Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
Edit: melbournje
🤤
Biệt thự nọ.
Rạng sáng chín giờ, Ngụy Cẩn Hằng ngồi xe về tới thành phố Lâm Châu.
Ở Sơn Thành mở họp liên tiếp, Ngụy Cẩn Hằng cảm thấy có chút mỏi mệt.
Thế nên hôm nay anh muốn nghỉ ngơi một ngày.
Ai ngờ vừa tắm rửa qua, Quan Vĩ Lễ liền tìm tới.
Đầu tiên là cùng anh tâm sự về một ít công việc của truyền thông Thụy Tân, nói chuyện phiếm vài câu liền kéo chủ đề tới trong đoàn làm phim.
Ngụy Cẩn Hằng biết anh là giám đốc của công ty giải trí, thích những chuyện bát quái này cũng không có gì đáng trách, nhưng còn hóng chuyện hơn cả phụ nữ, thế này có chút quá mức.
Trước đó Quan Vĩ Lễ không biết Đồng Kiều tồn tại, anh lại biết Ngụy Cẩn Hằng từ trước đến nay đối với ngành giải trí không có hứng thú, nên không nói những chuyện này trước mặt anh.
Kể từ khi biết Đồng Kiều là tiểu tình nhân của anh, liền bắt đầu thường xuyên tới cùng anh báo cáo tình huống.
Giống như hiện tại.
Ngụy Cẩn Hằng đem hai tay áo xắn lên, mở lư hương, đốt hương, mài mực, trải ra một tấm giấy trắng, cầm lấy hai hộp đồ và lấy bút ra, tì bút xuống, nâng khuỷu tay, động tác như nước chảy mây trôi.
Từ đó có thể thấy được lúc này tâm tình của anh rất tốt và thanh thản.
Mà Quan Vĩ Lễ một bên thì say sưa ngon lành trò chuyện gần đây có một nam diễn viên cặp bồ bị 9 người bồ đuổi đánh.
Nói xong còn nói vài câu về ý nghĩ của mình.
Anh phát hiện Ngụy Cẩn Hằng căn bản không để ý tới mình, hơi bất mãn, "Cậu có nghe tôi nói hay không vậy?"
Ngụy Cẩn Hằng đem bút lông đặt ở giá bút, ngẩng đầu nhìn anh, "Cậu nói về người này có liên quan tới tôi sao?"
Quan Vĩ Lễ nghẹn lời, "Không liên quan, nhưng cậu không cảm thấy buồn cười sao?"
"Không hứng thú." Nói xong lại thêm một câu, "Nếu như người kia là cậu, có lẽ tôi sẽ lên mạng xem một chút."
"Cậu cái người này......thật là, vậy để tôi nói chuyện khiến cậu cảm thấy hứng thú nhé." Nói xong còn đắc ý thừa nước đục thả câu, "Có liên quan đến Đồng Kiều, có muốn nghe hay không."
Ngụy Cẩn Hằng ngồi trên ghế, không để ý đến.
Quan Vĩ Lễ cảm thấy người này thật sự không có gì hay, luôn luôn không có thể phối hợp với mình một chút, trong lòng rõ ràng muốn biết, nhưng cũng không chịu mở miệng ra.
"Nếu cậu đã không muốn biết thì tôi liền không nói."
Nói xong, Quan Vĩ Lễ ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại ra, muốn chơi game.
Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn anh một cái, "Nói."
Một chữ đơn giản để Quan Vĩ Lễ có chút dương dương đắc ý, "Cậu nhìn cậu này, rõ ràng muốn biết, còn giả bộ như chẳng hề để ý, không kiêu ngạo sẽ chết sao."
Ngụy Cẩn Hằng liếc mắt nhìn anh, Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt ngừng lại, cười nói, "Được, mấy ngày trước Trang Nhất Địch trực tiếp cầm một bó hoa hồng tỏ tình với Đồng Kiều trước phòng trang điểm của cô ấy, hiện tại trong đoàn làm phim tất cả mọi người đều biết Trang Nhất Địch đang đuổi Đồng Kiều."
Quan Vĩ Lễ nói xong, còn cố ý dừng một cái, lại phát hiện Ngụy Cẩn Hằng vẫn tại bận bịu viết viết, căn bản không có phản ứng gì.
"Sao một chút phản ứng cậu cũng không có?"
Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu, nhíu mày "Cậu muốn phản ứng gì?"
"Có người nhanh hơn cậu kìa, cậu không sợ Đồng Kiều bị người đoạt đi mất sao?"
"Sẽ không."
Quan Vĩ Lễ nghi hoặc, "Cái gì sẽ không?"
"Đồng Đồng sẽ không đáp ứng."
Nghe Ngụy Cẩn Hằng khẳng định như vậy, Quan Vĩ Lễ có chút kinh ngạc "Làm sao cậu biết."
"Bởi vì phương thức của cậu ta, Đồng Đồng không thích."
Quan Vĩ Lễ kinh ngạc vươn ngón tay cái, "Cậu được đấy, nghiên cứu coi ấy rất triệt để."
Ngụy Cẩn Hằng khẽ cười một tiếng "Nói thật nếu cậu không nói, tôi cũng nghĩ đến."
Quan Vĩ Lễ nghi hoặc, "Nghĩ đến cái gì?"
"Trang Nhất Địch sẽ hành động." Nói xong anh khoanh hai tay, "Ngày đó tôi cố ý kích thích cậu ta một chút, xem ra cậu ta còn trẻ, tính tình kích động."
Quan Vĩ Lễ nghe lời này, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Cậu kích thích cậu ấy? Cậu đến đoàn làm phim bao giờ thế?"
Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu nhìn anh, "Không có liên quan tới cậu."
Quan Vĩ Lễ nghẹn lời.
Đúng thật không có quan hệ gì, nhưng mà Ngụy Cẩn Hằng làm sao đột nhiên đổi tính đổi nết rồi?
Trước đó đều là mình kéo cậu ta đi, lần này lại chủ động tới đoàn làm phim, thật chẳng lẽ bị lúc mà Trang Nhất Địch cùng Đồng Kiều diễn phim mà kích thích?
"Vậy cậu nói xem, cậu kích thằng bé kia như nào."
Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp từ chối, "Lười nói."
"..........."
Trong đoàn làm phim.
"Cắt." Đạo diễn Thẩm cầm loa tức giận hô, sắc mặt đen như đáy nồi, "Đồng Kiều, cô đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?"
Đồng Kiều nghe đạo diễn Thẩm mắng, cúi đầu không dám nói lời nào, cô cắn môi, vành mắt phiếm hồng.
Đạo diễn Thẩm tức giận, những người khác đều không dám nói chuyện.
Ngược lại Trang Nhất Địch vịn sau lưng giúp cô mở miệng, "Không có gì đâu đạo diễn Thẩm, để chúng tôi thử lại một lần nữa."
Đồng Kiều hung hăng nguýt cậu ta một cái, cô đang diễn ngon lành, Trang Nhất Địch tự mình thêm kịch bản, vốn chỉ là đùa giỡn hai câu, nhưng cậu ta thừa cớ muốn hôn cô.
Đồng Kiều đương nhiên không thể để cho cậu ta đạt được, quay đầu tránh một cái, mãnh liệt đẩy ra.
Dẫn đến Trang Nhất Địch không đứng vững, đâm vào ghế đá sau lưng.
Sắc mặt đạo diễn Thẩm vẫn khó coi như cũ, cầm loa hô, "Diễn viên nghỉ ngơi mười phút, chỉnh lại bối cảnh đi."
Sau khi nói xong chỉ vào Đồng Kiều nói, "Đồng Kiều, cô tới đây một chút."
Đồng Kiều nghe thấy, nhấp môi dưới, hướng phía ông đi đến.
Lúc đi tới, đạo diễn Thẩm cau mày uống nước, thấy cô, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, giọng điệu không tốt nói, "Ngồi xuống đi."
Đồng Kiều ngồi xuống, chờ đạo diễn tiếp tục phê bình.
Không nghĩ tới đạo diễn ngược lại rất tỉnh táo, hỏi "Gần đây cô có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay diễn kì vậy."
Đồng Kiều cúi đầu, không giải thích thêm.
"Có phải là gần đây Trang Nhất Địch theo đuổi cô nên cô bối rối."
Đồng Kiều gật gật đầu, "Đúng thật là vậy."
Đạo diễn Thẩm biểu lộ tôi hiểu rồi, bớt nghiêm túc hơn trước và nói, "Người trẻ tuổi thích năng động, đặc biệt cậu ấy vẫn là con một, là phú nhị đại từ nhỏ đã được nuông chiều, cái gì cảm thấy thích nhất định phải đạt được, nhưng tôi cảm thấy cô xử lý cũng không đúng."
Đồng Kiều ngẩng đầu nhìn ông, hơi nghi hoặc một chút.
"Cô cứ tránh như vậy cũng vô dụng, chỉ kích thích khao khát chinh phục của cậu ta thôi, không bằng cô tìm thời gian ngồi xuống cùng cậu ấy nói chuyện, cô cảm thấy thế nào."
Trong tay ông cầm điếu thuốc, con mắt nhắm lại, người hơn năm mươi tuổi bởi vì quay phim nên trở nên già nua không ít, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhưng từ trong cặp mắt kia có thể nhìn ra ông là một người đàn ông cơ trí.
"Còn hơn một tháng nữa, hai người các cô mỗi ngày đều cùng một chỗ quay phim, về sau còn đi tuyên truyền, cho nên cô gái, xử lý tốt một chút, đừng bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng."
Nói xong, đạo diễn Thẩm đứng lên, hướng vào phía trường quay bắt đầu chỉ đạo.
Đồng Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy ông ấy nói cũng không sai.
Từ trên ghế đứng lên, thợ trang điểm của cô cùng trợ lý lập tức xông tới, giúp cô tút tát lại.
Mười phút trôi qua.
Đồng Kiều lần nữa quay, nhỏ giọng nói cùng Trang Nhất Địch, "Kết thúc công việc chúng ta nói chuyện, trước đó mời cậu cẩn thận quay phim, nếu như cậu dám làm ẩu, tôi tình nguyện bồi thường gấp ba cát-sê, cũng sẽ giải trừ hợp đồng."
Trang Nhất Địch bị ánh mắt của cô hù dọa, giống một học sinh ngoan gật đầu.
Sau đó quay rất thuận lợi, đến 8h tối kết thúc công việc.
Đồng Kiều đang ở trong đoàn làm phim tháo trang sức, thay quần áo của mình, liền lôi kéo trợ lý Tiểu Thượng tới quán ăn đã hẹn cùng Trang Nhất Địch.
Cô sợ Trang Nhất Địch làm ra chuyện gì điên cuồng, liền để Tiểu Thượng ở ngoài, nếu có nguy hiểm gì, cô sẽ hô lên.
Trong phòng ăn, cô ngồi ở đối diện Trang Nhất Địch, hai người cách một cái bàn tròn lớn.
Trang Nhất Địch cười khổ nói, "Chị Đồng, chị sợ em đến mức như vậy sao?"
Đồng Kiều sắc mặt lạnh lùng, "Sợ, sợ muốn chết, cậu có biết vì hành vi của cậu làm xao nhãng công việc không."
Trang Nhất Địch cúi đầu, "Nhưng em thật sự thích chị, cũng không muốn làm thương tổn chị."
"Cậu không cảm thấy để tất cả mọi người biết cậu đang theo đuổi chị là một việc rất ngây thơ sao?"
"Cậu cho rằng tất cả mọi người hi vọng chúng ta thành đôi sao? Mọi người chỉ quan tâm kết quả đáng cười hay không thôi."
Đồng Kiều nói xong thở dài một hơi, "Chị hi vọng cậu có thể tỉnh táo một chút, tình cảm của cậu đối với chị chỉ là một phần hiếu kì cùng với thiện cảm mà thôi, mà chị từ trước tới giờ luôn coi cậu là em trai mình.
Chị và cậu diễn với nhau, chỉ bảo cậu diễn cũng không phải chị có ý gì với cậu, mà là chị cảm thấy một mình cậu vừa mới vào giới giải trí đã rất cố gắng."
Trang Nhất Địch vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, "Chị Đồng, em thật sự không thể theo đuổi chị sao? Em cam đoan về sau sẽ thành thật, cũng không tiếp tục làm loạn."
Đồng Kiều kiên quyết lắc đầu, "Không được."
"Chị Đồng~" Trang Nhất Địch bĩu môi làm nũng nói.
Đối với chàng trai như này, Đồng Kiều cảm thấy thật sự đau đầu. ( Đúng rùi yêu nhau xong nó làm con mình á ^^)
"Như này, muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, đừng làm phiền chị là được."
Trang Nhất Địch nghe cô nói như thế, con mắt đột nhiên sáng lên, "Thật sao?"
Đồng Kiều vội vàng nói, "Điều kiện kiên quyết là mặc kệ đang diễn hay gì, cậu không thể làm loạn với chị, một du học sinh từ nước ngoài về, chẳng lẽ lễ phép cơ bản nhất của một người đàn ông cũng không có sao?"
Trang Nhất Địch bĩu môi, nói, "Chị Đồng, bên nước ngoài người ta toàn hôn xã giao lúc gặp mặt thôi."
Đồng Kiều: "......."
"Nhưng mà bây giờ cậu ở trong nước, loại này lễ nghi không cho phép có, cho dù có cũng không cho phép dùng trên người chị."
Trang Nhất Địch nhíu mày, không tình nguyện nói, "Vậy thì được, chị Đồng nói cái gì thì là cái đó."
Thấy cậu đã đáp ứng, Đồng Kiều thở dài một hơi.
Cô không dám ép cậu ta, theo đuổi hay không theo đuổi là tự do của cậu ấy, nhưng mà đồng ý hay không lại là việc của mình, sau khi bộ phim này đóng mày, không liên hệ nữa, đoán chừng đứa nhỏ này sẽ thôi.
Bữa cơm này, Đồng Kiều xem như ăn tương đối vui sướng.
Một tuần sau, Trang Nhất Địch xác thực thành thật không ít.
Đồng Kiều cũng bắt đầu quyết tâm quay, đạo diễn Thẩm đối với hai người bọn họ là càng nhìn càng hài lòng.
Ngược lại những người khác trong đoàn làm phim, nhìn thấy bọn họ hòa bình, đều cảm thấy vừa hiếu kỳ lại vừa sợ.
Thậm chí không ít người tự mình hỏi bọn họ.
Quan Vĩ Lễ một mực chú ý đến động tĩnh của đoàn làm phim, nghe đến chuyện này.