Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy
Công an lắc đầu: “Cái này không được đâu, tự mình làm hộ khẩu riêng là không thể, thôi thế này cô có thể về nhà mẹ đẻ một chuyến, mang hộ khẩu nhà mẹ đẻ đến đây cũng được.
”Nói xong công an liếc mắt nhìn Triệu Chanh một cái, nói thêm: “À đúng rồi, nhớ đến lúc đó để ba cô đi chung, ba cô là người đứng tên trong sổ hộ khẩu nhà mẹ đẻ phải không?”Núi Áo Tử cách trấn trên cũng không gần, công an khá tốt bụng, sợ Triệu Chanh chỉ nghe được nửa vời không hiểu rõ chuyện đến lúc đó tự mình chạy đến đây lại thành ra tốn công.
Triệu Chanh nghe thì hơi đau đầu, nhưng vẫn nói cảm ơn rồi xoay người đi.
Trong trí nhớ lúc cô sốt cao nhìn thấy, nguyên chủ ở nhà họ Triệu cũng không tính là được coi trọng, hiện tại lại muốn cho người cha già họ Triệu tự mình chạy xa như vậy chỉ vì để giúp cô nhập tên vào sổ hộ khẩu sợ là cũng không dễ như vậy.
Xem ra chuyện này còn phải từ từ mới tính tiếp được, cũng may Lâm Đại Thuận nói lần này ba nó đi làm ăn cũng tính là xa, đi qua đi về đoán chừng hai tháng, Triệu Chanh nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là hai ngày tới nên về nhà mẹ đẻ ở núi Áo Tử một chuyến mới được.
Về phần kiếm cớ để cho nhà mẹ đẻ chịu bỏ thời gian ra để làm hộ khẩu giúp cho cô, cái này cũng dễ, tóm lại là cứ tiên lễ hậu binh.
Chỉ sợ đến đó lại phải ầm ĩ với một đám người, còn phải cẩn thận để không đánh nhau, nghĩ thấy cũng khiến đầu Triệu Chanh đau nhức, mệt mỏi.
Đồn công an ở ngay giữa chợ và phố cổ, sau khi Triệu Chanh đi từ đồn công an ra liền trực tiếp chạy lên phố cổ.
Phía trên kia là phố cổ, ở dưới là phố chính, có điều từ khi trấn Táo Tử cho xe khách vào trong thành phố, vậy nên phố chính liền chuyển vài mặt hàng sang phố cổ, hiện giờ phố cỗ chính là nơi hội tụ những thứ như phân bón, đồ ăn cho gia súc.
Triệu Chanh không có đồng hồ đeo tay, lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ gia dụng đứng ở cửa nhìn thoáng qua mấy chiếc đồng hồ treo bên trong, lúc này đã gần mười giờ rưỡi, hôm nay vừa vặn là mùa gieo trồng, người trong phố cổ cũng không ít, rất nhiều người hoặc là tới sửa cuốc, hoắc là mua hạt giống, phân bón.
Lúc Triệu Chanh tìm được nhóm người chị Điền, lúc này chỉ còn lại cô con dâu nhỏ nhà họ Trương là mang theo đậu nhưng lại chưa thể bán được bao nhiêu, cũng không phải không ai mua nhưng khi người ta trả giá lại quá ít ỏi, cô Trương kia lại không dám bán quá rẻ, cũng sợ trở về sẽ bị mẹ chồng nhắc đến rồi nói cô giấu tiền riêng.
“Tiểu Thảo đừng đợi nữa, hay là cứ bán luôn đi? Sau đó lại chờ thêm một hai tháng, đậu mới năm nay rồi sẽ được thu hoạch, đến lúc đó đậu cũ càng khó bán, sau khi trở về nếu mẹ chồng cháu có hỏi tới không phải còn chúng ta làm chứng cho con à?”Thím Bành là người có bối phận trong nhóm mấy người này, bà cũng là người cùng thế hệ với mẹ chồng nhà họ Trương.
Thím Bành nói như vậy khiến vợ Trương có chút động lòng.
Triệu Chanh không lên tiếng, trên đường tới đây Triệu Chanh cũng đã nghe đầy mấy chuyện bát quái trong thôn, biết mẹ chồng nhà họ Trương rất lợi hại, thậm chí cũng không kém Bành Đại Hoa bao nhiêu.
Đừng thấy ngày hôm qua Bành Đại Hoa bị Triệu Chanh ép đến mức phải chịu thua mà lầm tưởng, đó chẳng qua bởi vì Triệu Chanh không câu nệ mặt mũi như bà ta, nên chiến thắng này cô dễ dàng lấy được.
.