Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé
Ba Lý Hiểu Ngôn quyết định về quê trồng trọt, mẹ cô lại không chịu về quê.
Bà và cha mẹ chồng, cũng chính là bà nội của Lý Hiểu Ngôn vừa thấy mặt liền xù lông như gặp phải tử địch, bà nội Lý Hiểu Ngôn nổi danh là mẹ chồng ác độc, mẹ Lý Hiểu Ngôn cũng bị bức thành con dâu nổi danh dữ dằn, hai người mắng nhau cách một khúc ruộng mà cả xóm vẫn nghe.
Hai người thảo luận đến cuối cùng vẫn là câu nói kia của mẹ Lý Hiểu Ngôn: "Người khác đều có thể sống sót, sao chúng ta lại sống không nổi? Chó khôn không quay đầu lại, chúng ta khí thế ngất trời chạy tới thành phố, cuối cùng lại xám xịt trở về, dù cho có chết, cũng phải sống cho ra cốt khí".
Ba Lý Hiểu Ngôn là một người lười nhác nhu nhược nhưng vô cùng sĩ diện, lại đang lúc tráng niên, nghe xong những lời này liền đồng ý ở lại.
Hai người kiểm kê gia sản, quyết định tận lực tiết kiệm ăn ở, số tiền còn lại lấy ra làm ăn nhỏ, nhìn xem có được hay không.
Nếu thất bại sẽ liền lập tức thu dọn lăn về quê nhà.
Lý Hiểu Ngôn vừa tiến vào khu ổ chuột xiêu xiêu vẹo vẹo kia, liền cảm thấy ngột ngạt, có thể là nguyên nhân thời tiết, cũng có thể là hoàn cảnh sinh tồn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã trở nên u ám.
Nơi này chỉ có một nhà vệ sinh công cộng lớn, kỳ thật cũng chính là hai hố đất lớn, dùng lều cỏ đắp thành rồi dùng gạch đỏ vây quanh.
Vừa đến thời điểm nóng bức, từ nhà vệ sinh công cộng truyền ra mùi thối kinh hồn.
Trước khu ổ chuột có một gốc cây nghiêng cổ, phía trên rũ xuống một loạt tã lót của trẻ con, trong đó mơ hồ còn có vết vàng không giặt sạch được.
Phòng ba Lý Hiểu Ngôn thuê tổng cộng có hai gian phòng, không lọt ánh sáng, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên, khung cảnh trông rất thê lương.
Giường dùng gạch và gỗ dựng thành, ngoài ra trong phòng Lý Hiểu Ngôn còn có một cái tủ thấp giống như đào từ mộ phần ra.
Dấu vết loang lổ loang lổ giống như vết máu thấm vào, có chút đáng sợ.
Phía dưới đặt đồ, phía trên có thể dùng để làm bài tập.