Thần Y Thích Giết Chóc
Ánh mắt của Hoa Hồng Đen híp lại, uy áp lạnh lẽo làm người khác có loại cảm giác lạnh giá tỏa ra bốn phía, làm cho tất cả mọi người ở đây nhịn không được đều run rẩy.
Thiếu niên tên Tần Lãng, tự nhiên cũng đã nhận ra được Hoa Hồng Đen đang rất tức giận, hiện tại trong lòng của hắn cũng có một chút lo lắng cùng bất an.
Nhưng lúc này, mọi người cũng không có chú ý tới trên ngón tay của hắn đang mang một chiếc nhẫn màu xanh biếc, chiếc nhân này hơi hơi lóe lên một cái, nỗi sợ hãi trong lòng của hắn liền toàn bộ biến mất.
Khóe miệng của hắn giương nhẹ, hai chân bắt chéo, khuôn mặt mang theo vẻ bất cần đời, lạnh nhạt cười nói:
"Làm sao? Đường đường là Hoa Hồng Đen, chỉ thua chút tiền như vậy liền nổi giận rồi sao? Vậy sau này ai còn dám đến chơi ở sòng bạc của ngươi nữa? Không cho phép người khác thắng tiền, thì chơi còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Hoa Hồng Đen giật mình, ánh mắt liếc một vòng bốn phía, nhìn thấy bên trong ánh mắt của mọi người ở đây đều có chút cổ quái.
Chuyện này khiến trong lòng của Hoa Hồng Đen có chút căng thẳng, nàng hận tên thiếu niên trước mặt này.
Nếu như hiện tại nàng xuất thủ đối phó Tần Lãng, việc làm ăn sau này của nàng cũng không cần làm tiếp nữa rồi.
Tên thiếu niên đáng chết này vậy mà biết được điểm yếu của nàng!
Mà lại... cái ánh mắt của hắn thật sự rất đáng ghét!
Nhìn Hoa Hồng Đen không có ra thủ đoạn gì nữa, khóe miệng của Tần Lãng tạo ra một đường cong.
Hắn tựa lưng về phía sau ghế, cánh tay để lên đầu gối, đắc ý cười nói:
"Chia bài, chia bài đi nào! Hôm nay bản thiếu muốn chơi lớn một trận mới được!"
Người chia bài là một cô gái xinh đẹp mặc một bộ quần áo tây màu đen, nàng lén nhìn Hoa Hồng Đen, hơi hơi cắn môi, sắc mặt có chút do dự.
Sắc mặt của Tần Lãng lạnh lùng.
"Này! Lỗ tai của cô bị điếc phải không? Nhanh chia bài cho bản thiếu, có nghe hay không?"
Trong lúc tên thiếu niên họ Tần đang phách lối, một giọng lói bình thản từ phía sau lưng truyền đến.
"Nếu ngươi đã muốn chơi như vậy, không bằng... Ta chơi với ngươi được chứ?"
"Hã?"
Tần Lãng quay đầu nhìn lướt qua, mọi người cũng quay đầu nhìn lướt qua, tất cả đều có chút nghi hoặc.
"Tên kia giống như là một tên công tử đi cùng với Hoa Hồng Đen đây mà."
"Tên nhóc con này có lai lịch gì đây? Lại ra mặt vì Hoa Hồng Đen, chẳng lẽ là tình nhân của Hoa Hồng Đen sao?"
"Không thể nào? Hắn còn trẻ như vậy. Mà lại... mới vừa rồi Hoa Hồng Đen rất cung kính đối với hắn, nàng cũng không dám đi ngang hàng cùng hắn đây này!"
Trong lúc mọi người đang nghị luận, Lăng Tiêu từng bước một đi đến đứng đối diện Tần Lãng.
Hoa Hồng Đen liền vội vàng tiến lên nói nhỏ nhẹ:
"Thiếu chủ, Hoa Hồng làm sao dám để ngài ra mặt chứ? Để thuộc hạ sai người trừng trị tên nhóc con này một chút là được rồi"
Lăng Tiêu đưa tay ngăn cản.
"Quỷ Cốc chúng ta, luôn luôn lấy đức phục người."
Nói xong, hắn nhìn Tần Lãng một chút.
"Dám chơi sao?"
Tần Lãng sững sờ, chợt khẽ cười một tiếng.
"Chê cười, trên đời này vẫn chưa có người nào mà bản thiếu đây không chơi dám chơi! Nhưng ngược lại phải nói đến anh bạn này, chơi với bản thiếu nếu có thua thì cũng đừng thua đến lúc không còn quần để mà mặc nha."
Sắc mặt của Lăng Tiêu lạnh nhạt, không vui không giận.
"Nếu đã như vậy, liền chia bài đi!"
"Được, chia bài, chia bài!"
Cô gái xinh đẹp chia bài nhìn Hoa Hồng Đen một chút, Hoa Hồng Đen khẽ gật đầu, nàng liền lập tức xáo bài rồi chia bài.
Lăng Tiêu vỗ tay phát ra tiếng, Minh Thừa thì cười hắc hắc, đem toàn bộ thẻ đánh bạc ở trong ngực vứt xuống.
"Ta có 200 triệu, ngươi cũng có 200 triệu, một ván định thắng thua."
Tần Lãng nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt của hắn có một ánh sáng màu xanh lục không ngừng lấp lóe.
Nếu như hắn thắng, thì có 400 triệu!
"Tốt! Tôi theo! Bất quá tôi phải nói trước, nếu như tôi thắng thì các ngươi phải để cho tôi rời khỏi chỗ này! Nếu như các ngươi muốn ngăn cản tôi, vậy chính là các ngươi là loại người ỷ mạnh hiếp yếu, ăn cướp của người khác."
Lăng Tiêu thản nhiên bảo:
"Yên tâm, chỉ là mấy trăm triệu mà thôi, ta còn chướng mắt số tiền này."
"Cắt! Phách lối! Mấy trăm triệu còn chướng mắt, khoác lác cái gì chứ? Bất quá tôi cũng chả quan tâm cho lắm, dù sao số tiền này cũng là của anh bạn đưa tiên cho tôi sài mà, ha ha ha...."
Nói đến đây, Tần Lãng bỉ ổi cười một tiếng, lập tức đem một đống thẻ đánh bạc ở trước mắt, toàn bộ đẩy đến trung tâm của chiếu bạc.
"Anh bạn, ngươi chuẩn bị xong chưa? Đợi chút nữa mở bài, cũng đừng khóc nha!"
"Ngươi quá dài dòng, mở bài đi."
"Được! Ngươi nhìn kỹ!"
Tần Lãng đứng dậy, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, tay của hắn sờ lên chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cái.
Trong nháy mắt, chiếc nhẫn xanh biếc này hơi hơi lóe lên một ánh sáng màu lục, chỉ tại đang ở dưới ánh đèn, mọi người còn tưởng rằng là ánh đèn bị phản xạ, căn bản là chưa từng để ý.
Sau đó, Tần Lãng một tay cầm lấy quân bài ở trên mặt bàn lật lên, mọi người cùng nhau hít sâu một hơi.
Ba tấm sáu!
Tần Lãng ngửa mặt lên trời cười to.
"Ha ha ha... Thế nào? Tôi có ba tấm sáu, anh bạn làm sao thắng được tôi nhỉ? 400 triệu, toàn bộ thuộc về tôi rồi!"
Vừa dứt lời, hắn giang hai cánh tay liền chuẩn bị ôm hết thẻ đánh bạc, lúc đó sắc mặt của Lăng Tiêu lạnh nhạt gằn giọng:
"Ngươi không cảm thấy có chút vội vàng đi?"
Tần Lãng sững sờ, chợt cười lạnh hỏi:
"Nóng vội lại như thế nào? Anh bạn căn bản liền không có khả năng thắng tôi nha!"
" Vậy sao ~?"
Lăng Tiêu ồ một tiếng, liền lập tức đem ba tấm bài lật lên, mọi người tại chỗ hét lên một tiếng.
"Bà mẹ nó! Ba tấm A! Cái này đặc biệt, Đổ Thần tại thế a!"
"Tên này làm sao có vận may trâu bò như vậy chứ? Bài khó như vậy cũng bị hắn lấy ra được sao?"
Lúc này Tần Lãng cũng sửng sốt mấy giây, hắn đột nhiên chỉ thẳng mặt Lăng Tiêu quát lớn:
"Ngươi gian lận! Rõ ràng người có ba tấm bài xấu, làm sao có khả năng là ba tấm A chứ?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt nhìn hắn một chút hỏi:
"Làm sao ngươi biết, bài của ta là bài xấu?"
"Ta...."
Tần Lãng vừa muốn nói gì đó, đảo mắt liền che miệng lại. Sau đó, hắn hung hăng trừng mắt Lăng Tiêu một chút.
"Xem như ngươi lợi hại! Chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Lúc tên thiếu niên vừa mới quay người định rời đi, lập tức có mấy tên thủ hạ của Hoa Hồng Đen từ bốn phía bao vây hắn.
Sắc mặt của Tần Lãng nhất thời trở nên rất khó coi.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi không phải nói, đánh xong ván này liền để cho ta đi sao?"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Ngươi chỉ nói là ngươi thắng thì cho ngươi rời đi, cũng không có nói... Thua, cũng để cho ngươi đi nha."
"Ngươi — —!"
Tần Lãng khẽ cắn môi.
"Ngươi không phải nói, ngươi lấy đức phục người hay sao? Chuyện này là như thế nào?"
Nụ cười ở trên mặt của Lăng Tiêu dần dần biến mất, một cỗ khí thế chậm rãi bay lên.
"Lời nói lúc nãy ta vẫn chưa nói xong."
"Lấy đức phục người, không phục... Thì giết!"
"Đáng chết! Ngươi cho rằng, bằng mấy tên rác rưởi này, thì có thể ngăn cản ta sao? Ta là Tần Lãng cũng không phải loại người bị hù dọa mà lớn lên nha! Ngươi tốt nhất mau để cho bọn họ cút đi, nếu không đợi chút nữa, sẽ có ngươi khóc!"
Lăng Tiêu nghiêng người ở trên ghế, học bộ dáng của Tần Lăng lúc trước, hai tay thả ở sau ót, đầu gối lên tay.
"Vậy thì ta chống mắt nhìn xem. Xin ngươi bắt đầu biểu diễn đi nào."
Hai tay của Tần Lãng nắm chặt lại.
"Đây chính là ngươi ép ta! Không nên trách ta!"
Dứt lời, hắn quay người một chân đạp ra ngoài.
Tốc độ của hắn rất nhanh, so với người bình thường còn mau lẹ hơn rất nhiều, một chân đạp trúng một tên bảo vệ sòng bại, lập tức tên bảo vệ này liền bị đạp bay xa hơn mười mét!
Sau đó, hắn nhảy lên một cái, nhào vào trong đám người, hắn giống như hổ lạc vào bầy dê, đấm hết bên phải liền đến bên trái, từng nắm đấm của hắn được tung ra với tốc độ khủng khiếp.
Trong lúc nhất thời, những tiếng kêu rên thảm thiết liên tục vang lên.
Mỗi một giây đều có hai ba tên bảo vệ ngã xuống, nhưng Tần Lãng lại càng đánh càng hăng, những tên bảo vệ này liền đến góc áo của hắn cũng không chạm vào được.
"Ha ha ha ha... Một đám người vô dụng, đến a! Hôm nay bản thiếu nhất định phải đánh cho đã mới được!"
"Chỉ bằng những tên rắc rưởi như các ngươi cũng muốn ngăn cản Tần Lãng ta sao? Một đám đồ bỏ đi, muốn chết!"
Lúc này, các quý khách ở trong sòng bạc đều hoảng sợ chạy loạn khắp nơi.
Tần Lãng càng đánh càng hăng, hắn giống như Thần Linh, uy phong lẫm liệt!
Hoa Hồng Đen có chút lo lắng.
"Thiếu chủ, tên nhóc con này giống như là một tên cao thủ có tu luyện võ đạo, hay là chúng ta báo cảnh sát?"
Lăng Tiêu híp mắt, hắn mỉm cười bảo:
"Không vội, lại để cho hắn nhảy nhót thêm vài giây."