Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy
Nằm trên chiếc giường đặt gần lò sưởi, Triệu Chanh dành tâm tư suy nghĩ sau này phải làm gì, nhưng rốt cuộc không thể chống lại được cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng mái tóc dài của Triệu Chanh mới khô được một nửa cô đã không chịu được mà ngủ thiếp đi dẫn đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thấy đầu tóc rối bời.
Triệu Chanh cầm lược nhúng vào nước chải vài lần mới miễn cưỡng buộc tóc thành đuôi ngựa được, tóc mai rơi lả tả trên trán cùng với má cũng hết cách chỉ có thể để mặc nó như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Chanh ngủ sớm vào buổi tối, lúc đó trời vừa tối không lâu, đoán chắc cũng chỉ hơn tám giờ.
Buổi sáng tỉnh dậy cảm thấy cả người vô cùng khỏe, châm vừa giẫm xuống mặt đất liền muốn nhảy nhót vài cái nhằm phát tiết tinh lực cả người, nếu không phải phát hiện trên người mình không có chỗ nào khác lạ, Triệu Chanh còn cho rằng mình thật sự xuyên qua đây với một bàn tay vàng.
Triệu Chanh nhìn thấy vẫn là cạnh bàn đó, xác định thể lực của mình chỉ khôi phục lại được một chút, cũng không phải có năng lực gì đặc biệt.
Vỗ vỗ tay tìm chậu múc nước, mặc dù đây là giữa tháng tư nhưng ở cao nguyên Hoàng thổ về sáng sớm vẫn khá lạnh, cô cắn răng chịu đựng sự lạnh lẽo của nước để rửa mặt.
Về phần đánh răng, trước mắt vẫn không có đủ điều kiện, trước đây Triệu Chanh cũng đã để dành được một ít tiền, nhưng lúc mấy anh trai đẩy cô từ nhà mẹ đẻ đến đây trong túi cô cũng không còn đồng nào, thậm chí lật tung cả bao quần áo ra cũng không thấy được một cắt.
Lâm Đại Thuận bị thanh âm leng keng leng keng trong phòng bếp kia đánh thức, theo bản năng xoay người nhìn thoáng qua đầu giường cạnh lò sưởi kia, phát hiện mẹ kế đã không thấy đâu, nhất thời lo lắng cũng nhảy xuống giường.
Còn chưa kịp mang dép đã chạy đến đứng ở ngưỡng cửa, thấy mẹ kế đang mở nắp nồi gỗ ra, hơi nước từ trong nồi bay ra nghi ngút, tự nhiên Lâm Đại Thuận thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng cũng xuất hiện cảm giác an lòng không nói thành lời.
Dù sao cũng cảm thấy giống như giữa mùa đông lạnh lẽo tháng chạp đột nhiên nhận được củ khoai lang nướng ngọt ngào mềm mại.
Đợi đến khi Triệu Chanh nghe thấy tiếng mới quay đầu lại nhìn, Lâm Đại Thuận sửng sốt, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn chằm chằm Triệu Chanh, nghĩ thầm sao có cảm giác hôm nay mẹ kế không giống hôm qua?Chẳng lẽ vì tối hôm qua mẹ kế được tắm rửa?Triệu Chanh không để ý, dù sao từ sau khi tỉnh lại ngày hôm qua thằng bé này vẫn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm cô, cô đưa mắt nhìn xuống thấy Lâm Đại Thuận đang đi chân trầm.
Triệu Chanh thuận miệng nói một tiếng kêu nó mang dép vào, nói xong lại cảm thấy hình như mình xen vào việc người khác quá, Triệu Chanh nhíu nhíu mày, rốt cuộc cũng nói hết câu:“Hôm nay trời khá lạnh, con đừng nghĩ cơ thể khỏe mạnh thì sẽ không bị bệnh, nếu con bị bệnh ai sẽ chăm sóc em trai con?”Cũng không biết đứa trẻ này nước kia sống thế nào, ngày hôm qua chính nó chạy chân trần không nói, còn để Lâm Nhị Thuận chạy chân trần đi khắp nơi, trong thôn khắp nơi đều là đá tuy nhưng cũng có không ít mảnh thủy tinh vỡ vụn, vạn nhất nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn…Đương nhiên một đứa trẻ năm tuổi như vậy, đoán chừng trong đầu cũng không quá nghĩ nhiều đến việc “ngoài ý muốn” này.
.