Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ
Tả Từ lão đạo mặc dù ở trong lịch sử tam quốc không có chút xíu nào sự tích sáng giá ly kỳ gì, nhưng cũng tuyệt đối là một nhân vật thần bí khó lường.
Vốn tưởng rằng lão đạo tóc bạc gương mặt hồng hào này chỉ là loại giả danh lừa bịp nhưng không nghĩ rằng đánh bậy đánh bạ trúng phải nhân vật trong truyền thuyết, Quách Gia cũng không dây dưa nữa lập tức dẫn Tả Từ cùng Tuân Úc, Hi Chí Tài tới bàn dài trước sân mà ngồi, dâng nước trà xanh đãi khách.
Tuân Úc đối với Tả Từ hết sức tò mò, hắn cũng biết lai lịch danh hiệu tiểu thái công của Quách Gia, luôn luôn hi vọng được một lần gặp mặt thế ngoại cao nhân này. Dù sao có thể lúc Quách Gia vừa bảy tuổi liền không ngượng mà nói hắn là Khương thái công chuyển thế đầu thái, nếu như ngày sau có "Chu Văn Vương" xuất hiện thỉnh hắn phụ tá, thì đại sự đều có thể thành công!
Ngay từ khi Quách Gia còn nhỏ liền có thể nhìn nhận tài năng của gã, chứng tỏ người này đâu phải hạng tầm thường khua môi múa mép?
"Không biết lão nhân gia năm nay bao nhiêu cái xuân xanh rồi? Ta xem sắc mặt ngươi hồng hào giống như thanh niên trai tráng, nhưng râu tóc thì trắng xóa, trong lòng tại hạ lấy làm lạ nếu như có chút mạo phạm xin ngài thứ lỗi." Tuân Úc bái thi lễ, xem như trước tiên bồi tội rồi.
Tả Từ đang uống vào một ngụm trà liền bị câu nói này làm cho sặc sụa, nước miếng bay tung tóe. Sau một lúc ho khan liền lau khô nước ở khóe miệng, thấy hai người Quách Gia cùng Tuân Úc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình liền chật vật lảng tránh, giọng nói có chút cứng nhắc không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Lão phu vừa qua khỏi tuổi xây dựng sự nghiệp thôi."
Tuổi xây dựng sự nghiệp? Chẳng lẽ chỉ mới ba mươi sao ?! Lão đạo này hiện giờ không lẽ chỉ mới ba mươi tuổi nha? Vậy tại sao mái tóc trắng phau? Ngay cả chòm râu cũng trắng tuốt tuồn tuột luôn! Không lẽ thời đại này có thuốc nhuộm tóc chất lượng cao như thế ?
Tuân Úc cùng Quách Gia sắc mặt kinh ngạc, Quách Gia liền trực tiếp hỏi: "Lão đạo, lời này của ngươi không thật chút nào? Ngươi sao mới có ba mươi tuổi chứ? Lừa ai đây, ngươi đừng nói trời sinh ra tóc đã trắng như thế nào nha! Còn nữa, ngươi luôn mở miệng gọi một tiếng lão phu, ta chưa bao người nghe người trẻ tuổi nào gọi mình là lão phu cả, chưa thấy qua người nào rảnh rỗi ba mươi lại giả làm một lão già tám mươi sắp xuống lỗ rồi."
Quách Gia ngôn ngữ có chút thô bỉ, Tuân Úc không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nhưng cũng lác mắt nhìn sang Quách Gia lúc này đang gặn hỏi, chờ xem Tả Từ làm sao giải thích.
Tả Từ sắc mặt xấu hổ cùng bất đắc dĩ, thở dài môt tiếng nói: "Lão phu từ nhỏ đã cùng thế ngoại cao nhân học nghệ, khi còn trẻ thường thường đêm nhìn lên trời ngắm xem thiên tượng, phát hiện vương triều Đại Hán vận số suy tàn, biết rằng loạn thế sắp tới. Nhập thế nều cầu chức quan lớn thì giống như trăng nơi đáy giếng, còn như cầu tiền tài của cải giàu sang phú quý chỉ sợ chết oan uổng không nhắm mắt. Vì thế ta liền ở trong núi sâu dốc lòng cầu đạo trường sinh, nhưng ai biết vào núi không bao lâu khoảng chừng mười năm gì đó, tóc từ đen biến thành trắng, ngẫu nhiên một ngày xuống núi du lịch giúp dân xua cát tịnh hung, giải thích nghi hoặc liền bị mọi người gọi là trưởng giả, nên tiếng lão phu này cũng dần dần thành thói quen luôn."
Vẻ mặt Tuân Úc khó tin, làm gì trên đời có chuyện thần kỳ như thế? Ở trong núi dốc lòng cầu đạo, học gì không học thì tóc đã bạc trắng? Bất quá trên đời việc kỳ dị có vô số, thường những người phi thường như lão đạo này trong mắt của hắn, bản lĩnh có thể tin tưởng bảy tám phần.
Nhưng Quách Gia ở bên cạnh liền suy nghĩ tới một vấn đề khác, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thiên tượng cùng với thiên hạ đại thế có liên quan với nhau? Tả Từ xem thiên tượng liền đoán được xu thế của thiên hạ sau này, hỡn nữa hắn trước khi học đạo cũng không cầu tài cầu quan gì cả.
Làm quan không phải bình thường, người nào có khả năng đều cần có mạng mới dám làm tiền vốn mà làm ăn. Nói cách khác, mạng của mình đi theo ông bà thì xem như tốt rồi, nhưng cả nhà bị diệt tộc thì sao đây?
Còn buôn bán? Trong loạn thế khó kiếm mối làm ăn, dân lưu lạc chạy khắp nơi, bốn phía lâm tặc, sơn tặc nổi lên như mây. Chỉ cần kẻ nào có tiền mà đi ngang sẽ bị cho là dê béo, cướp của giết người không phải là chuyện nói suông. May mắn không gặp phải sơn tặc thì cũng đụng phải thế lực quân phiệt, bọn này còn ác bá hơn nữa, chỉ cần rơi vào tay chắc chắn không được chết già.
Bởi vậy có thể thấy được, bản lĩnh của Tả Từ không nhỏ chút nào.
Sau khi biết lão đạo là Tả Từ, Quách Gia nhanh chóng thu hồi lòng khinh thị của mình, liền nói thẳng vào chính đề.
"Tả lão đạo, vậy vì sao ngươi lại tới đây? Hay là ba năm trước hại ta không đủ, hiện giờ còn một đổ thêm chút dầu vào nữa chăng?" Vẻ mặt Quách Gia khó coi, thật sự bị ngoại danh Tiểu thái công làm hại rất lớn mà.
Tả Từ buồn bực không thôi, trong lòng thầm nghĩ: nếu là người khác nghe được mình là Khương thái công đầu thái chuyển thế tất sẽ nhảy nhót vui mừng, còn thằng nhãi này làm sao mà ngược lại như vậy, đúng là khó hiểu?
Trăm chuyện không có lời giải thích, Tả Từ cũng lười suy nghĩ nguyên do vì sao, liền nói: "Lão phu lần này tới chính là muốn gặp mặt tiểu thái công có tấm lòng nhân đức này. Hiện giờ ta lại muốn cùng tiểu thái công kết làm bạn hữu."
Hử? Tự động tới trước cửa? Trong lòng Quách Gia kinh nghi, thầm nghĩ mình chẳng qua chỉ cứu giúp ba trăm hộ dân chạy tị nạn mà thôi, lại không có dựng cờ khởi nghĩa gì gì cả, lão tự động chạy tới đòi kết giao bạn hữu? Lời này nghe có chút ý tứ nhờ vả thì phải.
"Tả lão đạo ngươi cuối cùng có tâm tư gì, không ngại nói thẳng ra, cái gì mà kết giao bạn hữu chứ? Chúng ta không cần che giấu, ta trước không quyền sau không thế, ngươi không có khả năng cầu gì được ở chỗ ta mà người lại phải lẩn tránh lâu dài. Nếu không như bản thân ta không có khả năng giúp gì được thì rốt cuộc lão muốn tới là làm gì? Nói thẳng đi."
Tả Từ mặt đỏ tai hồng, bị Quách Gia nói làm cho nghẹn họng, Tuân Úc ở bên chỉ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đối với hảo bằng hữu này của mình không lời nào để nói rồi.
Nhưng Tả Từ cũng không buồn bực, dù sao lấy tác phong làm việc hắn lão theo như lời của Quách Gia không có khả năng vô duyên vô cớ chạy tới kết giao bạn hữu gì cả, thật sứ đúng là hắn có mưu đồ.
"Một khi đã như vậy, lão phu liền nói thẳng. Tiểu thái công, ngày đó lão phu xem tướng cho ngươi có nói ngươi chính là Khương thái công chuyển sang kiếp khác đầu thai, cái này nói rõ rằng lấy tài năng của ngươi mai sau tiền đồ không giới hạn, mà vị bạn hữu bên cạnh ngươi cùng ngươi ngày đó nhân tướng có tám phần tương tự."
Tả Từ nói xong, trong lòng Tuân Úc kinh hãi, cảm thán người này quả nhiên bản lĩnh không tầm thường. Mà Quách Gia cũng khiếp sợ không thôi, tháng trước Tuân Úc được người nhận xét có tài phò tà đế vương mà hiện tại Tả Từ lại một lần nữa khẳng định điều này. Nếu nói lão đạo này không phải thầy bói, Quách Gia chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, Quách Gia nhíu mày hỏi: "Tả lão đạo, ngươi nói Văn Nhược có tám phần tướng mạo của ta ngày trước, chẳng lẽ hôm nay tướng mạo của ta cùng ba năm trước có điều khác nhau sao?"
Tả Từ do dự một lúc sau liền trầm giọng nói: "Lão phu nói thẳng xin tiểu hữu chớ trách. Năm đó ta xem tướng của ngươi, mặc dù mai sau tiền đồ vô lượng nhưng là người có số chết yểu lúc tráng niên. Hôm nay vừa thấy, tướng mạo của tiểu hữu cùng với ngày trước hoàn toàn khác nhau, lão phu xem người xem tướng vô số mà chỉ có ngươi là ngươi duy nhất có số mệnh biến đổi. Lão phu nhìn thấu thiên cơ nhung không có khả năng nhìn thấy nguyên do của chuyện này, tóm lại lão phu muốn ở cạnh bên người tiểu hữu xem xem có phải bản thân mình học nghệ không tin hay không, hay là thiên hạ này còn tồn tại dạng người thay đổi được số mệnh."
Thường nói ba tuổi xem tám mươi, phỏng chừng tướng mạo có thể liên quan tới số mạnh đi. Bản thân Quách Gia rõ ràng cái mạng của chính mình nhất, theo như trong lịch sử trước tiên đầu quân của Viên Thiệu sau lại gia nhập Tào Tháo. Ba mươi tám tuổi bệnh chết trên đường Tào phạt Ô Hoàn, nói chính xác là tráng niên chết sớm.
Quách Gia giờ là một người xuyên không đã biết mạng mình ra sao nên tự nhiên không cam chịu bị vận số an bài. Hắn liền chăm chỉ rèn luyện thân thể, không chỉ ru rú trong nhà đọc sách kinh thư mà hắn mà cũng không cùng bạn bè đàm tiếu đủ chuyện trăng gió trời mây, chuyện này cực kỳ buồn tẻ chẳng có thú vị gì hết. Vì thế, mỗi ngày ngoài việc tập thể dục buổi sáng rèn luyện sức khỏe ra hắn còn tìm ình thú vui khác, chứ không trong cái thời đại không internet không chatchit chém gió này, chỉ sợ làm cho hắn điên lên rồi.
Quách Gia nghe thấy thiên mệnh của mình đã được sửa đổi liền lộ ra sắc mặt vui mừng, thầm nghĩ bản thần mình có thể sống lâu một chút rồi. Nhưng sắc mặt của Tuân Úc lúc này lại lộ ra vẻ ngưng trọng, thăm dò hỏi: "Xin hỏi đạo trưởng, hiện giờ Phụng Hiếu tướng mạo ra làm sao? Có thể nói rõ cho tại hạ nghe hay không?"
Tả Từ trầm ngâm giây lát liền lắc đầu nói: "Tướng mạo của tiểu thái công lúc này ta không cách nào nhìn thấu được, chỉ biết mạng của hắn đã trở nên quý không thể nói."
Tuân Úc yên lặng gật đầu, quý không thể nói bốn chữ này đủ làm cho người ta sợ hãi. Trong lòng của hắn, quý không thể nói chứng tỏ ngày sau Quách Gia có địa vị siêu việt, chắc hắn là trọng thần phụ quốc cũng nên!
Ngẫm nghĩ lại, lấy tài năng của Quách Gia nếu như phò tá minh chủ tự nhiên như cá gặp nước, tiền đồ không giới hạn được.
Nhưng mà Tuân Úc lại không để ý đến ba năm trước đây Tả Từ đã từng nói Quách Gia chính là Khương thái công chuyển kiếp đầu thai, bởi vậy cho nên thành tựu so với người khác đạt được một mốc phi thường. Mà hiện tại số mệnh cải biến, dĩ nhiên đã quý không thể nói, bí ẩn trong đó chỉ sợ người thường ai hiểu thấu được.
Sờ sờ lên cằm làm bộ đang suy ngẫm, Quách Gia đánh giá Tả Từ nhìn trái nhìn phải làm cho y cả người không được thoải mái, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu thái công vì sao nhìn chằm chằm lão phu như vậy?"
Quách Gia nhún nhún vai, bĩu môi: "Tả lão đạo à, ngươi nếu nói cần ở bên cạnh ta một thời gian thì ta tự nhiên sẽ mở rộng hai tay chào đón. Nhưng mà nói trước nơi này của ta không nuôi kẻ nhãn rỗi vô công ngời ăn cơm, mặc dù ngươi là người có thể nhìn thấu thiên địa huyền cơ nhưng tại đây liền vô dụng nha. Nếu không thì như thế này đi, ngươi làm thầy bói thử xem? Ở tại Dĩnh Xuyên giả danh lừa bịp một chút, lấy tiền đám nhà giàu kia liền có thể kiếm cơm ăn rồi."
Tả Từ trợn trừng hai mắt tức giận, vỗ bàn nói: "Lão phu không chỉ có mỗi bản lĩnh này, mặc dù ta không hiểu chính trị, cũng không hiểu binh pháp thao lược nhưng lão phu có một thân võ nghệ. Không dám tự xưng thiên hạ vô địch nhưng cũng không phải cùng hạng nhãi nhép tôm tép có thể so sánh với ta. Còn nữa, ta thiên văn địa lý, âm dương ngũ hành không cái nào không tinh tường. Ta ở lại đây không phải ăn nhờ ở đậu của ngươi, sống tạm qua ngày ta tự mình làm được. Hừ!"
" Ối chao, đừng giận, đừng giận mà, người lớn tuổi cần phải bình tĩnh. Tả lão đạo, ngươi xem như thế này xem, dù sao ngươi cũng tạm ở lại đây không bằng ta xây cho ngươi một gian nhà gỗ, chuyện cơm canh thì ngươi không cần lo ta bao luôn. Chỉ cần mỗi ngày ngươi rãnh rỗi dạy dỗ đám nhỏ vài chiêu võ công, còn nữa những mặt thiên văn địa lý âm dương ngũ hành gì gì đó ngươi xem, ở đây ta có ba trăm hộ gia đình đều dựa vào nghề nông mà sống, không bằng ngươi dạy bọn họ cách dự báo thời tiết, mai sau có thể phòng tranh dịch bệnh thiên tai, mùa màn bội thu, thấy được hay chăng?" Quách Gia cười híp mắt nhìn Tả Từ, Tuân Úc ở một bên trợn mắt há hốc mồm, hôm nay thấy được một mặt khác của Quách Gia. Hiện tại có thể nói Quách Gia rất giống một con tiểu hồ ly.
Tả Từ vừa định mở miệng cự tuyệt liền quay đầu nhìn ngang ngó dọc khắp nơi, đúng là nếu ở lại đây thì cả ngày vô sự chẳng có việc gì làm, rãnh rỗi đúng là nhàm chán thật. Thôi thì dạy dỗ đám nhỏ cũng coi như trả tiền cơm của hắn đi. Vì thế, Tả Từ liền gật đầu đáp ứng cái rụp.
Đám trẻ Quách Gia đang dạy nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi, lớn nhất tám tuổi, tổng số có chín mươi bảy người. Quách Gia dạy bọn chúng ý thức tương thân tương ái, cho nên cả trăm đứa bé đều xem nhau như huynh đệ ruột thịt, ăn cùng bàn ngủ cùng sạp, gặp phải chuyện khó khăn thì cả đám bu lại giải quyết. Tuy rằng trong nhóm có nhiều xích mích cãi cọ, nhưng sau khi tranh luận xong liền hòa hợp lại với nhau, đôi bên liền nhanh chóng hiểu rõ nhau hơn.
Cứ việc Quách Gia cùng Hi Chí Tài dốc hết sức dạy dỗ bọn trẻ, cho bọn chúng tri thức cùng với đạo lý làm người nhưng cho dù dạy dỗ trăm người một giáo án, nhưng mỗi người mỗi vẻ, bản tính lại không giống nhau. Vì thế mỗi cá nhân có sự nhận thức riêng của bản thân, tóm lại đều dựa trên thiên phú trời sinh của mỗi đứa. Có đứa thích trực quan nhìn nhận vấn đề, học một hiểu mười nhưng có đứa hiểu một cách lập khuôn máy móc, cũng vì như thế mà Quách Gia hy vọng những đứa trẻ này tự do phát huy sở trường của mình, cuối cùng sẽ thành những thương gia, chính khách hoặc là võ tướng, quân sư ... mà không phải là một học giả xuất sắc gì đó.
Ý tưởng dạy theo năng khiếu đúng là không có vấn đề, nhưng một là Quách Gia không có nhiều nghị lực như vậy, hai là sở học của hắn có hạn, bản thân còn không rõ nhiều vấn đề nên làm sao dám đi dạy người khác? Hắn thật ra muốn dạy nên mấy cái võ tướng, nhưng bản thân y chỉ biết đúng một loại Quân Thể Quyền mà thôi. Cái đồ chơi này cùng với võ tướng lên ngựa cầm thương thì hoàn toàn không xài được chút gì ráo.
Vừa đúng lúc, Tả Từ xuất hiện, thành ra trách nhiệm giảng viên cao cả đã có người gánh vác.
Không hy vọng Tả Từ có thể dạy ra tuyệt thế mạnh tướng một địch vạn người gì cả, ít nhất võ tướng một địch ngàn thì Quách Gia ngay khi ngủ có thể vui cười mà tỉnh dậy.