Chương 8: Tức giận sinh thề

Thiên Hạ Kiêu Hùng

- Ngiệp chướng, ngươi quỳ xuống cho ta.

Trong phòng, Dương Huyền Cảm lửa giận đùng đùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh, hận tới mức phun ra lửa được.

Dương Huyền Cảm từ khi đảm nhiệm Thứ sử Tống Châu, bởi vì năm mới, hắn hồi kinh tham gia lễ hội, ngày mai sẽ trở về Tống Châu. Không ngờ một ngày trước khi rời nhà, hắn lại là một đứa con thất vọng, lại còn gây nên họa cho hắn.

Dương Huyền Cảm gần như đã quên mất Nguyên Khánh, đêm giao thừa bởi vì Nguyên Khánh và Dương Nguy tranh đoạt tiền thưởng nên mới đánh nhau, y mới nghĩ lại chính mình còn có một đứa con riêng.

Mà khi y gặp lại lần thứ hai lại thấy Nguyên Khánh đang ra sức đánh Dương Nguy, vốn dĩ Dương Huyền Cảm đang cùng với huynh đệ Dương Huyền Tưởng nói chuyện, nhưng Dương Tích Thiện đưa Dương Nguy đến cáo trạng, khiến cho sự hòa thuận của huynh đệ trong phòng đương nhiên không còn.

Dương Tố có sáu đứa con trai, trong đó có ba con trai trưởng Huyền Cảm, Huyền Tưởng, Huyền Túng còn có ba con của vợ lẽ là Tích Thiện, Vạn Thạch, Hành Nhân. Trong đó Dương Tích Thiện lớn tuổi nhất, địa vị cũng cao hơn.

Lúc này Dương Nguy bị phụ thân là Dương Tích Thiện nắm tay, liền đứng ở bên cạnh Dương Huyền Cảm. Dương Nguy bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nửa bên mặt đều là vết máu, bộ mặt trông dữ tợn, tóc tai bù xù, áo gấm mới tinh cũng bị xé rách. Bắc Uy Đại Vương đã không còn, chỉ thấy giống một con gà bại trận máu tươi đầm đìa sau trận đấu.

Nguyên Khánh quỳ gối ở cửa, cúi đầu không nói một câu. Trong dự tính của hắn phụ thân hẳn là cũng không thật sự tức giận. Nhưng phải để cho Dương Tích Thiện chút thể diện, không thể không đem ba phần tức giận mà phóng đại thành bảy phần được.

Dương Huyền Cảm trong lòng cũng rất phiền muộn, ngày mai y đi rồi, đệ đệ của hắn không ngờ còn chạy tới cáo trạng, nói rằng con trai của mình đánh con trai của hắn. Chuyện này đúng là chuyện lớn, một chút cũng không được xem nhẹ. Nhưng y không thể không để cho Dương Tích Thiện chút thể diện, hơn nữa Nguyên Khánh luôn khiến cho y gặp rắc rối, cũng nên giáo huấn hắn một chút.

Y bèn đập bàn:

- Nghiệp chướng, ngươi còn không chịu nhận lỗi!

Nguyên Khánh thà rằng bị đánh phạt còn hơn là chịu nhận lỗi, giọng hắn đầy căm hận nói:

- Thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận, phụ thân vì sao không hỏi nguyên nhân?

- Ngươi còn dám bao biện!

Dương Huyền Cảm lại một tiếng mắng chửi, y thầm muốn đuổi Dương Tích Thiện sớm đi, không để Nguyên Khánh bị uất ức, lại càng không nghe hắn giải thích. Y thấy Nguyên Khánh không chịu nhận sai, trong lòng càng thêm căm tức.

Nhưng nhị đệ Dương Huyền Tưởng ở bên cạnh lại rất hứng thú với những lời này của Nguyên Khánh, gã thấp giọng hồi tưởng một lần:

- Thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận. Không tồi, những lời này có chút thú vị, đứa trẻ này nói rất khá.

Gã ở bên cười hòa giải:

- Đại ca, bọn trẻ con đánh nhau không phải là chuyện bình thường sao? Đệ nhớ rõ hồi nhỏ, chúng ta cũng đánh nhau không ít, cũng không thấy ai chạy tới trước mặt phụ thân cáo trạng mà, không cần phải nổi giận như vậy đâu.

Gã nói những lời này đúng là nói với Dương Huyền Cảm, cũng là châm chọc Dương Tích Thiện chuyện bé xé ra to. Dương Tích Thiện mặt đỏ lên, y nghe thấy trong lời của Dương Huyền Tưởng như có gai. Vốn dĩ y cũng không nghĩ nhiều chuyện nhưng hôm nay con trai y thực sự bị đánh rất tàn độc, y mới không nuốt nổi cơn tức giận này.

Dương Tích Thiện lạnh lùng nói:

- Con trai ta bị đánh tới mức đầu rơi máu chảy, nếu không phải nó chạy trốn nhanh thì cái mạng nhỏ hẳn đã mất rồi. Chăng lẽ tới lúc mất mạng rồi mới đáng để noỏi giận ư?

Dương Huyền Cảm cũng biết hôm nay nên để cho tứ đệ một chút thể diện, mặc kệ nói thế nào đi nữa mình là con trưởng Dương phủ, phải có nghĩa vụ quản giáo nghiêm khắc con trai mình.

Mặt y trầm xuống, cũng không để cho Nguyên Khánh có cơ hội giải thích, lớn tiếng quát:

- Đem hắn xuống đánh hai mươi gậy!

Bên cạnh tiến lên hai gã gia đinh kéo Nguyên Khánh, Nguyên Khánh liều mạng giãy giụa kêu lên:

- Phụ thân, là nó nhục mạ con là đứa con hoang trước, nếu như không phản kháng thì sẽ bị sáu người bọn chúng đánh chết. Phụ thân vì sao không biện đúng sai?

- Súc sinh, ngươi còn dám chỉ trích ta sao?

Dương Huyền Cảm vỗn chỉ nghĩ để cho Dương Tích Thiện chút thể diện, nhưng Nguyên Khánh lại còn nói hắn không biện đúng sai, hơn nữa ba chữ “ đứa con hoang” khiến y không thể xuống nước được. Lập tức y tức giận không thể át được, đập bàn liên tục.

- Lôi nó xuống cho ta, đánh mạnh vào, đánh chết tên nghiệp chướng này.

Dương Huyền Tưởng thấy đại ca nóng tính, vội vàng khuyên nhủ:

- Đại ca, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, hai mươi gậy sợ rằng sẽ tai nạn chết người, có thể cảnh cáo thôi!

Dương Tích Thiện trong lòng vô cùng hạnh phúc. Hai năm trước, y bị Nguyên Khánh trêu đùa, vẫn còn canh cánh trong lòng. Tốt nhất hôm nay đem tên tiểu tạp chủng này đánh chết, cho y một hơi ác khí, bèn một bên giả vờ giả vịt nói:

- Đại ca, nếu như thật làm khó thì thôi vậy, tiểu đệ xin chịu thiệt thòi một chút.

- Không được!

Dương Huyền Cảm cương quyết tự chối:

- Tên tiểu tử súc sinh gây đại họa, từ nhỏ không trói buộc nó cho tốt, lớn lên sẽ đi hại chết người ta. Hôm nay nhất định phải giáo huấn nó thật mạnh, lôi nó xuống cho ta.

Dương Huyền Tưởng thấy đại ca nổi cơn thịnh nộ biết có khuyên cũng không được, chỉ biết lắc đầu thở dài, không phải khuyên bảo nhiều lời.

Vốn hai gã gia đinh chỉ định vờ vịt kéo đi, cũng không phải thật sự kéo Nguyên Khánh đi, nhưng bọn họ thấy lão gia có ý muốn đánh thật nên phải ra sức kéo Nguyên Khánh đi.

Nguyên Khánh không nghĩ rằng phụ thân lại vô tình như vậy, căn bản không để tâm tới sự sống chết của hắn, giống như đánh chết một con chó vậy. Lại nghĩ ông ta cũng vô tình đối với cái chết của mẫu thân, lại còn hai năm liền không quan tâm gì tới mình, trong lòng Nguyên Khánh vô cùng phẫn nộ.

Hắn giãy dụa trong tay bọn gia đinh, nhìn thật sâu phụ thân của hắn, liền chỉ vào phụ tử Dương Tích Thiện, dùng một âm thanh yếu ớt la lên:

- Ta Dương Nguyên Khánh từ nay xin thề, hôm nay không chết ngày sau sẽ trả lại gấp trăm lần.

Thời khắc đó ánh mắt hắn đầy thù hận và âm vang một lời thề, khiến tất cả mọi người trong phòng đều một trận tim đập nhanh. Dương Tích Thiện bèn nuốt nước miếng, không nói lên lời nào, y cảm thấy đứa con ở bên cạnh cũng phát run lên.

Cả Dương Huyền Cảm cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, y có chút hối hận, nhưng thể diện thì không thể bỏ đi được, y liền quát:

- Kệ nó, lôi xuống đánh cho ta.

Đúng lúc này chỉ nghe tiếng hét lớn:

- Khoan hãy đánh!

Chỉ thấy Phong Đức Di cầm theo áo choàng vội vàng chạy vào, Nguyên Khánh nhìn thấy y lập tức thoải mái hẳn, mình được cứu rồi. Phong Đức Di là phụ tá tâm phúc của Dương Tố, huynh đệ Dương Huyền Cảm cũng có chút tôn kính đối với y. Hành lễ xong, Dương Huyền Cảm cười hỏi:

- Phong tiên sinh có chuyện gì chỉ bảo?

Phong Đức Di chỉ vào Nguyên Khánh nói:

- Dương tướng quốc và Cao tướng muốn gặp hắn.

Dương Huyền Cảm ngây ngẩn cả người, y và Dương Huyền Tưởng ngơ ngác nhìn nhau, phụ thân sao lại muốn gặp Nguyên Khánh? Hơn nữa còn có Cao tướng quốc, có chuyện gì thế này?

Dương Tích Thiện trong lòng sợ hãi, vội vàng hỏi:

- Phong tiên sinh không nhầm chứ! Phụ thân và Cao tướng quốc sao lại muốn gặp một đứa trẻ năm tuổi?

Phong Đức Di biết là chuyện gì xảy ra, hắn cười khổ một tiếng nói:

- Cao tướng quốc không dứt lời khen Nguyên Khánh, nói hắn không giống người bình thường, khiến cho tướng quốc rất thích thú. Vì vậy sai ta tới dẫn hắn đi, các ngươi không thể đánh được, tướng quốc hẳn sẽ tức giận lắm.

- Thế này…

Dương Huyền Cảm trong lòng nóng lên, biết trong đó chắc có ẩn ý, chính mình cũng hơi lỗ mãng, may mà đó là con trai mình mới cớ đường sống quay lại. Y không khỏi tức giận nhìn Dương Tích Thiện, đều là những kẻ ngu xuẩn, giấu diếm chân tướng đến cáo tội, việc gì phải cho hắn thể diện chứ.

- Sau này ta nói chuyện với các người, tướng quốc đợi lâu rồi, ta đưa thằng bé đi trước đã.

Phong Đức Di liền nắm tay Nguyên Khánh đi ra ngoài, Dương Huyền Cảm trong lòng bấn loạn, lạnh lùng nói với Dương Tích Thiện:

- Giờ ngươi đã vừa lòng rồi chứ!

Dương Tích Thiện trên mặt xấu hổ vô cùng, lắp bắp nói:

- Đệ cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, thật là có lỗi!

Y nhìn thoáng qua đứa con, lập tức nổi giận không đánh một chỗ, tát một cái rất mạnh vào gáy nó, lại nâng chân hắn lên, chửi ầm ầm:

- Đều là ngươi gây chuyện, ta đánh chết ngươi!

Dương Nguy bị đánh cho gào khóc, thanh âm phát ra chói tai vô cung, Dương Huyền Cảm càng thêm tức giận.

- Được rồi, không cần làm mất mặt thêm nữa đâu.

Dương Tích Thiện trong lòng vừa giận vừa hận, không biết Nguyên Khánh trước mặt phụ thân sẽ cáo tội y như thế nào, y bèn kéo đứa con, vừa mắng vừa đánh, rồi đem Dương Nguy đi.

Dương Huyền Cảm thở dài nói với Dương Huyền Tưởng:

- Thật không hiểu sao phụ thân lại coi trọng một đứa trẻ mới năm tuổi.

Dương Huyền Tưởng lại thoáng chút suy nghĩ.

- Đại ca, đệ đang suy nghĩ lại lời thề lúc nãy, thời khắc đó đệ cảm thấy nó căn bản không phải là đứa trẻ năm tuổi. Nó thật sự rất quái dị, trên người nó có một thứ gì đó không nói ra được, không giống mọi người. Đệ có trực giác đứa nhỏ này sao này lớn lên không phải là người đơn giản.

Dương Huyền Cảm giật mình:

- Là phúc hay là họa đây?

Dương Huyền Tưởng lắc đầu.

- Đệ cũng không biết, nhưng nếu bồi dưỡng nó tốt thì hẳn là chuyện phúc.

Dương Huyền Cảm trầm tư một lúc, y nghĩ đến thê tử không chịu bao dung Nguyên Khánh, liền lẩm bẩm:

- Nếu phụ thân coi trọng nó thì để phụ thân bồi dưỡng, chúng ta sẽ không phải quản nhiều, ta nghĩ phụ thân còn hiểu rõ hơn chúng ta.

Dương Huyền Tưởng thầm thở dài, mình là đại ca, rất sợ vợ.

.....

Phong Đức Di đưa Nguyên Khánh tới trước thư phòng Dương Tố, hạ giọng căn dặn hắn.

- Thả lỏng tâm tư ra, để cho ông nội ngươi chút thể diện, đối với tương lai sau này của ngươi mới có lợi.

Vống Nguyên Khánh khá phản cảm với Phong Đức Di, nhưng thời khắc này lại cảm thấy Phong Đức Di không sai, những câu nói đều đúng tâm khảm của hắn. Tuy rằng đối nhân xử thế là khéo đưa đẩy nhưng ít ra y cũng rất biết cách làm người, đây cũng là một loại bản lĩnh.

Hắng kiếng mũi chân, vỗ vào vai Phong Đức Di cười tủm tỉm nói:

- Lão Phong, đa tạ ngài hôm nay cứu ta, tương lai ta sẽ báo đáp.

Phong Đức Di bị hắn vỗ vai dở khóc dở cười:

- Tốt lắm, lớn lên rồi báo đáp ta, bây giờ thì đi vào cùng ta, đừng để ông nội ngươi sốt ruột chờ.

Hắn lập tức cao giọng bẩm báo:

- Tướng quốc, Nguyên Khánh đã đến rồi.

- Đưa nó vào!

Là tiếng của Dương Tố, tâm trạng dường như không tồi.

Nhấn Mở Bình Luận