Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký
Bốn đứa bé chưa được năm tuổi căn bản không biết chữ. nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Mẹ, ba điều quy ước là gì ạ?”
“Ba điều quy chính là chúng ta lập quy định, chỉ cần các con làm được, mẹ sẽ thưởng cho các con.” Tay Liễu Tố Tố vẽ bảng biểu, mỗi một cột viết tên của mấy đứa bé.
Bỗng nhiên mắt Hàn Trình sáng lên: “Thưởng? Được thưởng gì thế mẹ?”
Liễu Tố Tố không trả lời mà hỏi lại: “Trước tiên các con nói một chút bản thân mình muốn gì.”
Hàn Tiền và Hàn Trình quả thực không cần nghĩ ngợi, lập tức nói: “Con muốn năm hào tiền!”
“Mẹ, con muốn ăn thịt!”
Mà Hàn Tú Tú nghĩ một hồi, mới nói: “Dì, cháu cũng muốn ăn thịt.”
“Được, còn Tiểu Cẩm thì sao?”
Hàn Cẩm lắc đầu, cậu bé cũng không muốn gì.
Liễu Tố Tố cũng không ép cậu bé, cười nói: “Được, Tiểu Cẩm cứ suy nghĩ kỹ, nghĩ xong nói cho dì.”
Cô nói xong, nhìn về phía bốn đứa bé: “Xem như từ giờ trở đi, chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ, mẹ sẽ cho các con một sao, đợi khi nào tích đủ hai mươi sao, sẽ có thể thực hiện nguyện vọng vừa rồi của các con.”
Biết mấy đứa bé không biết chữ, Liễu Tố Tố đọc một lần: “Trên này viết, ví dụ như quần áo sạch sẽ được một ngôi sao, trước tám giờ ngoan ngoãn đi ngủ được một ngôi sao, không chạy nhảy linh tinh cũng có một ngôi sao…”
Chờ Liễu Tố Tố đọc xong, Hàn Trình không kịp chờ đợi hỏi: “Mẹ, đây là thật sao? Chỉ cần được hai mươi sao, con có thể ăn thịt?”
“Đương nhiên là thật, người lớn không lừa trẻ con.” Liễu Tố Tố nhíu màu, kỳ thật đây là phương pháp về sau được sử dụng cho các học sinh mẫu giáo và tiểu học, khi đó điều kiện sống của bọn trẻ tốt hơn nên chúng nó không quan tâm cái này.
Nhưng bây giờ không giống, thời đại hiện nay ăn một bữa thịt đã vô cùng khó khăn, phương pháp này còn rất mới mẻ, bọn nhỏ đều chưa từng thấy, tuyệt đối không chống cự được mê hoặc.
Liễu Tố Tố đoán không sai, từ khi cô dán tấm bảng biểu này ở vách tường, mấy đứa trẻ trong nhà giống như bọ chét bị trói hai chân sau, chẳng những không dám làm bẩn quần áo, ngay cả đi đường cũng nhẹ nhàng, sợ bản thân quá ồn ào.
Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nấu cơm, Liễu Tố Tố hài lòng cười.
Đợi đến lúc ăn cơm, lũ nhóc đến tranh công, nhất là Hàn Trình, đặc biệt khoa trương thể hiện bản thân vừa ôn hoà, không chỉ đi đường nhẹ nhàng, ngay cả nói chuyện cũng không có lớn giọng!
Sau đó vẻ mặt mong chờ nói: “Mẹ, con ngoan như vậy, mẹ có thể cho con một ngôi sao không?”
Tuy rằng nhóc con mắt sáng ngời, dễ thương nhưng trong lòng Liễu Tố Tố lại rất cứng rắn: “Không được, mẹ nói là cả ngày, nếu hôm nay trước khi đi ngủ các con có thể ngoan như vậy, thì sẽ được một sao.”
Hàn Trình lập tức gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con khẳng định sẽ luôn ngoan ngoãn.”
Thật ngay ngay từ đầu chỉ có Hàn Trình và Hàn Tiền muốn ngôi sao nhất, một đứa thích tiền một đứa tham ăn, nhưng bọn họ vô cùng tích cực, giữa người với người đều có sự cạnh tranh, huống chi mấy đứa nhỏ. Hàn Tú Tú vốn dĩ không có cảm giác gì, lúc này thấy hai em trai nhiệt tình, cũng cảm thấy bản thân là chị không thể quá kém, suy nghĩ chạy đến bên cạnh Liễu Tố Tố ngẩng đầu hỏi: “Dì ơi, nếu cháu giúp đỡ rửa bát, có thể có sao không?”
Liễu Tố Tố không nghĩ tới cô bé nhà mình vậy mà thông minh như thế, cười gật đầu: “Làm việc đương nhiên là có, cháu làm xong dì sẽ dán lên cho cháu.”
Hàn Tú Tú cười vui vẻ, lập tức vén tay áo muốn giúp rửa bát, Liễu Tố Tố sợ con bé còn nhỏ sức lực không đủ, nên để cô bé giúp đỡ thu dọn bát đũa trên bàn, sau khi rửa sạch sẽ thì xếp lại.
Đợi sau khi làm xong, Liễu Tố Tố giữ lời hứa, lấy một tờ giấy đỏ cắt thành ngôi sao năm cánh, lấy ít hồ dán, dán lên đằng sau tên Hàn Tú Tú.
“Tú Tú nhà chúng ta trở thành bạn nhỏ đầu tiên lấy được ngôi sao, đặc biệt khen ngợi, mấy đứa phải học tập.” Liễu Tố Tố dẫn đầu vỗ tay.
Màu trắng trên giấy, màu đỏ chót của ngôi sao đặc biệt rõ ràng, Hàn Tú Tú nhìn tên của mình, trong mắt không che giấu được sự vui sướng.
Trước kia trong nhà, cái gì cô bé cũng làm, chẻ củi giặt tã băm thức ăn heo, mỗi khi nhìn mấy đứa trẻ cùng tuổi chơi đùa, cô bé chỉ có thể ở một bên vừa làm việc vừa ghen tị. Chờ khi vất vả làm xong việc, muốn cùng nhau chơi đùa, mấy đứa trẻ kia sẽ ghét bỏ cô bé, nói trên người cô bé có mùi phân.
“Chiêu Đệ, đây là cứt em gái của bạn sao?”
“Làm sao bạn biết đó là em gái, nói không chừng đó là cứt heo đấy.”
Hàn Tú Tú tức giận khóc, cô bé lớn tiếng giải thích trên người mình không bẩn, mỗi ngày cô bé đều rửa tay kĩ lưỡng, cô bé rất sạch sẽ. Nhưng không có ai chịu nghe cô bé, từ đó về sau cô bé chán ghét phải làm việc, vì luôn cảm thấy có người sẽ cười nhạo mình.