Chương 6: Thân làm mẹ, phận làm thê tử

Thiên Ma Liệp Diễm

Trong thư phòng Dương Thành, lão vừa mới viết xong một tờ bí lệnh, cuộn lại, cho vào một ống tre nho nhỏ, sau đó tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, tưởng chừng sẽ rơi thẳng xuống đất, nhưng không ngờ lại có một con hắc điểu cỡ vừa xoẹt qua, gắp lấy ống tre, sau đó vô thanh vô tức hòa vào trong bóng đêm biến mất, người ở bên dưới nhìn lên căn bản là nhìn không thấy bất cứ động tĩnh gì. Dương Thành là một cao thủ nửa bước Ma Tôn, thủ đoạn của hắn đương nhiên khó lường.

Bấy giờ, lão quốc sư mới ngồi dựa vào ghế, xoay lại nhìn trời sao lấp lánh bên ngoài mà tự lẩm bẩm:

- Đại nghiệp Dương gia thông qua Tử nhi có thể đạt đến trình độ thượng thừa, nhưng không biết thái độ của hoàng thượng sẽ như thế nào. Hắn tuy có tư duy vương giả rất cao siêu, nhưng ngay cả ta cũng không nói rõ được cái tôi của hắn đến cùng là lớn bao nhiêu, hắn có thể yên lặng nhìn Dương gia phát triển đến một ngày kia, khi mà chúng ta tự lập rời khỏi đế quốc hay không?

Dương Thành nâng chén trà, hớp một ngụm, để cho vị trà thấm nhuần vào đầu lưỡi mới khẽ nuốt xuống, sau đó thở ra một hơi, gật đầu hài lòng, xem ra là rất ưng ý loại trà này, tự nói:

- Tiểu tử Dương Thiên Tử kia lại khiến cho ta bất ngờ, phương thức pha chế loại trà tưởng như kém chất lượng này trở thành trà hảo hạng quả thật là quá bất khả tư nghị...

Lão suy tư một chút, trầm mặc mà tính toán chuyện tương lai cho Dương Thiên Tử, sau đó khẽ lắc đầu bãi bỏ một số ý tưởng ích kỷ, thiên vị lợi nhuận gia tộc. Lão đã thấy được thủ đoạn tát vào mặt tam trưởng lão của Dương Thiên Tử, nếu về sau gia tộc gây bất lợi cho hắn, hắn có sẽ triệu hoán thiên hạ đạp bẹp Dương gia hay không? Chỉ nghĩ tới thôi Dương Thành đã muốn rùng mình.

Lão đã làm quốc sư qua bao nhiêu năm tháng, kinh nghiệm đối mặt với sóng gió nơi triều chính chỉ có thể dày chứ không thể mỏng. Hiện tại, lão dùng kho kinh nghiệm kia để suy tính mối quan hệ giữa gia tộc và Dương Thiên Tử, cuối cùng đưa ra kết luận: vạn phần phải trở thành đồng minh của hài tử này, đây xem như là một ván bạc vô hạn liều lĩnh, nhưng vẫn có xác suất thắng cược, còn nếu gia tộc cứ theo lối mòn mà xem hắn như một công cụ, ngay cả chút cơ hội chiến thắng cũng không có, kết cục của mọi người sẽ rất thê thảm.

Có rất nhiều yếu tố khiến Dương Thành đi đến kết luận này, trong đó bao gồm hiểu biết về tu luyện cũng như rất nhiều loại sở học khác của Dương Thiên Tử. Chưa kể thiên phú tu luyện xuất quỷ nhập thần kia của hắn, mới đó đã trở thành Ma Vương, căn cơ lại vô cùng vững chắc. Lúc Dương Thành mới thấy hắn bước vào phòng thì suýt chút nữa vì tiến bộ về mặt tu vi của hắn mà hú lên quái dị rồi, cũng may nhịn lại được, không có tự làm xấu mặt già trước mặt cháu dâu.

Lão cũng nhận ra đứa trẻ này rất kỳ lạ, nếu như sau lưng nó có đại năng nào đó chống lưng, vậy Dương gia càng phải cật lực thiết lập quan hệ thân thiết với nó, còn nếu nó thật sự là kỳ tài thông minh tuyệt thế, thì hướng đi của Dương gia cũng vẫn không khác lựa chọn kia bao nhiêu. Nếu làm không khéo, để cho sóng gió trong gia tộc ảnh hưởng tới bước tiến của Dương Thiên Tử, ai có thể nói trước được trong tương lai hắn có sẽ lật tung Dương gia lên hay không? Tới lúc đó, Dương gia chính là tự mình thò tay xuống bóp mạnh vào đũng quần chính mình.

Dương Thành cân nhắc trước sau thật cẩn thận, thậm chí còn triệt để loại bỏ yếu tố tình thân để có được cái nhìn khách quan nhất có thể, sau đó gật đầu hạ quyết định, mở miệng gọi:

- Ma Ảnh, ngươi đi chuyển vài câu của ta tới mấy lão gia hỏa đang trốn dưới mật thất kia...

Trong không gian đột nhiên xuất hiện chút ít ba động, tiếp theo có một giọng nói âm u vang lên:

- Như ý đại nhân.


Sau khi tiễn Dương Thu Vân ra về, Dương Thiên Tử trở lại dùng bữa với mẫu thân, cùng nàng bàn bạc đôi ba chuyện hệ trọng, sau đó lập tức chui vào trong mật thất bên trong tổ địa Dương gia mà sử dụng đạo đài kia tu luyện võ công.

Sau khi Thiên Mị Ma Thể nhờ vào lần đầu ân ái mây mưa trên giường với Mộ Tích Vân mà đại thành, Dương Thiên Tử đã bắt đầu tu luyện một môn thể thuật mới, có khả năng bù đắp cho thiếu thốn về mặt phòng thủ của hắn hiện tại. Trong chiến đấu, nếu dùng Thiên Mị Ma Thể để trợ chiến hoặc liều mạng bỏ chạy thì cực kỳ hiệu quả, nhưng thể chất quỷ mị này lại không có chút xíu lực phòng thủ trực tiếp nào. Nếu hiện tại Dương Thiên Tử đứng im ăn một đòn của Dương Tôn Ma, hắn đảm bảo sẽ bị oanh nát xương, không hề có sức phản kháng do chênh lệch về tu vi.

Muốn chiến thắng cường giả Ma Hoàng sơ kỳ như Dương Tôn Ma một cách hiệu quả, Dương Thiên Tử sẽ cần phải luyện thêm một loại thể chất nữa, ít nhất là phải tới được mức độ Tiểu Thành, bằng không, trong trường hợp bất trắc không né được đòn tấn công, hắn sẽ bị lão phụ thân oanh bay xuống đài.

Hiện tại, Dương Thiên Tử đang ở trong mật thất chịu đựng bị ma khí vùi dập, đánh đấm, chém giết mà không có phản công quá nhiều. Tuy nhiên, vẻ mặt hắn vẫn duy trì được bình tĩnh, trong đầu liên tục vận chuyển yếu quyết của Kim Ma Chân Thể Thuật, mượn Thiên Ma Chân Quyết liên tục điều trị các vết thương đầy máu me trên người, dần dần tôi thành thân thể cứng rắn như đá cuội. Hôm qua hắn đã tiến vào chịu đòn một lần, hôm nay lại vào liều mạng luyện thể, cộng thêm lý giải thâm sâu của bản thân hắn đối với đạo tu luyện, cảnh giới Tiểu Thành kia chỉ còn cách một bước chân nữa mà thôi.

Nhớ năm đó, Dương Thiên Tử chính là tu luyện từ trong bụng mẹ. Thời điểm hắn dùng tinh thần lực thăm dò được là bản thân đã trọng sinh luân hồi thành công, liền bắt đầu thông qua những lần Mộ Tích Vân luyện công, lấy linh khí tẩm bổ bào thai mà lợi dụng thời cơ tu luyện ké, khiến Mộ Tích Vân lúc đó thầm cảm thấy quái lạ, tại sao thai nhi ăn linh khí mãi mà không no. Bởi vậy mà lúc hắn vừa tròn trăm ngày tuổi sau khi ra đời thì Thiên Mị Ma Thể đã đạt tới tiểu thành, khiến cho trên dưới Dương gia đều yêu thích hắn không thôi.

Hiện tại Dương Thiên Tử chỉ còn một ngày nữa để làm tốt công tác chuẩn bị lên đài đánh nhau với phụ thân, cũng chính là Ma Thần Nguyên Soái của Tiên Ngọc Ma đế quốc. Bản thân Dương gia còn là một Thiên Ma vương tộc do có huyết thống tương liên sâu xa với các đời Ma Đế cổ lão, vì vậy mà thế lực của Dương gia ở Tiên Ngọc Ma đế quốc, cũng như ở trong thế tục phàm trần là cực kỳ khổng lồ, sâu bên trong tổ địa còn có các lão Ma Tổ tu vi kinh thiên tọa trấn.

Đến chiều tối Mộ Tích Vân mới thấy nhi tử độc nhất của mình lết thân tàn ma dại trở về, trên người đầy vết bầm tím, máu me loang lổ trên mặt, tóc tai càng là bù xù hơn hôm qua. Nàng lập tức đau lòng muốn chết, nhỏ nhẹ hỏi thăm:

- Tử nhi, có sao không? Luyện công không phải chuyện một sớm một chiều, ngươi liều mạng tự cưỡng ép mình như vậy, cái lợi chẳng đủ để bù cái hại a...

Chung quy nàng cũng không có ngăn cản hắn, mà chỉ nén đau xót khuyên nhủ hắn, bởi vì nàng biết rõ hơn ai hết, sống trong thế giới của Ma tộc, chỉ cần ngươi không đủ thực lực thì cái gì cũng không được, chính nàng năm đó cũng vì tu vi thua Dương Tôn Ma kinh thế tuyệt diễm một đại cảnh giới mà phải im lặng chấp nhận bỏ đi thân phận thiên hạ đại mỹ nữ, gả vào trong Dương gia. Tuy nàng đủ tài năng để làm chính thê, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta lạnh nhạt với mình.

Nay Dương Thiên Tử chăm chỉ tu luyện như vậy, nàng rất cao hứng, phải nói là đại kinh hỉ, nhưng đồng thời cũng rất đau xót vì nhi tử, vì nam nhân của mình bị ma vật hành hạ tới tình trạng thật thê thảm. Nhưng mà hôm nay Kim Ma Chân Thể của Dương Thiên Tử đã đạt được tiến bộ khó tin, khiến Mộ Tích Vân lúc đến gần có thể cảm nhận được một cỗ khí tức cao cao tại thượng tựa như vương giả ngắm nhìn chúng sinh, ngoài ra còn có một loại tưởng tượng rằng thân thể của hắn là vĩnh viễn bất khuất, vững như thiên trụ, bất hoại bất diệt.

Nhìn thấy vẻ mặt Mộ Tích Vân dần dần chuyển từ sốt ruột lo lắng sang ngây ngốc si mê, Dương Thiên Tử nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay nựng lấy khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân, chậm rãi từ tốn nói ra:

- Mẹ, người không cần lo cho ta, Tử nhi tu luyện thể thuật độc nhất vô nhị, tuy tạm thời có hơi chật vật một chút, tiền đồ sau này sẽ vô hạn lượng. Chờ ngày Kim Ma Chân Thể của ta đại thành, đến lúc đó mẹ có muốn ta đau thì ta cũng không có cách nào biết đau cho được.

Mộ Tích Vân lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi lại:

- Tử nhi, ngươi vừa nói là Kim Ma Chân Thể trong truyền thuyết cổ xưa kia?

Dương Thiên Tử thong thả gật đầu, không chút do dự đáp:

- Phải, chính là loại bất hoại cường thể kia của Kim Ma tộc đã từng xưng bá một thời.

Mộ Tích Vân hơi lo lắng hỏi tiếp:

- Hình như tộc ta không có lưu giữ pháp quyết thể thuật nào để tu loại ma thể này, Tử nhi ngươi làm sao có được? Có phải là đi liều mạng ở chỗ tuyệt địa nào đó hay không?

Nói tới đó, Mộ Tích Vân bỗng lộ ra ánh mắt giận dữ, nếu tên tiểu tử này dám trả lời là hắn thật sự đi vào nơi nguy hiểm liều mạng lấy ra pháp quyết, nàng nhất định sẽ kéo hắn vào đánh một trận sưng cái mông đít. Đối với loại chuyện này, Dương Thiên Tử chỉ lộ ra nửa giây nghẹn họng, bởi vì năm xưa hắn làm Hỗn Độn Chân Tôn đúng là chui đầu vào một chỗ hung địa ở nơi Thiên Ngoại để đào lên truyền thừa cổ lão của Kim Ma tộc, sau đó lại cười tự tin trả lời mẫu thân:

- Không phải. Mẹ, người đừng lo, pháp quyết thể thuật này Tử nhi nghiên cứu đã rất nhiều năm rồi mới khôi phục được, tuy cũng là một phen mồ hôi nước mắt, nhưng mà chí ít là không cần phải đi vào địa phương nguy hiểm đào bới lên.

Mộ Tích Vân mặc dù không yên tâm lắm, nhưng vẫn là nhẹ nhõm cõi lòng được không ít, lúc này mới nới lỏng vẻ mặt, ôn nhu nắm tay rồi kéo hắn vào trong nhà. Tiếp theo nàng chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm rửa, vì hắn mà tự tay nấu bữa tối thật thịnh soạn, chỉ mong hắn ăn nhiều một chút để bù đắp lại sức lực bỏ ra trong lúc cực khổ tu luyện thể chất kinh thiên kia.

Mà Dương Thiên Tử cũng không có làm nàng thất vọng, vừa tắm rửa sạch sẽ xong, liền mồm lang miệng sói dọn sạch bàn ăn như một cơn bão táp, khiến Mộ Tích Vân tươi cười hài lòng, phải nói là mẫu thân nào cũng cao hứng khi thấy con mình ăn được ngủ được.

Trong lúc chờ hạ nhân dọn dẹp chén bát, Dương Thiên Tử nhắm hờ đôi mắt sao sáng, chìm vào trong ý thức chính mình, nhìn qua một lượt tình hình thể nội, sau đó chậm rãi mở mắt, mỉm cười hài lòng; xem ra tiến bộ về Kim Ma Chân Thể không có làm hắn thất vọng chút nào.

Mộ Tích Vân thấy vẻ mặt của nhi tử, cũng không khỏi cảm thấy tò mò, khẽ híp mắt, vận dụng nhãn lực Ma Vương cảnh nhìn vào trong cơ thể của hắn. Người khác sẽ không dễ dàng nhìn thấu hắn, nhưng Dương Thiên Tử cảm nhận được ánh mắt của mẫu thân thì buông lỏng thủ đoạn che giấu, để tình hình cơ thể lộ ra trước mắt nàng, hắn muốn nàng tận mắt nhìn thấy, để rồi yên tâm tin tưởng rằng hắn sẽ khải hoàn hạ đài.

Mộ Tích Vân nhìn thấy ánh sáng màu hoàng kim chìm nổi trên từng cơ quan nội tạng, khúc xương đoạn gân trong người Dương Thiên Tử thì kinh ngạc đến mức không nhịn nổi mà cười toe toét. Nàng đứng lên, tiến đến bên hắn, rồi đặt mông ngồi lên đùi hắn, hai tay khẽ ôm cổ hắn, ôn nhu thì thầm:

- Tử nhi, mẫu thân nhịn hơn hai mươi năm mới sinh ra một hài tử, quả thật không uổng công chờ đợi a. Ngươi cứ mang hết bất ngờ này tới bất ngờ khác đến làm cho ta cao hứng không lời lẽ nào diễn tả được.

Nói tới đây, trong mắt ngọc đã dâng lên xúc động mãnh liệt, lệ nóng lưng tròng.

Dương Thiên Tử đưa tay khẽ nâng cằm Mộ Tích Vân lên, đưa mặt tới gần, nói:

- Tử nhi mới phải tạ ơn trời đất đã để cho Mộ Tích Vân là người sinh ta ra, có một mẫu thân vừa xinh đẹp quyến rũ, lại vừa đảm đang ân cần như người, đây là phúc đức tích tụ mười tám đời bộc phát của Tử nhi. Người nói xem, về sau ta có nên nhốt người lại hay không? Nếu không, lỡ ra đường người làm cả thiên hạ đều say mê thì sao?

Hai gò má Mộ Tích Vân hồng lên, mi mắt khẽ buông lỏng, mị nhãn hướng Dương Thiên Tử mà gửi gắm thiên thiên vạn vạn nhu tình. Trong lòng nàng như nai con nhảy múa, phương tâm cũng muốn hát một khúc xuân ca rồi, nhưng mà bên ngoài thì nàng giữ được bình tĩnh, eo thon khẽ uốn, kiều đồn nhúc nhích trên đùi Dương Thiên Tử, đôi nhũ phong hùng vĩ căng mềm ép vào ngực hắn, còn cặp môi mọng quyến rũ thì khẽ thơm lên khóe miệng hắn như thể đang dụ dỗ hắn tiến tới. Phong vận thành thục mê người của nàng hôm nay hoàn toàn triển lộ, mỗi động tác cử chỉ đều tỏa ra tình ý dụ hoặc tiêu hồn, tuy trên người nàng vẫn là mùi sữa tắm hương hoa giống ngày thường, nhưng hiện tại Dương Thiên Tử ngửi vào thì giống như tiên khí lượn lờ bên người tiên nữ.

Dương Thiên Tử toàn thân bị mẫu thân mê hoặc tới trực tiếp cứng lại, hô hấp khó khăn, đôi hổ nhãn nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng, chỉ hận không thể đem nàng hung hăng ăn sạch. Thời điểm ngón tay Dương Thiên Tử khẽ co giật, hắn đã muốn động thủ đem mỹ phụ thiên kiều bá mị này đè lên bàn, nhưng lại chợt nghe giọng nói yêu kiều của nàng bên tai:

- Thiên Tử, ta không còn tấm thân trong trắng để trao cho ngươi nữa, có thể xem như đời này ngươi chỉ chiếm được “một nửa” của ta, “nửa kia” đã bị người khác sớm cầm mất, cho dù ngươi có thực lực kinh thiên hơn nữa cũng không thể đi “đoạt” nửa kia về được. Ta tin tưởng ngươi cũng hiểu rõ ta đang ám chỉ cái gì, phải không?

Dương Thiên Tử hiểu ý nàng. Trinh tiết của nàng đúng là không thể nào từ trong tay phụ thân hắn “cầm” đi về được, vì thứ này vốn chỉ là một loại tư tưởng gò bó trong xã hội, nhất là xã hội tôn nghiêm chặt chẽ như Ma tộc. Nó không có hình dạng, chỉ có định nghĩa, lấy thần công, thánh kỹ gì đi đoạt về đây? Nếu có thần công thánh kỹ như vậy, chỉ sợ nữ nhân trên đời đã phát động thế chiến mà tranh đoạt rồi. Nghĩ tới đó, Dương Thiên Tử từ tốn đáp:

- Ân, ta hiểu.

Mộ Tích Vân tựa đầu vào vai hắn, thân thể khẽ uốn éo, sửa lại dáng ngồi sao cho hắn không cần dùng tay đỡ nàng thì nàng cũng ôm hắn được, sau đó lại nói tiếp:

- Ngươi hiểu, nhưng vẫn muốn ta sao? Thân thế của ngươi dọa chết người, ai cũng không dám ở trước mặt ngươi già mồm lắm miệng, nhưng ngươi có thể bỏ ngoài tai những lời chỉ trích trong bóng tối sao? Ngươi đã từng tự hỏi là liệu có đáng hy sinh tôn nghiêm của mình chỉ vì một tức phụ luống tuổi chưa? Hơn nữa, nha đầu Thu Vân còn có thể trẻ trung đến trăm năm, thậm chí ngàn năm, nhưng ta sẽ không chống đỡ qua nổi mười, hai mươi năm nữa, tới lúc đó, “mỹ nhân thành thục” mà ngươi say mê sẽ trở thành bà lão đầy nếp nhăn. Ngươi vẫn muốn ta sao?

Dương Thiên Tử nhìn vào mắt nàng, khẽ cúi xuống hôn nàng thật sâu, sau đó tách môi ra nhỏ giọng hỏi:

- Mấy chuyện hình thức cỏn con lại có thể làm người bận tâm đến vậy sao?

Mộ Tích Vân khẽ liếm môi, lưu lại tư vị được hắn hôn, gật đầu thừa nhận:

- Phải, ta rất bận tâm, đến mức độ cả ngày ta chỉ lo nghĩ mà không ăn uống được gì, lúc nằm xuống nghỉ ngơi thì tâm trí vẫn mệt mỏi mà nghĩ tới. Đều không phải là xuất phát từ cái nghiệt duyên này hay sao? Đã ở độ tuổi này rồi, mà ta lại có thể bởi vì yêu say đắm một tiểu nam nhân mà nơm nớp như nữ hài tử thôn quê sợ bị tiểu thư đài các đoạt phu; nam nhân đó lại còn là nhi tử do ta sinh ra nữa chứ. Tử nhi, ngươi thấy mẫu thân có phải là rất ngu ngốc hay không?

Dương Thiên Tử ôm mỹ nhân vào lòng, cũng không giải thích, an ủi, hay ba hoa bất cứ thứ gì. Hắn chỉ đơn thuần nói một câu vào tai nàng, từng chữ rơi xuống như từng tiên tự bên trong tiên kinh diễn hóa ra, bá đạo nhưng không tự luyến, tự tin nhưng không hứa hẹn sáo rỗng:

- Tích Vân, hết thảy cứ giao cho ta lo liệu.

Ngữ khí cùng với ánh mắt của hắn được Thiên Mị Ma Thể trong vô hình nhân lên thật nhiều lần, cộng với bản chất câu nói của hắn là từ trong suy nghĩ, trong thức hải của một cường giả hồng hoang đi ra, có sức thuyết phục rất lớn, lập tức khiến phương tâm Mộ Tích Vân tan chảy, toàn thân không nhịn được mà muốn gửi gắm hết tất cả mọi chuyện cho hắn, phiền não trong lòng cũng từ đó trôi đi mất và không quay lại nữa. Giờ khắc này, trong lòng nàng sinh ra một loại tin tưởng triệt để đối với Dương Thiên Tử. Lúc nàng nhìn hắn, có thể cảm nhận được tâm tư dù chết cũng không phụ nàng của hắn, mà bản thân nàng cũng đã chớm nở lòng tin tuyệt đối vào hắn.

Trên thực tế, thời điểm Mộ Tích Vân nói ra nỗi lòng của mình, Dương Thiên Tử đã lập tức đào bới ký ức xa xôi năm đó, tìm ra lời giải chung cực nhất cho từng vấn đề của nàng, sau đó thì hắn chỉ cần dựa vào thể chất đặc biệt an ủi mỹ nhân một chút, để nàng an tâm giao cho hắn lo liệu mọi chuyện. Đời này hắn không màng thế sự hồng trần, nhưng nếu hắn nghe nữ nhân mình hết lòng yêu thương nói rằng nàng bận tâm tới mức ăn ngủ không được, hắn nhất định sẽ đi lật tung thế gian lên mà tìm cho được thứ có thể giúp nàng yên lòng.

Mộ Tích Vân nghe hắn nói một câu tuyệt thế chân ngôn xong, toàn thân nhũn ra, không còn căng thẳng tâm tư tự đấu tranh, tự an ủi nữa, mà chỉ dễ dàng tựa vào ngực hắn mà phó thác chính mình cho hắn định đoạt là thích hay không thích, nếu thích, nàng sẽ chiều hắn bất cứ thứ gì hắn muốn, nếu không thích, cho dù là dung nhan bản thân nàng cũng có thể hủy được.

Dương Thiên Tử vì Mộ Tích Vân làm ra một số tính toán trong đầu thật nhanh, sau đó không xao lãng nữa, trực tiếp bế nàng lên giường, rút dây lưng của nàng, sau đó cởi đồ nàng xuống, để lộ ra thân thể trắng ngọc ngà, khí tức mặn mà của phụ nữ trưởng thành hướng lỗ mũi đang ở gần sát nàng của hắn mà xông tới, làm cho hắn đầu váng mắt hoa, chịu khổng nổi nữa mà úp mặt vào cổ Mộ Tích Vân.

- Hảo nhi tử, không cần gấp gáp như vậy, từ từ mà đến ăn mẫu thân, cứ chậm rãi mà chơi đùa mẫu thân, ngươi làm thế nào ta cũng chịu được, đây, có muốn mút nhũ hoa của ta không?

Mộ Tích Vân nâng bầu ngực sữa lên, đặt nhũ hoa đỏ hồng vào miệng Dương Thiên Tử, mà hắn sau khi miệng lưỡi thân mật với Dương Thu Vân xong thì dưới bụng đã đầy xuân khí rồi, làm sao mà chịu nổi lời nói cùng cử chỉ như vậy của nữ nhân đầu tiên mà đời này hắn yêu, lập tức ngoạm lấy nhũ hoa xinh xắn mà mút lấy, tay kia thì nâng bầu vú còn lại lên xoa nắn chơi đùa, mùi thơm và độ căng mịn của đôi nhũ phong khiến Dương Thiên Tử lạc hết hồn phách.

Nhấn Mở Bình Luận