Tận Thế Ca
"Cứu ta với... Cứu ta với..." Nữ nhân một bên phát run, một bên bước tới gần Tiêu Diệu.
Tiêu Diệu nhếch môi tùy ý để nàng đi đến phía trước cách bản thân một mét, nàng có thể hiểu được cảm thụ của nữ nhân trước mặt này. Tại mạt thế, nữ nhân không có lực lượng tựa như cá nằm trên thớt... sẽ phải chịu người khi dễ, ức hiếp. Lúc trước, nếu không phải không gian của nàng đối với đám người Triệu Kiệt quá quan trọng, nàng cũng sẽ rơi vào kết cục giống nữ nhân này...
Ở chỗ rẽ xuất hiện vài cái bóng, nữ nhân đang cầu cứu bỗng nhiên dùng thanh âm cực nhỏ nói: "Phía sau có người muốn giết ngươi, ngươi mau nổ súng bắn chết bọn họ!"
Thanh âm của nàng hung tợn , còn mang theo chút điên loạn.
Tiêu Diệu có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái. Vài người ở chỗ rẽ cầu thang cũng nghe thấy lời nói của nàng. Một thanh niên vừa mắng vừa lao về phía Tiêu Diệu, gậy gỗ trong tay giơ lên cao. Động tác của hắn rất nhanh, nhưng so với Tiêu Diệu đã thức tỉnh dị năng tốc độ vẫn là chậm hơn không ít. Tiêu Diệu lắc mình, tránh thoát công kích của tên thanh niên, cầm búa chém tới bàn tay hắn. Thanh niên rên lên một tiếng, mặt khác, hai người trẻ tuổi mặc quần áo lao động cũng xông lên, bọn họ vây quanh Tiêu Diệu, biểu cảm tất cả đều hung ác vô cùng. "Bà mẹ nó, mau đánh nàng! !" Thanh niên bị chém ôm cánh tay điên cuồng gào thét.
Trung niên mặt sẹo kia lúc này cũng xông đến, hắn hung hăn đá một cước lên người nữ nhân mặc áo khoác quân đội. Một thanh niên nhìn thấy trên tay Tiêu Diệu không có súng, liền thả lỏng cảnh giác. Hắn vừa định vươn tay chụp lấy cánh tay Tiêu Diệu, Tiêu Diệu lại bỗng nhiên xoay búa hướng hắn chém tới. Người này không dự đoán được một nữ hài tuổi còn trẻ như Tiêu Diệu lại có thể ra tay ngoan độc như vậy, dưới tình huống hắn không có chuẩn bị tâm lý bị Tiêu Diệu một búa bổ trúng đầu, còn chưa kịp hừ một tiếng đã đổ về phía sau.
"Má nó! !" Hai tên thanh niên cùng trung niên mặt sẹo thấy đồng bạn bị giết, lập tức đỏ mắt, bọn họ la lên đánh về phía Tiêu Diệu.
Chém chết một người, Tiêu Diệu vẻ mặt kích động, đây chẳng phải là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng lại là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp, nàng dưới tình huống không bị đe dọa đến tính mạng, chủ động công kích người khác. Bất quá nàng biết, nếu nàng không giết những người này, họ cũng sẽ không buông tha nàng, cho nên động tác của nàng cũng không có dừng lại.
Nàng lợi dụng ưu thế tốc độ hăng hái chạy đến cạnh tường, xoay thân dùng búa bổ xuống đầu trung niên mặt sẹo đứng gần nhất, hắn vội vàng né sang bên cạnh. Lưỡi búa chém xuống sát lỗ tai hắn, cắm thẳng vào vai. "A! ! !" Trung niên mặt sẹo phát ra một tiếng hét thảm, ôm bả vai ngồi xổm trên mặt đất. Tiêu Diệu nâng chân đạp hắn bay ra phía sau, thân thể hắn ngã nhào nện lên đùi một thanh niên. Thân thể thanh niên lảo đảo ngã ra sau, Tiêu Diệu nhân cơ hội xông lên dùng búa chém đứt cổ hắn...
Đây đều là thủ pháp thường dùng khi giết tang thi, không nghĩ tới cũng có thể đồng dạng áp dụng lên người. Tiêu Diệu cảm giác càng giết càng thuận tay, dị năng tốc độ chẳng những giúp nàng tăng lên tốc độ chạy trốn, còn tăng lên tốc độ công kích của nàng...
Trên cầu thang chỉ còn thừa lại một thanh niên cuối cùng đang hoảng sợ gầm rú, đồng bạn liên tục tử vong khiến hắn mất hết can đảm. Hắn vừa gào vừa chạy xuống cầu thang. Tiêu Diệu trượt trên tay nắm cầu thang nhảy xuống, một cước đá lên lưng hắn. Thanh niên ngã về phía trước, bùm một tiếng rơi xuống đất. Tiêu Diệu xuống cầu thang, đã không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm đến cùng đem búa hung hăng chém vào ót tên thanh niên...
Trước sau ba phút, người định tập kích Tiêu Diệu chỉ còn lại một. Tiêu Diệu đè nén tâm tình kích động sau khi giết người, quay trở về lầu hai, kinh ngạc nhìn thấy nữ nhân mặc áo khoác quân đội kia đang cầm một con dao gọt trái cây không ngừng đâm lên bụng trung niên mặt sẹo. Nàng vừa đâm vừa mắng, trên mặt tràn ngập oán hận, biểu cảm thập phần dữ tợn.
Tên trung niên sớm đã bị đau đớn tra tấn đến không còn sức chiến đấu, phần bụng cùng thắt lưng của hắn bị đâm vài nhát, cùng bả vai đang không ngừng đổ máu. Một phút sau, hắn trợn hai mắt, cũng đã sắp chết, nhưng nữ nhân kia lại vẫn không chịu buông qua hắn, như cũ hung tợn đâm xuống...
"Đừng đâm nữa, hắn đã chết rồi." Tiêu Diệu nói.
Nữ nhân lại mắt điếc tai ngơ, nàng vẫn cứ tiếp tục cầm dao đâm mạnh xuống. Phần bụng của tên trung niên bị đâm cơ hồ biến thành thịt vụn...
Tiêu Diệu cảm thấy cô gái này đã điên rồi. Nàng hít sâu mấy hơi, xoay người chuẩn bị từ cửa sổ nhảy ra, bỗng nhiên nghe thấy nữ nhân phía sau phát ra tiếng quát to điên cuồng, tiếp đến một thanh âm phù phù vang lên.
Tiêu Diệu quay đầu, nhìn thấy nữ nhân kia hai tay ôm thân thể té trên mặt đất, toàn thân nàng đều phát run, hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt nhuốm máu... Làn da trên người theo một trạng thái quỷ dị cấp tốc nhấp nhô...
Hình như là thức tỉnh dị năng...
Tiêu Diệu kinh ngạc đi đến bên người nữ nhân đè lại một bàn tay nàng, phần da tiếp xúc truyền đến dao động năng lượng rất nhỏ. Nữ nhân điên cuồng giãy dụa, miệng phát ra tiếng hét chói tai. Tiêu Diệu hai tay dùng sức định cố định thân thể nữ nhân, lại bị nàng dùng sức tránh ra.
"A! ! ! ! A! ! !" Nữ nhân còn đang không ngừng la hét, năm ngón tay nàng bỗng nhiên chụp vào mặt đất, sàn nhà màu trắng ngà lập tức bị nắm ra vài dấu vết vỡ vụn.
Tiêu Diệu lui về phía sau mấy bước.
Dị năng thức tỉnh dùng lực lượng ngoại giới đem tế bào thân thể thay đổi cường độ cùng chất lượng. Vậy nên cấp bậc kháng thể càng cao, thống khổ sẽ càng nhiều, xem nữ nhân này đang quay cuồng trên đất dường như phải thừa nhận đau đớn cực hạn, Tiêu Diệu đoán rằng cấp bậc kháng thể của nàng nhất định rất cao...
Bất quá, sỡ dĩ hiện tại nàng thống khổ như vậy, cũng bởi vì tình trạng thân thể của nàng thật sự quá kém, nếu thân thể mạnh mẽ hơn một chút, nàng hẳn là so với hiện tại thoải mái hơn rất nhiều.
Tang thi xung quanh đều bị tiếng gào của nữ nhân hấp dẫn, ào ào di động về phía siêu thị. Tiêu Diệu có chút tiếc nuối nhảy ra khỏi cửa sổ, dị năng thức tỉnh nếu nhanh thì chỉ cần vài giây, còn chậm thì có thể mất đến cả ngày. Nàng đã không còn thời gian để tiếp tục quan sát nữ nhân này rốt cục có kháng thể cấp mấy cùng với dị năng thức tỉnh của nàng là gì nữa.
Từ lầu hai siêu thị nhảy xuống, Tiêu Diệu lập tức rơi vào biển tang thi. Nàng lại bắt đầu liều mạng chạy. Sau khi rời khỏi nàng vốn định tìm cơ hội tiếp tục trộm xăng, không nghĩ tới tang thi xung quanh một chút cơ hội cũng không chịu cho nàng, nàng mới đứng tại chỗ hai giây đã thiếu chút nữa bị ba con tang thi đẩy ngã, Tiêu Diệu chỉ có thể buông tha cho ý định trộm xăng.
Hai chân nàng nhanh chóng tháo chạy, xác định mục tiêu hướng đến quốc lộ 102.
"Ngao... Ngao..." Lại một con tang thi lực lượng chắn ở trước mặt Tiêu Diệu, đây đã là con thứ ba nàng nhìn thấy nội trong buổi sáng ngày hôm nay...
Tang thi bốn phía đông đúc, Tiêu Diệu không có biện pháp đi vòng qua. Nàng giơ búa chém xuống đầu con tang thi lực lượng, nó liền vung cánh tay chộp đến bả vai Tiêu Diệu. Tiêu Diệu vừa định né, không nghĩ tới bên cạnh bỗng nhiên có một con tang thi tốc độ xông tới, nó nhanh như đạn bắn lẻn đến bên chân Tiêu Diệu, há miệng cắn lấy đùi nàng.
Cám giác nguy hiểm mãnh liệt bao trùm lấy Tiêu Diệu, nàng rốt cuộc bất chấp chiến đấu, mở ra cửa không gian, trong khoảnh khắc chạy trốn vào không gian của bản thân.
Móng vuốt của tang thi lực lượng bị chụp hụt, cánh tay theo quán tính trong không trung vung vẩy hai cái, con tang thi tốc độ cũng dùng răng nanh trong không khí cắn mấy ngụm. Hai con tang thi này không có tư duy, chỉ dựa vào bản năng tìm kiếm con mồi, mất đi mục tiêu chúng nó rất nhanh khôi phục lại trạng thái du đãng.
Tiêu Diệu ở trong không gian trốn vài phút, lúc đi ra, con tang thi lực lượng kia đang đứng phía trước cách nàng ba mét. Thấy con mồi xuất hiện, tang thi xung quanh lại khàn giọng gào thét xông về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu lập tức nâng chân chạy về phía mục tiêu đã định. Vừa rồi toàn lực chạy cùng với tràng chiến đấu trong siêu thị đã làm tổn hao hết phân nửa khí lực trên người nàng. Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng nhìn mặt đường trước mắt đang bị vô số tang thi nhồi tắc cùng những tòa nhà đầy rẫy tang thi phía xa, nàng minh bạch cứ tiếp tục như vậy xông vào, nhất định chỉ có con đường chết.
Trừ bỏ đi vòng trở về đường nhỏ, nàng không còn đường khác có thể đi...
Gần giữa trưa, Tiêu Diệu thở hổn hển chạy được đến chỗ an toàn, hai tay nàng chống đầu gối, há mồm thở dốc. Trên trời bỗng nhiên rơi xuống vài bông tuyết, Tiêu Diệu lấy tay lau đi, trong lòng bực mình. Nàng không thể không cảm thán tạo vật thần kỳ, bởi vì phương bắc chỉ cần có tuyết rơi sẽ liền rơi mãi không dứt. Sau trận tuyết này, đường nhỏ qua huyện nhất định sẽ càng khó đi.
Vào trong không gian ăn chút đồ ăn, lại nghỉ ngơi một lát, Tiêu Diệu đem xăng trong mấy chiếc xe đều đổ sang chiếc Jeep, sau đó lại đem những thực phẩm sắp biến chất cùng lương thực đông lạnh đã rã nhét vào sau xe. Không thể nhét vừa sàn xe, Tiêu Diệu liền mở cốp xe ra, không nghĩ tới phát hiện trong cốp xe có một cái lều cắm trại đơn giản, mấy tờ hóa đơn cùng với một thùng dụng cụ cắm trại dã ngoại, chủ nhân chiếc xe này tựa hồ là một người thích du lịch. Tiêu Diệu cầm lấy một cái túi xách bên cạnh thùng dụng cụ, nhìn vài lần lại tùy tay ném lên chỗ ngồi trước.
Bơm đầy xăng, chuẩn bị thức ăn, hết thảy đều được sắp xếp ổn thỏa. Tiêu Diệu đặt tay lên bánh lái, lại mở to mắt, nàng đã mang theo xe Jeep về tới mặt đường.
Chương trình chỉ đường tự động trong xe cũng giống như điện thoại không thể bắt được tín hiệu, Tiêu Diệu nhìn chằm chằm bản đồ giấy một hồi rồi xoay chìa khóa khởi động xe.
"Đợi chút! ! Đợi chút! !"
Xe vừa chạy được mấy mét, sau xe bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của một nữ nhân, Tiêu Diệu quay đầu, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.
Đang cấp tốc chạy theo xe nàng dĩ nhiên lại là nữ nhân đáng thương vài giờ trước đã gặp qua... Nàng giờ phút này tóc tai bù xù, mặt và đầu cổ toàn là vết máu, hai tay đều mang theo vũ khí, thoạt nhìn còn dọa người hơn cả tang thi.