Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé
Xem kịch dần dần tan cuộc, những người phụ nữ đến ủng hộ mẹ Hứa Tranh cũng theo thứ tự về tới động Bàn Ti của mình, bắt đầu đan lưới bắt côn trùng, mở cửa đón khách.
Mẹ Hứa Tranh cũng muốn trở về làm ăn, nhanh chóng ấn đầu Hứa Tranh xin lỗi Lý Hiểu Ngôn, nhưng Hứa Tranh cứng cổ không cúi xuống.
Lý Hiểu Ngôn nhìn dáng vẻ thà chết chứ không khuất phục của cậu bé chỉ đành mỉm cười khổ.
Cô ngồi trên ghế thổi chân của mình, cảm giác đau đớn dần dần tiêu tan.
Lần đầu tiên Hứa Tranh nhìn thấy Lý Hiểu Ngôn cười, lại giống như bị một đạo lôi điện đánh từ đầu đến chân, đứng đực ra như chày gỗ, mở to mắt nhìn Lý Hiểu Ngôn.
Trong kinh nghiệm nhân sinh có hạn của cậu bé, cậu bé đã nhìn qua vài loại biểu tình: sầu khổ, bi thống, ngoan độc, mê say, già yếu!
Cho dù là cười, cậu cũng chỉ nhớ rõ hai loại, nụ cười cay đắng và nụ cười giả dối.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một loại nụ cười khác với tất cả biểu tình trước đây, giống như là trên bầu trời u ám đột nhiên lộ ra một tia sáng.
Cho dù chỉ xuất hiện vài giây, lại một lần nữa bị mây đen bao trùm, nhưng cũng đủ để cho tâm linh nhỏ bé không có kiến thức của Hứa Tranh phát sinh một trận động đất lớn.
Lúc này Hứa Tranh còn không biết miêu tả như thế nào, khi cậu trưởng thành có thể thuần thục sử dụng ngôn ngữ, cậu cảm thấy vài giây ngày đó hẳn là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy, thì ra thế giới này còn có hai chữ "tốt đẹp", thì ra thế giới này còn có thứ tồn tại đáng sống.
Đương nhiên Lý Hiểu Ngôn không hiểu tâm tư của cậu bé, cô chỉ từ biểu tình của Hứa Tranh mà kết luận: Nguy rồi, thằng chó này về sau nhất định sẽ nhìn chằm chằm tôi, tôi phải tránh xa một chút.
Mẹ Hứa Tranh lấy từ trong túi áo ra mười đồng, nhét vào trong tay Ngô Quý Phân: "Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, đầu óc Tiểu Tranh có chút vấn đề, bình thường ai kêu nó cũng không phản ứng, em thật sự không nghĩ tới nó sẽ cắn người trước, là em nghĩ sai rồi, chút tiền ấy mua thuốc mỡ cho con bé đi, không đủ thì bảo tôi bù thêm.
”