Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng
Trong cơn hoảng hốt, Thiên Hân Vũ vốn đang vô cùng mệt mỏi liền chìm vào giấc ngủ sâu…
Xưa nay giấc ngủ của Tân Mạc Ngôn vốn chẳng hề mộng mị, vậy mà đêm hôm nay, anh lại có một giấc mơ kỳ quái. Có thể gọi nó nói là giấc mơ, cũng có thể gọi đó là hồi ức.
Anh mơ tới một đêm của sáu năm trước, cũng mất điện giống như đêm hôm nay, anh mang theo cơ thể nóng ran của mình xông vào một phòng bệnh mà cầu cứu một cô gái có thân hình tinh tế, không để ý tới sự đau khổ cầu xin của cô mà cưỡng đoạt lấy cô.
Trong cơn mơ màng, mùi thơm nồng nàn ở sâu trong kí ức kia bỗng tràn đầy trong không khí, Tân Mạc Ngôn không kìm được tìm tới nơi tỏa ra mùi hương kia.
Tân Mạc Ngôn dựa theo cảm giác mà đưa tay xoa lấy sự mềm mại đó, thứ dưới bụng đã ngẩng đầu chờ hành động, anh dịch chân, vội vàng muốn giải phóng bản thân.
Cảm giác dịu dàng ở đầu môi chính là hương vị trong trí nhớ của Tân Mạc Ngôn, anh không nghĩ ngợi gì liền trực tiếp hướng tới cảm giác mềm mại ở môi kia mà nhẹ nhàng gặm cắn.
Hàm rằng bị cạy mở, Tân Mạc Ngôn còn chưa chủ động tiến công, đối phương đã vươn đầu lưỡi ấm áp vào trong, hơi chần chờ nhưng rất nóng bỏng.
Tại sao cảm giác này lại chân thực như vậy chứ?
Tân Mạc Ngôn giật mình, mở choàng mắt ra liền nhìn thấy lông làn mi cong cong đang run lên nhè nhẹ của Thiên Hân Vũ ở ngay trước mặt mình, cô còn liếm nhẹ bờ môi anh, một chút lại một chút…
Bọn họ đang làm gì đây?
Anh đang làm gì đây? Nhất định là điên rồi,. Không phải, nhất định là anh chưa tỉnh ngủ thôi…
Dường như để chứng minh mình còn đang nằm mơ, Tân Mạc Ngôn nắm chặt lấy thứ mềm mại trong lòng bàn tay mình.
“Ừm…” Trong cổ họng Thiên Hân Vũ phát ra một tiếng kêu yêu kiều.
Cảm xúc quá mức chân thực khiến anh lập tức rụt tay lại như điện giật, không thèm quan tâm đến quần áo còn đang xộc xệch mà lập tức xuống giường rời khỏi phòng.
Thiên Hân Vũ vẫn còn trong giấc mơ, cô vốn là người rất ít khi mơ thế mà đêm qua lại mơ thấy người đàn ông xa lạ đã ở cùng mình trong một đêm của nhiều năm về trước, cô luôn nói không muốn nhưng người đàn ông ấy vẫn không dừng lại động tác xâm chiếm của mình.
Chỉ là trong giấc mơ đêm nay, động tác của người đàn ông không hề thô lỗ mà vô cùng dịu dàng…
Thiên Hân Vũ cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn giống như đống bùn nhão, lúc cảm xúc dâng cao, cô còn chủ động hôn người đàn ông kia…
Sau khi ngủ dậy, mặt trời đã lên cao, người đàn ông kia cũng không thấy tung tích.
Thiên Hân Vũ hồi tưởng lại giấc mơ, lập tức đỏ bừng mặt, chẳng lẽ là do tối qua trên giường có một người giới tính nam nên khiến cho cô thần kinh mất thăng bằng?
Thiên Hân Vũ lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo, sau khi thu thập hành lý cô còn đánh thức Thư Nha còn đang ngái ngủ, chuẩn bị hành trình về quê.
Cô cố ý về nhà ngày hôm nay chính là để chúc mừng sinh nhật em gái Thiên Khê Nghiên, chỉ hi vọng sự xuất hiện của Thư Nha không khiến cho em gái và cha sợ.
“Mẹ, bố đâu?”Đọc full tại truyen.one nhé. Thư Nha dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lo lắng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tân Mạc Ngôn.
“…bố đi làm rồi… Mẹ dẫn con đi gặp ông ngoại và dì nhé…”
Thiên Hân Vũ nhìn sự vội vã của Thư Nha, không nỡ dập tắt sự đẹp đẽ trong lòng đứa nhỏ, đành phải lấp liếm bằng một lời nói dối vô hại.
“Vậy khi bố tan làm sẽ tới gặp Thư Nha sao?” Thư Nha vẫn lo lắng như trước, hôm qua bé chưa chơi cùng với bố đã đi ngủ mất rồi.
“Đương nhiên rồi.” Thiên Hân Vũ khó khăn gật đầu, trịnh trọng cam đoan với Thư Nha.
Hai người cầm hành lý bắt xe buýt trở lại thị trấn nơi nhà họ Mạt ở, Thiên Hân Vũ dắt tay Thư Nha, cầm chiếc bánh gato mình đã chuẩn bị từ trước đứng ở cửa nhà nhưng một lúc lâu sau cũng không có ai mở cửa.
Một người hàng xóm cũ nhận ra Thiên Hân Vũ, kinh ngạc cất tiếng chào hỏi: “Hân Vũ trở về rồi sao! Em gái và ba cháu đã sớm chuyển nhà tới Thành phố Kim Hoa từ sáu năm trước rồi, cháu không biết à?”
Sáu năm trước?
Thiên Hân Vũ sửng sốt, vậy là ngay sau khi mình đi Pháp, bọn họ liền chuyển nhà? Chuyện lớn như vậy tại sao không có ai báo cho cô một tiếng?