Chương 40: Nghĩa tử Vũ Văn

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dương Tố dụng binh cực kỳ coi trọng thông tin, trong mỗi quân đoàn của đều có hai đoàn trinh sát. Đoàn trinh sát khá nhỏ, chỉ có năm trăm người một đoàn, trong đó hai đoàn trinh sát của quân đoàn một đều là trinh sát tinh nhuệ.

Trong tổ chức tác chiến và tổ chức quân phủ đều có đoàn, nhưng ý nghĩa sâu xa của hai đoàn hoàn toàn khác nhau. Đoàn trong quân phủ là sĩ quan cấp thấp, chủ tướng xưng là đoàn chủ hoặc Giáo Úy, trong tay có khoảng ba trăm người.

Mà đoàn trong tổ chức tác chiến lại thuộc tướng lĩnh trung và cao cấp, thống soái một nghìn kỵ binh hoặc là hai nghìn bộ binh. Chủ tướng xưng là thiên tướng, trong tay còn có hai trợ thủ, gọi là Nghi Đồng.

Thiên tướng của đoàn trinh sát thứ hai khoảng hơn ba mươi tuổi, tên là Triệu Dũng. Đó là cái tên rất bình thường, nhưng tiếng tăm trong quân đội của y lại rất lớn.

Năm Khai Hoàng thứ chín, quân Tùy đánh Trần, Triệu Dũng theo Hạ Nhược Bật từ Quảng Lăng qua sông. Y là người đầu tiên xông vào đất Giang Nam, còn tự tay bắt Thứ sử Hoàng Khác trong trận chiến ác liệt ở cửa khẩu kinh thành. Đại quân bao vây rất chặt, nhân lúc Hạ Nhược Bật tấn công cổng Thái Dịch, y liền lẻn vào trong thành.

Nhưng khi luận công xét thưởng, Hạ Nhược Bật hận rằng y không kịp tranh trước Hàn Cầm Hổ bắt được Trần Hậu Chủ, liền gạt bỏ tất cả công lao của y, đến nay chỉ có danh thiên tướng. Lần này chinh phạt phương bắc Đột Quyết, Triệu Dũng cũng là dồn nén một quyết tâm, muốn lập công mới.

Hôm nay chủ soái Dương Tố giao cháu trai Dương Nguyên Khánh cho y, khiến Triệu Dũng cảm thấy có phần được sủng ái mà lo sợ. Y không dám chậm trễ, liền đích thân dẫn Dương Nguyên Khánh đi xung quanh tuần tra.

- Tiểu tướng quân, thật ra kỹ thuật trinh sát cũng không có bí quyết gì, quan trọng nhất chính là hai chữ “kính nghiệp”. Ví dụ như, cậu chỉ huy hai mươi người gặp cảnh năm mươi tên địch đang tàn sát dân chúng, làm nhục phụ nữ, nhưng cậu không thể ra tay, bởi vì đó không phải là nhiệm vụ của cậu. Nhiệm vụ của cậu là phải tìm được chủ lực kẻ thù là ở đâu? Bọn chúng có bao nhiêu quân? Kỵ binh, bộ binh có bao nhiêu? Sức chiến đấu của chúng như thế nào. Đó mới là nhiệm vụ của cậu…

Trên cả quáng đường đi Triệu Dũng giảng giải cho Dương Nguyên Khánh nghe một số nội dung chủ yếu về nền tảng nội dung chính của trinh sát. Y dẫn đầu năm mươi kỵ binh, đi về phía trước tìm chỗ hạ trại.

- Muốn tìm chỗ hạ trại, trước tiên là phải tìm đến nơi sông, ven bờ mà đi, còn phải phân tán huynh đệ đi dò xét trong phạm vi hai mươi dặm, không thể để rơi vào trận địa mai phục của quân địch. Sau khi xác định chắc chắn không có quân địch mai phục thì tiếp tục xác định nơi hạ trại. Đầu tiên là đó phải là nơi bốn phía rộng lớn, phải có nguồn nước, nếu như không có nguồn nước cũng phải có thể đào được giếng. Nước là quan trọng nhất…

- Ban đêm đi trong rừng cũng phải để ý chim chóc, quan sát chim chóc cư ngụ hay bay đi để biết thế địch…

Suốt cả chặng đường Dương Nguyên Khánh nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hỏi một hai câu, đều hỏi rất đúng vào trọng tâm vấn đề. Lúc đầu Triệu Dũng còn có ý xu nịnh, lấy lòng cháu của Dương Tố. Nhưng dần dần y phát hiện ra Dương Nguyên Khánh có thể học một biết mười, khiến y có phần ngạc nhiên. Những lời tán dương trong miệng y liền bắt đầu trở thành chân thật.

- Tiểu tướng quân, tại sao cậu lại biết cách đếm bếp tính số binh lính?

Thời cổ đại không giống như hiện đại, điện ảnh, TV, internet, tin tức bùng nổ, những kế như bớt bếp, thêm bếp hắn đều từng nghe nói, cũng từng được thấy hết. Mà ở thời cổ đại những tri thức loại này nếu không có kinh nghiệm tòng quân, hoặc là đã từng học binh pháp, người bình thường khó lòng biết được.

Dương Nguyên Khánh cười:

- Khi tôi đọc binh pháp Tôn Tẫn từng thấy nhắc đến, nhưng vẫn là những điều trong sách vở, chưa từng được nhìn tận mắt. Bây giờ được kết hợp thực tế mắt thấy với những điều trong sách vở, tôi đã hiểu đầy đủ.

Triệu Dũng thở dài thườn thượt một tiếng:

- Tiểu tướng quân không hổ danh là cháu trai của đại soái, không ngờ lại hiểu binh pháp, thảo nào có thể giải thích rõ ràng đâu ra đấy, hài! Xem ra sau này tôi cũng phải gọi tiểu tướng quân một tiếng đại soái.

Dương Nguyên Khánh lớn như vậy, rất ít khi có người nịnh bợ hắn, tuy rằng biết rõ là nịnh hót, nhưng khi nghe trong lòng cũng thấy dễ chịu. Thảo nào người ta nói có ai là không thích được nịnh nọt.

Rất nhanh bọn họ liền tìm được chỗ hạ trại, cách huyện Ung khoảng mười dặm. Nơi này ở bên bờ một con sông nhỏ, địa thế bằng phẳng, bốn phía không có rừng rậm chắn tầm mắt. Triệu Dũng lập tức sai người cắm mấy lá cờ đỏ lên, biểu thị rằng nơi này đã bị quân đội tạm thời trưng dụng.

Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh thấy một bóng đến bay nhanh từ đằng tây tới, lướt qua đỉnh đầu bọn họ.

- Là chim ưng!

Triệu Dũng hô to một tiếng, y và mấy viên binh sĩ đều lên tên, mà một mũi tên của Dương Nguyên Khánh đã phóng ra như tia chớp. Hắn sớm đã nhìn rõ con chim ưng này, nó rất lớn, cánh sải rộng gần ba thước, bộ móng nó đang cắp một con rắn to đang ngọ ngoạy khiến nó không thể bay cao.

Dương Nguyên Khánh săn thú đã hai năm, nhưng chưa từng bắn chim ưng bao giờ. Khi con chim ưng bay xẹt qua đầu hắn, một mũi tên Điêu Linh của hắn cũng phóng theo nó. Cho dù khả năng bắn cung của Dương Nguyên Khánh đã qua muôn ngàn thử thách nhưng trong tích tắc bắn chim ưng, chim ưng vừa thu cánh lại, lập tức sa xuống dưới một thước, mũi tên của Dương Nguyên Khánh sượt qua sát lưng nó đến xoẹt một tiếng, khiến cho mọi người ai cũng ngạc nhiên tấm tắc mà tiếc nuối.

Đồng thời cũng khơi dậy tính hiếu thắng của Dương Nguyên Khánh, hắn thúc ngựa phi nhanh đuổi theo, đã quên rằng mình là một trinh sát lâm thời.

Con chim ưng dường như đang dụ hắn, vẫn bay khi cao khi thấp, dường như mũi tên có thể trúng nhưng lại thấy vẫn hơi chệch một chút.

Dương Nguyên Khánh đuổi theo hai dặm, phía trước là một khu rừng rậm rạp, con sông chảy trong đó chuyển dòng. Ngay lập tức con chim ưng chuyển hướng, bay vào góc sâu trong rừng, Dương Nguyên Khánh sớm đã dồn đủ lực, giương cung lên bắn thêm một mũi nữa. Mũi tên bay cực nhanh, lao tới phía con chim ưng, khi cách chim ưng chỉ còn ba thước, một mũi tên khác lại lao đến trước. Sức mạnh mãnh liệt khiến nó lướt đi như dòng điện, chỉ một thoáng đã vượt qua mũi tên của Dương Nguyên Khánh, bắn xuyên cổ chim ưng, mà tên của Dương Nguyên Khánh cùng lúc đó cũng bắn trúng bụng con chim.

Chim ưng kêu lên một tiếng, rơi thẳng xuống như một hòn đá đen:

- Tõm!

Nó rơi thẳng xuống sông, rơi xuống nước lại nổi lên, đôi cánh màu đen giống như một cánh buồm đổ rạp dập dềnh trên mặt nước.

Dương Nguyên Khánh không hề động đậy, chỉ đứng lặng nhìn con chim ưng đó. Tuy rằng bụng nó cắm mũi tên của hắn, nhưng hắn biết, con chim ưng này không thuộc về mình. Trước khi mũi tên của mình lao trúng nó, nó đã mất mạng, thứ hắn bắn được chẳng qua chỉ là một xác con chim mà thôi.

Tiếng vó ngựa vang lên, một con chiến mã toàn thân đen trũi xuất hiện từ bên dòng sông bị rừng cây che lấp. Trên ngựa là một kỵ sĩ mặc áo giáp bạc, sắc bạc của bộ áo giáp được màu lông đen óng của con chiến mã làm cho thêm nổi bật, sáng chói lóa.

Anh ta cực kỳ cường tráng, hình như còn cao hơn Trương Tu Đà một chút. Một tay anh ta cầm cung, tay kia cầm một thanh phượng sí lưu kim thang. Con chiến mã anh ta đang cưỡi cùng vô cùng to lớn, cũng là một chiến mã Y Lê, bốn chân rắn chắc, có thể chịu được sức nặng của người và binh khí.

Dương Nguyên Khánh nheo mắt nhìn, thanh phượng sí lưu kim thang này khiến hắn nhớ đến điều gì?

- Tiểu tướng quân, con chim ưng này là của cậu, tại sao không lấy đi?

Vũ Văn đại thái bảo khẽ mỉm cười, trong mắt ẩn chứa ánh mắt nhẹ nhàng khiêm nhường. Nhưng đầu anh ta lại ngẩng lên rất cao ngạo, từ đầu đến cuối cũng không vì Dương Nguyên Khánh là cháu của Dương Tố mà cúi thấp. Đấy chỉ là thái độ khiêm nhường của anh ta, tên của Dương Nguyên Khánh cũng bắn trúng bụng chim ưng, mặc dù chậm hơn nửa nhịp so với anh ta nhưng đối phương ít tuổi hơn nên anh ta dĩ nhiên nhường lại chú chim.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Chỉ có mũi tên kia là của tôi, chim ưng không phải là con mồi tôi săn được.

Vũ Văn đại thái bảo thúc chiến mã đến bờ sông, giơ chiếc phượng sí lưu kim thang bằng vàng nguyên chất dài một trượng bảy thước ra, vớt con chim ưng từ dưới nước lên bờ, đưa thẳng về phía trước ngựa của Dương Nguyên Khánh. Anh ta cười rồi quay ngựa i.

- Vũ Văn Thành Đô!

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên hô to một tiếng, khiến Vũ Văn đại thái bảo ghìm cương đứng lại. Anh ta chậm rãi xoay người, ngạc nhiên nhìn Dương Nguyên Khánh một cái:

- Cậu biết tôi?

Y là con cháu của Lương Vũ Đế Tiêu Diễn, tên gọi là Tiêu Thành Đô. Sau khi đổi họ thành Vũ Văn thì có tên là Vũ Văn Tiêu, chưa từng có người gọi anh ta là Vũ Văn Thành Đô. Nhưng không sai một chút nào, anh ta nên được gọi là Vũ Văn Thành Đô.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng kinh ngạc không kém gì anh ta. Không ngờ thực sự có người là Vũ Văn Thành Đô, Vũ Văn Thành Đô trong “Tùy Đường diễn nghĩa” là con trai của Vũ Văn Hóa Cập. Nhưng trong lịch sử, Vũ Văn Hóa Cập không hề có người con trai tên Vũ Văn Thành Đô. Không ngờ Vũ Văn Thành Đô lại là nghĩa tử của Vũ Văn Thuật.

Đại tướng quân Thiên Bảo, người anh hùng hảo hán đứng thứ hai trong thiên hạ. Đây từng là người mà Dương Nguyên Khánh kính phục nhất.

Dương Nguyên Khánh cười thản nhiên, hắn không giải thích tại sao mình biết anh ta là Vũ Văn Thành Đô, cũng không có cách nào giải thích. Hắn giơ đao, nâng con chim ưng lên rồi ném cho anh ta.

- Đây là do anh săn được, thứ tôi bắn được chỉ là xác của nó mà thôi.

Vũ Văn Thành Đô vừa suy nghĩ thì đã đoán ra vài phần. Hẳn là Dương Tố nói cho hắn biết, với những cách của Dương Tố, biết được thân phận của mình không phải là việc khó. Giống như Vũ Văn Thuật chú ý tới Thiết Ảnh thập bát kỵ của Dương Tố, Dương Tố sao lại không để ý đến Vũ Văn thập tam Thái Bảo.

Vũ Văn Thành Đô đoán rất khá, tuy nhiên anh ta lại không biết, Dương Tố vốn không nói cho Dương Nguyên Khánh chi tiết về Vũ Văn thập tam Thái Bảo.

Anh ta từ từ thúc ngựa tiến lên, chắp tay cười nói:

- Tiểu tướng quân, tôi có thể mượn chiếc kiếm Kim Lân của cậu để xem thử không?

Chín thanh kiếm của Tùy đế Dương Kiên là danh kiếm tuyệt đỉnh thiên hạ, gồm có Ỷ Thiên, Thất Tinh, Trạm Lư, Long Tuyền, Bàn Dĩnh, Lộc Lư, Bộ Quang, Hồn Nguyên, Kim Lân. Trong đó thanh kiếm Trạm Lư ban cho Thái Tử Dương Dũng, kiếm Bàn Dĩnh ban cho Tấn vương Dương Quảng, kiếm Lộc Lư ban cho Tần vương Dương Tuấn. Kiếm Bộ Quang ban cho Thục vương Dương Tú, kiếm Hồn Nguyên ban cho Hán Vương Dương Lượng, mà kiếm Thất Tinh ban cho em trai ông ta là Vệ vương Dương Sảng. Dương Kiên giữ lại cho mình ba thanh kiếm, nhưng không ai ngờ, Hoàng đế lại ban kiếm Kim Lân cho một thiếu niên. Dĩ nhiên, Dương Nguyên Khánh là cháu của Dương Tố, nhưng nếu như coi trọng Dương Tố, tại sao không ban nó cho chính Dương Tố?

Việc Hoàng đế ban thưởng kiếm cho Dương Nguyên Khánh chấn động cả triều đình và dân gian, khiến rất nhiều người sinh lòng ghen tị. Vũ Văn Thuật chính là một trong số đó. Sau khi ông ta về phủ đã nhắc đi nhắc lại chuyện này, Vũ Văn Thành Đô liền có hứng thú sâu sắc với thanh kiếm này.

Dương Nguyên Khánh tháo kiếm ra, ném cho Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô đỡ lấy kiếm, anh ta chậm rãi rút chuôi kiếm ra, chỉ cảm thấy ánh sắc lạnh ngắt đập vào mắt, y lập tức nheo mắt lại:

- Kiếm tốt!

Anh không rút kiếm ra mà lại cho lại vào bao, đưa trả kiếm Kim Lân cho Dương Nguyên Khanh:

- Tiểu tướng quân được Hoàng đế ưu ái, tiền đồ không thể đo lường được, xin hãy nhận lại thanh kiếm này!

Dương Nguyên Khánh lại cười ngạo nghễ:

- Nếu có thể lấy được đầu Đạt Đầu Khả Hãn thì còn quý hơn kiếm này cả chục lần!

- Nói hay lắm, là tôi ít hiểu biết. Nam nhi đại trượng phu, nên dựa vào công trạng để làm nên tiền đồ, sao có thể dựa vào ân sủng của bậc đế vương.

Vũ Văn Thành Đô liền nắm hai tay về phía Dương Nguyên Khánh:

- Tại hạ Vũ Văn Tiêu, không phải là Vũ Văn Thành Đô, rất vui khi được quen với tiểu tướng quân.

Nói xong, anh ta quay ngựa, phóng về hướng đông, thanh âm của anh ta từ xa vọng lại:

- Con chim ưng này là chúng ta cùng săn được, mời tiểu tướng quân nhận lấy!

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Nhấn Mở Bình Luận