Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký
Nhà ga xe lửa thành phố An so với thị trấn nhỏ của bọn họ nhiều người hơn nhiều, rậm rạp chằng chịt, Liễu Tố Tố không dám mạo hiểm.
Hàn Liệt bừng tỉnh, anh rũ mắt nhìn Liễu Tố Tố thắt dây đeo cho mình, lại nhớ tới bộ dáng lúc cô chia cơm, đổi tên cho mấy đứa nhỏ trên xe lửa. Hàn Liệt đột nhiên phát hiện, cô vợ này của mình, giống như hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh.
Thắt dây lưng xong là có thể đi ra ngoài, hai người phân công nhau dắt hai đứa nhỏ, hành lý phần lớn đều ở bên Hàn Liệt, nhưng Liễu Tố Tố cũng đi cực kỳ gian nan, người xung quanh quá nhiều, vừa chen chúc vừa ầm ĩ, bọn họ gần như bị một biển người đẩy đi về phía trước. May mắn đây mới là đầu tháng tư, đợi đến khi thời tiết nóng bức, nhiều người như vậy mồ hôi đều có thể khiến người ta choáng váng.
Đợi đến khi lao ra khỏi nhà ga, Liễu Tố Tố mới cảm giác có thể thở được không khí, cách đó không xa, một vị quân nhân đồng dạng mặc đồng phục lập tức chạy tới: “Phó đoàn trưởng! Đây là chị dâu, phải không?”
Hàn Liệt gật đầu: “Vị này là Liễu Tố Tố, vợ tôi, đây là Hình Tiểu Quân, tiểu đoàn trưởng dưới tay anh, nhà bọn họ cách chúng ta tương đối gần, sau này có chuyện gì có thể tìm cậu ấy hỗ trợ.”
Liễu Tố Tố cười gật đầu: “Xin chào đồng chí Hình.”
“Chị dâu tốt, gọi em là Tiểu Quân là được rồi.” Hình Tiểu Quân nói xong, bắt đầu giúp Hàn Liệt dọn đồ.
Liễu Tố Tố mang theo mấy đứa nhỏ ngồi lên xe, đây là một chiếc xe quân sự, nhìn qua rất rộng rãi, một người lớn mang theo bốn đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế sau một chút cũng không chen chúc.
Bọn họ hiện tại ở thành phố An, chờ xe chạy gần ba tiếng đồng hồ, mới đến thị trấn cách quân đội gần nhất, Hàn Liệt hỏi Liễu Tố muốn mua cái gì, anh đi qua mua.
Liễu Tố Tố ở trên xe ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn một chút, nghe vậy nói: “Vẫn là em đi cho.”
Cô sợ Hàn Liệt cũng không rõ rốt cuộc muốn mua cái gì.
Hàn Liệt lo lắng một mình cô đi qua, nên để Hình Tiểu Quân trông mấy đứa nhỏ, anh đi theo.
Thị trấn nơi này rất lớn, trên đường phố cũng vô cùng náo nhiệt, cũng may Hình Tiểu Quân lái xe tới gần, đi không được hai bước là đến cửa hàng bách hóa.
Bây giờ cửa hàng bách hóa không khác gì các trung tâm mua sắm lớn sau này, tầng thứ nhất là bán lương thực và nhu yếu phẩm hàng ngày, tầng thứ hai chính là đồ điện, xe đạp, Liễu Tố Tố không có ý định đi tầng hai, đồ đạc đắt tiền, bọn họ cũng không có tiền không có phiếu.
Có điều mặc dù như vậy, muốn mua đồ vẫn còn quá nhiều, trước khi đi vào, Liễu Tố Tố đặc biệt hỏi một câu: “Đoàn trưởng Hàn, mang đủ tiền chứ?”
Hàn Liệt: “Em muốn mua cả tòa nhà à? Yên tâm đi, bảo đảm đủ.”
“Không mua một tòa nhà, đồ đạc cũng không thể thiếu.” Liễu Tố Tố nói xong cầm lấy năm cái chậu nước.
Hàn Liệt: “Niệm, à Tiểu Cẩm và Tú Tú đều có. Anh mua rồi.”
Ngụ ý chính là, anh tuy rằng bất cẩn, nhưng vẫn là người cha rất hào phóng.
Liễu Tố Tố nhìn anh: “Vậy thì mua cái mới cho Tiểu Tiền và Tiểu Trình, để cho bọn nhỏ dùng cái cũ? Người khác không nói em là mẹ kế sao?”
Hàn Liệt muốn nói sẽ không, nhưng vừa nghĩ Liễu Tố Tố hẳn là không phải để ý đến ánh mắt của người khác, mà là lo lắng tâm tình của hai đứa nhỏ bị ảnh hưởng, ngượng ngùng nói: “Em nói đúng, là anh không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Liễu Tố Tố lại cầm năm cái khăn mới: “Không sao, anh chỉ cần phụ trách kiếm tiền là được, anh bỏ tiền ra em tận sức.”
Dù sao cô gả cho anh, cũng chính là có ý đồ này.
Hàn Liệt: “...”
Mặc dù nó thực sự là như vậy, nhưng sao lại nghe không quá thích hợp?
Hiện tại cửa hàng nhà bách hóa tuy rằng lớn, nhưng vật tư bên trong đúng là không phải muốn cái gì là có cái đó, Liễu Tố Tố cũng không có biện pháp, chỉ có thể lấy mấy phần có thể dùng được đều mua, đồ đạc quá nhiều, cần phải chuyển từng cái một lên xe. Cuối cùng Hình Tiểu Quân cũng tới hỗ trợ, sau đó tất cả đều chuyển lên xe.
Nhân viên bán hàng đi theo bên cạnh Liễu Tố Tố vốn cảm thấy không còn cái gì, nhưng nhìn đồ của cô mua càng ngày càng nhiều, cuối cùng lúc tính tiền, đánh bàn tính, hơn một trăm, trong chốc lát mi tâm nhảy dựng lên, sợ Hàn Liệt không chịu trả tiền, những thứ kia lại phải trả về.
Nhưng Hàn Liệt không nói hai lời lập tức lấy tiền ra, đưa cho Liễu Tố Tố.
Nhân viên bán hàng vừa đếm tiền, vừa nói: “Đồng chí, cô thật sự là có phước lớn, tìm được một người chồng tốt như vậy.”