Thiên Khiển Chi Tâm
Dưới ánh sáng mặt trời, quả cầu ánh sáng trong không gian cũng sáng lại khiến cho La Mông thở phào nhẹ nhõm.
Tới lúc này, La Mông mới cẩn thận kiểm tra lại trí nhớ của mình.
Thời gian như dừng lại. Khi trong trí nhớ của La Mông xuất hiện một đoạn tin tức về Đức Lỗ Y không gian của sừng Thần Nông đột nhiên xuất hiện những gợn sóng. Đám thực vật được gieo trồng trong không gian vươn cành lá lắc lư. Đồng thời, có một làn ánh sáng màu lục xuất hiện.
Trong không gian, có một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho những tán lá phát ra những tiếng động xào xạc.
Nếu nghe kỹ những âm thanh xào xạc mặc dù rất nhỏ nhưng lại như tạo thành một bản nhạc. Bản nhạc đó khiến cho cơ thể con người như được thư giãn, có cảm giác rất tuyệt.
Thứ cảm giác đó thực sự rất khó diễn tả. Nhưng nương theo nó, hai mắt của La Mông không thể mở ra, thân thể cũng không nhúc nhích nổi, chỉ biết nằm ở đó. Trong lúc hoảng hốt, hắn như nhớ lại cái thế giới kia.
Ở nơi đó, những cảnh tượng cứ thế trôi qua. Đặc biệt từ lúc hắn tham gia vào tổ chức Xanh, bắt đầu tham gia công tác bảo vệ cây cối. Lúc đó, hắn đi qua nào là thảo nguyên, rừng rậm rồi kiện các công ty chặt cây...biết bao nhiêu năm tháng sôi nổi.
La Mông cũng không nhận ra rằng khi nhớ lại công việc bảo vệ cây xanh, những điểm sáng màu lục lập tức dầy lên rất nhiều. Chẳng những ở trong không gian mà ngay cả bên ngoài, trong khu rừng rậm cũng có những tia sáng màu lục từ từ bay vào trong cơ thể.
Một làn năng lượng chảy qua bàn tay khiến cho tay trái của hắn từ từ có cảm giác. Khi nó lên tới bả vai, bả vai lập tức có cảm giác. Rồi năng lượng chảy tới ngực hội tụ ở đó càng lúc càng nhiều. Nhưng La Mông không hề muốn thoát khỏi cái cảm giác đó.
Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên một tiếng động. Một điểm sáng màu lục xuất hiện, hơn nữa còn có bảy tám câu thần bí. Bảy tám câu đó nhìn rất khó hiểu, nhưng lại như vừa nhìn cái đã hiểu ngay.
Những dòng chữ đó giống như đang miêu tả tử nhiên, cái cảm giác về thực vận. Một thứ ngôn ngữ từ xa xưa biến hóa theo tự nhiên đã tồn tại từ sau khi thế giới này xuất hiện.
La Mông cũng hiểu được ý nghĩa của những câu văn đó đồng thời cũng hiểu được rằng hiện tại hắn chỉ có ba sự lựa chọn, bởi vì lúc này, hắn có lực lượng này.
Cảm thụ tự nhiên cấp một: Đức Lỗ Y và tự nhiên thiết lập một mối liên hệ với nhau.
Thứ hai: Đức Lỗ Y có thể dựa vào sự cảm nhận tự nhiên từ đó mà thiết lập được mối liên hệ nhất định với động vật và thực vật, cảm nhận được cảm tình của chúng.
Sinh mệnh đồng bọn: Có thể lựa chọn một loại động vật sử dụng Sinh Mệnh tương liên để chia xẻ lực lượng với nhau.
La Mông nhanh chóng lựa chọn ba cái. Một khi lực chọn xong, lực lượng của thiên nhiên cũng không biến mất ngay mà dần tập trung vào ánh mắt của hắn.
Trước kia, khi có sừng Thần Nông hắn có thể thấy được ánh sáng của thực vật. Hiện tại, trong tích tắc đôi mắt của hắn như tăng tới một cảnh giới khó tin. Trong nháy mắt tất cả mọi thứ như trở nên rõ ràng, ngay cả những điểm sáng rất nhỏ cũng có thể nhìn thấy.
Hắn không biết bản thân đã nằm đó bao nhiêu lâu. Chỉ biết là từ từ, lực lượng tự nhiên biến mất, tất cả mọi thứ trở lại bình thường. Mà cảm giác của đôi mắt cũng từ từ biến mất, cho tới một mức độ nào đó thì dừng lại.
Trong lòng hắn thầm kêu gọi, trước mặt đất nhiên lại xuất hiện một điểm sáng nhỏ rồi nó nhanh chóng to lên biến thành một khung cảnh. Vô số những tin tức xuất hiện trước mắt của hắn.
Tính danh: Tiễn Phẩm Cát (La Mông)
Chức nghiệp: Chủ nhân không gian số một. Đức Lỗ Y cấp một.
Chủng tộc: Con người.
Thuộc tính sinh mệnh: lực lượng 1 0 (1 0), linh mẫn 1 5 (1 0), thể chất 1 0 (1 0), trí lực 1 3 (1 0), tri giác 1 5 (1 0), sức hấp dẫn 1 5 (1 0)
Kỹ năng: Vĩnh cửu tính cố hóa - Trinh trắc linh quang.
"Vĩnh cửu tính cố hóa - Trinh trắc linh quang?" La Mông thì thào đọc dòng tin tức cuối cùng. Hắn đứng dậy, chỉ cần ngưng thần một chút là có thể thấy được ánh sáng của thực vật.
Nhưng khi nhìn về mặt trời, dưới ánh nắng chói trang, nước mắt của hắn chảy ra giàn dụa. La Mông cười ha hả, biết rằng mình làm liều nên nhắm mắt một lúc mới trở lại bình thường.
Khi nhìn kỹ, hắn phát hiện ra trên người mình có một lớp ánh sáng màu lục bao phủ chừng một centimet. Mà dưới sự ảnh hưởng của lớp ánh sáng đó, những cây cối trong rừng hơi lắc lư, như có chút gì đó vui sướng.
- Tâm của tự nhiên! Tâm của tự nhiên. - Một tiếng reo mừng rỡ vang lên trong lòng khiến cho La Mông cả kinh. Sau khi tìm hiểu kỹ, hắn mới biết đó là do bản năng vô thức của linh hồn phát ra.
Kiểm tra trí nhớ, hắn mới biết được lớp ánh sáng màu xanh đó chính là tâm của Tự Nhiên. Sau khi Đức Lỗ Y hiểu được tự nhiên sẽ sản sinh ra một lớp ánh sáng màu lục. Mà lớp ánh sáng đó có thể giúp Đức Lỗ Y kết nối với lực lượng của thiên nhiên, hơn nữa theo sự tiến bộ của bản thân mà mạnh lên.
Kiểm tra tiếp hắn phát hiện ra trong trí nhớ không có gì khác. Cuối cùng thì một học đồ Đức Lỗ Y cũng không biết nhiều lắm. Có điều, chút trí nhớ về đội mạo hiểm thì hắn có tìm thấy.
- Khốn kiếp! Không ngờ vất ta lại ở đây mà chạy mất. - La Mông mở miệng nói xong nhưng trong lòng cũng không có hận thù gì lắm. Tất nhiên hắn cũng không biết được những chuyện sau khi hôn mê:
- Ta phải nhanh chóng trở về trấn. Ở qua đêm trong rừng rậm cũng không phải là chỗ để chơi.
Nghĩ tới đây, La Mông liền bước nhanh hơn. Nhắc tới cũng lạ, như có một thứ cảm giác nào đó chỉ đường khiến cho hắn đi theo một con đường nhỏ an toàn nhất để về tới trấn.
Bước thấp bước cao, cuối cùng khi vầng thái dương chìm xuống, hắn cũng về tới trấn.
Đây là một cái trấn nhỏ nằm ven rừng và đại dượng. Có một dòng sông uốn lượn chảy qua trấn, cung cấp nước ngọt và chảy ra đại dương.
Cách trấn nhỏ khoảng năm trăm thước chình là khu rừng rậm.
Gần núi thì dựa vào núi, gần nước thì sống nhờ vào nước mà gần rừng thì dựa vào rừng. Ở nơi này có rất nhiều khi đốn củi với các xưởng. Đồng thời có rất nhiều những đống gỗ to chồng chất.
Gỗ là thứ mua bán nhiều nhất ở trấn Lý Tạp. Phấn lớn gỗ và đồ mộc được tạo ra ở đây sau đó được chuyển tới cảng chính của vương quốc. Có điều, việc đốn cây cũng có hạn chế.
Đức Lỗ Y ở trong rừng rậm và trên trấn đã đưa ra một số quy định.
Do gần rừng nên các kiến trúc trong trấn phần lớn là được làm từ gỗ. Toàn bộ trong trấn chỉ có một vài chỗ làm bằng đá. Quanh trấn có một bức tường rất lớn.
Bức tường của trấn cao bốn thước, dầy một thước rưỡi được xây dựng từ gỗ và đá. Nó không được đẹp nhưng rất chắc chắn. Trên những khe tường, cỏ hoang mộc xanh um, đồng thời còn có những tháp tên bảo vệ.
Lúc cánh cổng của trấn đóng lại, không trung cũng tối dần. Chắc không lâu nữa, ánh trăng và ánh sao sẽ lập tức thay thế.
La Mông vội vàng chạy tới cổng trấn.
- Là La Mông sao? - Khi tới gần cửa, vệ binh của trấn có người quen với hắn liền kêu lên:
- Một lúc nữa sẽ đóng cổng. Sao hôm nay lại về muộn thế?
La Mông nhìn sắc trời rồi nói:
- Ai! Thực sự là không hay lắm. Đi cùng với đám mạo hiểm kia vào trong rừng, kết quả không ngờ lại bị tách ra.
- A! Nguy hiểm qua. Ngươi mau vào đi. Chúng ta phải đổi ca rồi.
La Mông vội vàng đi vào. Đám vệ binh cũng hét lớn bắt đầu đẩy cánh cửa sắt đóng cổng lại rồi thay lượt về nghỉ ngơi.
- Cuối cùng thì đám vệ đội cũng chỉ thế này. - La Mông cảm thấy tức giận.
Khi tới trên trấn, hắn nhận thấy có gì đó không đúng. Từ xa, hắn đã thấy một người lùn đang đi tới nơi ngã tư đường.
Mặc dù trên thế giới này có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ nhưng trên trấn mà thấy cũng coi như là hiếm. Mà đối với La Mông vừa mới tái sinh thì lần đầu tiên mới được chứng kiến. Vì vậy mà hắn quan sát một cách cẩn thận, chỉ thấy người lùn đó khoác một lớp lân giáp, eo thắt một cái dây lưng bằng da trâu. Trên lưng có đeo một cây phủ rất nặng.
La Mông vừa nhìn thấy người lùn và cây phủ của y thì hai mắt sáng ngời:
- Trên thế giới này thực sự có người lùn và chiến sĩ người lùn a.
Hắn vừa nhìn vừa gật đầu liên tục, đồng thời trong lùng lại cảm thấy khó hiểu.
Dựa vào trí nhớ thì trên trấn cơ bản là còn người. Ngay cả đội mạo hiểm cũng có rất ít. Vậy mà đợt này lại có rất nhiều kẻ mạo hiểm tởi đây. Ngay cả người lùn cũng tìm tới? Chẳng lẽ trong rừng Kinh Cức đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhíu mày nhưng không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Ánh trăng từ từ sáng lên, La Mông liền đi về phía nhà trọ.
Nhà trọ Mặc Đặc nằm ở phía Tây của trấn. Đây là do Mặc Đặc kế thừa của phụ thân. Còn phụ thân gã thì cũng kế thừa lại. Nói chung đã trải qua ba đời với thời gian gần năm mươi năm.
Căn nhà trọ được làm từ loại gỗ với chất lượng rất tốt nên tới giờ vẫn có thể dùng. Trên nóc nhà, và tường có treo rất nhiều thịt khô, lạp xưởng khiến cho trong không khí mang một thứ mùi hỗn hợp.
Chẳng qua ở chỗ này, cho dù là chủ hay khách cũng hình thành thói quen. Ở bên dưới có một ngọn đèn tù mù, nếu thắp sáng thì có thể chiếu được cả cái sảnh.
- La Mông! Ngươi về rồi à? - Vừa mới bước vào, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng kêu lên. Gã đi từ ra từ phía sau, tay ôm một thùng bia. Gã có mái tóc và bộ râu rất dài.
- Đến đây!
Người này chính là Mặc Đặc nên hắn vội vàng chạy tới giúp.
Vốn La Mông không nhớ rõ lắm về quãng thời gian trước bảy tuổi. Khoảng thời gian đó hắn lưu lạc rồi may mắn được vợ chồng Mặc Đặc nhận về. Vợ chồng Mặc Đặc mở nhà trọ nhưng không cho hắn ăn ngon, thậm chí còn mặc quần áo rách. Nhưng hắn không hề oán hận. Dù sao thì như thế cũng còn hơn sống lang thang ở ngoài.
Hiện tại, mặc dù hắn là học đồ Đức Lỗ Y nhưng vẫn nhớ tới tình cảm nên thường xuyên giúp đỡ vợ chồng Mặc Đặc.
- A! La Mông! Xin cho ta tỏ lòng hoan nghênh chân thành nhất đối với Đức Lỗ Y tôn quý.
Chẳng cần phải nghi ngờ bởi đó đúng là con ma men Phúc Đặc nổi tiếng trong trấn. Gã thường xuyên uống rượu say. Kể tử khi biết La Mông trở thành học đồ Đức Lỗ Y, hắn thường xuyên mở miệng châm chọc như thế.
La Mông nhún vai, không có ý đôi co với người đó. Hắn quan sát tình cảnh trong nhà trọ. Thực ra trên trấn, những người như Phúc Đặc rất ít. Dù sao so sánh ra thì người bình thường rất ít khi tới nhà trọ.
Nhưng dường như có nguyên nhân nào đó mà hiện tại trong nhà trọ người tương đối đông. Hai đội mạo hiểm bao hết cái bàn uống rượu.