Thập Niên Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
Lê Tuyết quay đầu lại liếc nhìn bà, cô phát hiện nếu như không phải trong lòng mình biết đang xảy ra chuyện gì, thì cô thật sự nhìn không ra Triệu Cầm đang diễn.
Quả nhiên, khi cô nhìn lại cha Lục, cô thấy vẻ mặt của ông ấy dịu dàng lạ thường.
Lê Tuyết cũng không tiện rời đi, vì vậy cô chủ động nghiêng người qua nói chuyện vài câu.
Trong cảnh này, người không biết chuyện sẽ nghĩ gia đình họ hòa thuận đến nhường nào.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ cha Lục và cậu bé Lục Hoài Trăn ra thì tất cả mọi người đều đang giả bộ.
*Sau khi Thư Vân Hề cúp máy, Lê Tuyết lên lầu, cô sợ thằng nhóc Lục Hoài Trăn sẽ lại gây chuyện.
May mà lúc cô vào phòng không thấy bóng dáng của thằng bé đâu.
Lắc lắc cổ, cô ngồi cả một ngày cũng thấy hơi mệt, định đi tắm trước mới làm bài tập sau.
Khi cô đang tìm quần áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tưởng là Triệu Cầm nên cô đáp lại một tiếng: "Mẹ, con đi tắm trước, có chuyện gì thì nói sau.
"Cô nới lỏng dây buộc tóc trên đầu.
Cửa lại vang lên hai tiếng “cộc cộc”, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để người ta nghe thấy.
Lê Tuyết cau mày, nghĩ đó là trò đùa của thằng nhóc kia, nhưng cô vẫn bước tới mở cửa.
Tức giận nói: "Chị không cần đoán cũng biết là em, Lục Hoài Trăn, chị thấy em ngứa da lắm rồi đấy!""Hôm qua không đánh em nên em rất đắc ý phải không?"Cô mở cửa rồi cúi đầu nhìn xuống, nhưng thứ đập vào mắt cô lại là một đôi giày thể thao màu trắng.
Cô hơi giật mình, vô thức ngẩng đầu lên và bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú.
Chàng trai rất cao, mắt rũ xuống khi nhìn cô, nhìn kĩ lại thì phát hiện một nốt ruồi đen ở khóe miệng dưới bên trái, không to mà hơi nhỏ khiến đôi môi vốn không được mỏng trở nên gợi cảm.
"Cậu! "Lê Tuyết đã suy nghĩ rất nhiều về tình huống đối mặt với Lục Lương, cũng đã nghĩ nên nói gì, nhưng đột nhiên được cậu chủ động tìm tới cửa thì vẫn khiến cô có chút trở tay không kịp.
Suy nghĩ quay đi quay lại trong đầu, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là bữa sáng hôm nay cô đưa cho cậu đã bị phát hiện.
Chẳng lẽ cậu ấy đến để cảnh cáo mình? Bảo cô đừng làm thế nữa?Lê Tuyết cảm thấy rất có khả năng này.
Cô mở to mắt nhìn cậu, mặc dù như vậy nhưng cũng không khỏi có chút kích động.
Giống như một bước tiến lớn để đi đến thành công.
"Cô Lê.
" Lục Lương mở miệng.
Cậu nhìn cô, giọng điệu hờ hững: "Phiền cô Lê vào phòng của tôi nhìn xem, nhân tiện đưa em trai của cô ra.
""Nó.
.
thực sự làm tôi khó xử!"Đi theo những gì cậu nói, trái tim Lê Tuyết nâng lên từng chút một, cô nhìn về phía đối diện, trên cửa có khe hở.
Làm gì có chuyện cô không hiểu nữa?Chắc chắn thằng nhóc kia đang làm chuyện xấu trong đó!Chân mày lá liễu của cô dựng thẳng, xắn tay áo, tức giận đi về phía đối diện: "Lục Hoài Trăn! Đi ra đây cho chị!"Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy một bóng dáng mập mạp thấp lùn đang ngọ nguậy trước bàn làm việc, không biết trong tay đang cầm cái gì, còn có tiếng sột soạt.
Lông mày của cô giật giật, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Chính lúc này, Lục Lương bật đèn trong phòng lên.
Căn phòng sáng như ban ngày, mọi thứ đều rõ ràng trong nháy mắt.
Nghe thấy giọng nói của cô, thằng bé ngẩng đầu đắc ý và mỉm cười với cô.
Nhưng khi nhìn thấy chàng trai sau lưng cô, nó lập tức hoảng sợ.
Ngoan ngoãn bò từ trên ghế xuống, chạy đến bên cạnh Lê Tuyết, nắm lấy quần áo của cô, bàn tay đen xì, lập tức nhuộm đen quần trắng của cô.
Nâng vẻ mặt ngây thơ lên nhìn cô, nói nhỏ: "Chị ơi.
"Lê Tuyết phớt lờ cậu bé, quay đầu nhìn bàn.
Thậm chí còn thảm hơn cô hôm qua, cậu bé đã nhuộm tất cả bài tập mà cậu đặt trên bàn bằng mực đen, đã thế còn xé một số bài thành từng mảnh.
Nuốt nước miếng, cô lén lút liếc nhìn Lục Lương ở cửa.
Bầu không khí rơi vào bối rối.
Có lẽ thằng bé linh cảm có điều gì đó không ổn, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, nó buông quần áo của chị gái ra và chạy ra ngoài.
Khóe miệng Lê Tuyết giật giật, nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cậu bé, rồi lại nhìn phản ứng của Lục Lương.
Cậu cũng đang nhìn cậu bé, sau đó để cho thằng nhóc chạy qua mình.
Không nói gì cả.
Lê Tuyết sờ mũi, cúi đầu, cũng mặt dày bước ra ngoài.
Tuy nhiên khi sắp tới cửa, Lục Lương lại lười biếng dựa vào khung cửa, chặn đường đi ra ngoài.
.