ba người kéo xe rùa về nhà.
Triệt tỷ lấy một thùng gỗ nhỏ trong đựng đầy đậu phụ trắng đưa cho Y Nhã bảo “Trời mưa to, để ngày mai thiu bán không được, đệ cầm một ít về ăn”. Cô nhìn mấy thùng đậu phụ còn lại ngước đầu nhìn Triệt huynh hỏi “Chổ đậu phụ này chỉ bán trong ngày thôi à”.
“Ừm...làm trong ngày bán, nếu để qua đêm sẽ bốc mùi”.
“Sao tỷ không rán lên rồi mai đem bán tiếp” Y Nhã bỗng nghĩ ra đậu phụ rán lên sẽ để được mấy ngày nữa, xong liếc về Triệt tỷ chầm chậm cất lời.
“Chỉ bán mỗi đâu phụ trắng, sao tỷ không bán thêm những thứ liên quan đến đậu phụ như đậu phụ rán, nước đậu, chè đậu...như thế sẽ lời nhiều hơn, tỷ đem nước đậu đổ đi không phải phí sao?”.
Phu thê Triệt nhị nhìn nhau, ánh mắt sáng lên, Triệt tỷ nhìn Y Nhã nói dồn dập.
“Cái đó...cái đó...tỷ chưa nghe qua bao giờ”.
“Được rồi...phòng bếp nhà tỷ đâu...đệ chỉ cho tỷ cách làm”.
Xong ba người xách những thùng đậu đi xuống nhà bếp, Y Nhã chỉ cho phu thê Triệt Nhị cách rán đậu vàng tươi, cách bảo quản đậu, cách làm chè đậu.
“Tỷ đổ nửa nồi nước đậu xong bỏ một ít bột gạo, đun sôi, chờ nước nguội thì bỏ đường vào, tỷ đừng bỏ nhiều đường, sẽ bị ngấy”.
Y Nhã mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lăn dài bên hai thái dương, ánh mắt hướng về nồi nước đậu nành đang sôi trên bếp nói tiếp.
“Tỷ vẫn bán đậu phụ trắng là chính, những cái còn lại chỉ bán phụ thôi, tỷ bảo với khách đậu phụ rán vốn là 5 xu, nước đậu 3 xu, vì khách quen giảm giá đậu phụ rán và nước đậu là tổng là 5 xu, đợi khi mọi người quen dùng rồi tỷ hãy từ từ tăng giá lên”.
“Liệu...liệu có được không?” Triệt tỷ ngồi bên cạnh hướng ánh mắt nghi ngờ hỏi Y Nhã.
“Chắc chắn...thứ nhất đậu phụ trắng của tỷ vẫn giữ nguyên giá, còn thêm hai loại, giá tiền bằng với đậu phụ trắng, nhưng đậu phụ rán chỉ bán khi nào ế đậu phụ trắng thôi, tỷ hiểu không?”.
“Tỷ...tỷ hiểu rồi, đệ rất là thông minh”. Triệt tỷ bắt lấy tay y nhã trong lòng vừa mừng vừa hồi hộp, mong chờ sớm mai sẽ ra sạp hàng sớm.
Lúc này đậu phụ đã rán xong, phát ra mùi thơm phức, cô bảo Triệt huynh để nguội, xong bỏ trong hộp cất, chỉ cất được mấy ngày, còn dặn dò nếu ngày hôm nay đậu phụ trắng bị thừa, thì nên để đêm mới rán để được lâu hơn.
Xong việc phu thê Triệt Nhị cảm ơn Y Nhã rối rít, còn đưa cho cô một hộp đậu phụ rán, tiễn ra tận ngõ.
Lúc này trời cũng đã tạnh, cô chạy nhanh về Huyện phủ, cả người còn nhem nhuốc, vì trời mưa nên bùn đất cô trét lên mặt đều tan ra hết, trông bẩn thỉu vô cùng.
Chuẩn bị thay quần áo, tắm rửa thì bỗng Lưu quản gia hớt hả chạy đến đập cửa ầm ầm.
“Tiểu Nhã...sáng giờ đi đâu, sao mặt mũi lem nhem thế?”
“Nô tì nghe bảo có thông cáo đậu Hương cống, nên muốn đi xem, ai ngờ trời mưa, chạy về thì vấp vũng bùn”.
“Thôi...không kịp nữa tắm giặt đâu...đi với ta” Lưu tổng quản xách cô như xách một con gà, hấp tấp đi về hướng tiền viện.
“Có...có...việc gì thế”.
“Sáng giờ Nhị công tử tìm ngươi...rất tức giận, ngươi chọc gì vào công tử”.
“Nô tì...”
Cô biết Nhị công tử sẽ tìm nhưng cô không nghĩ đến sẽ là bộ dạng bẩn thỉu này, tiếc là cô chưa tắm rửa sạch sẽ một chút, quả là người tính không bằng trời tính.