Chương 10: Di nương kinh ngạc

Thiên Tài Khí Phi

Nghe Lục Bình trong nói, trong lòng Vân Mộng Vũ dâng lên một tia cảm động. Vân Mộng Vũ thoáng nghĩ, liền cười trả lời “Được rồi, vậy ngươi cùng Hồng Mai theo ta đi. Nhưng đến bên kia ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ a.”

Được đáp ứng, Lục Bình lập tức vui mừng đáp: “Tiểu thư, người cứ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không xằng bậy.”

Vân Mộng Vũ mang theo Hồng Mai cùng Lục Bình đi tới Thụy Lân viện của lão phu nhân, bên ngoài bà tử nhìn thấy, lập tức đi vào thông báo. Rất nhanh liền có người đi ra mang Vân Mộng Vũ vào. Bà tử nhìn thấy Vân Mộng Vũ đến, vội vàng vì nàng vén mành. Vân Mộng Vũ đi vào trong phòng, thấy lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, Vân Ngọc ngồi xuống bên cạnh bà, lúc này, người nằm trong lòng bà tựa hồ như đang làm nũng. Mà Lí Như cùng Vân Dung ngồi bên cạnh, nắm chặt tay trái của bà. Các nàng người trái, người phải thân thiết nắm tay bà. Vân Mộng Vũ nhìn tình huống trước mắt trên mặt vẫn như cũ, bộ dáng cười yếu ớt, một chút cũng không thèm để ý.

Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng bước, vẻ mặt cười yếu ớt, tiêu sái đến trước mặt lão phu nhân, hơi cuối người cung kính hướng lão thái thái thỉnh an, “Vũ nhi thỉnh an tổ mẫu, Vũ nhi vốn định sáng sớm đến thỉnh an tổ mẫu, nhưng lại sợ quấy rầy tổ mẫu nghĩ ngơi, cho nên không có đến thỉnh an, thỉnh tổ mẫu thứ tội.”

Lão phu nhân nghe nói như thế, lập tức nâng tay Vân Mộng Vũ, “Vũ nha đầu đây là nói cái gì, Vũ nha đầu ngươi hết thảy đều vì tổ mẫu suy nghĩ, tổ mẫu cảm động còn không kịp, làm sao có thể trách cứ ngươi được? Vũ nha đầu, đừng nói khách khí như vậy. Hôm qua tổ mẫu bởi vì mệt nhọc, còn không có hảo hảo nhìn ngươi. Đến, Vũ nha đầu, đến trước mặt tổ mẫu, cho tổ mẫu nhìn xem.” Lão phu nhân nhìn giống như một tổ mẫu chân chính yêu thương cháu gái.

Lão phu nhân để cho Vân Ngọc trong lòng đứng lên, chính mình đứng lên, nắm hai tay Vân Mộng Vũ. Hai mắt từ ái nhìn Vân Mộng Vũ, trong miệng luôn quan tâm nói: “Vũ nha đầu, để ngươi chịu ủy khuất rồi.” Nói xong, lấy tay trìu mến vỗ về hai má Vân Mộng Vũ. Trong lòng Vân Mộng Vũ cực kì chán ghét, lão phu nhân này diễn xuất thật giỏi, suy nghĩ và biểu hiện hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài nửa phần. Nàng cũng thuận theo, bổ nhào vào lòng lão phu nhân, cảm động nói: “Vũ nhi không ủy khuất, Vũ nhi còn có tổ mẫu yêu thương, đây là phúc khí lớn nhất của Vũ nhi.”

Nghe như thế, khóe miệng lão phu nhân hơi câu lên, trong lòng nghĩ, chỉ cần Vân Mộng Vũ thành thật, nàng tự nhiên sẽ tìm cho nàng một nơi tốt. Tuy rằng gia đình quan lại không được, nhưng vì nàng tìm một phú thương hoặc nhà bình dân vẫn có thể.

Lúc này, Lí Như ngồi một bên cũng đứng dậy, đi tới ôn nhu mở miệng nói: “Lão phu nhân, chúng ta đều biết người đau lòng Vũ nha đầu, chúng ta làm sao có thể để người bận tâm. Ngày thường đều chọn những thứ tốt nhất, quý nhất đưa đến Tâm Mộng Cư, ta làm di nương rất sợ sẽ ủy khuất Vũ nhi. Dù sao Vũ nhi vừa bị Dạ vương hưu, tâm tình nhất định không tốt, ta rất sợ chiếu cố không tốt, mà ảnh hưởng cảm xúc Vũ nhi. Vũ nhi, nếu di nương có chỗ nào không tốt, ngươi cứ việc nói.” Nói xong, vẻ mặt Lí Như đau lòng, lo lắng nhìn Vân Mộng Vũ.

Nhìn Lí Như như vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ không khỏi muốn mắng người. Thật tốt cho Lí Như ngươi, ngươi còn có thể vô sỉ như vậy. Nàng ta giống như hết thảy đều là vì nàng suy nghĩ, nhưng thực tế nửa điểm quan tâm cũng không có, hơn nữa, trong lời nói còn ám chỉ nàng thường xuyên bất kính, không biết lễ nghĩa, khiến nàng thành một khí phi luôn khi dễ di nương, mà Lí Như lại biến thành một di nương hiền lành hào phóng.

Vân Mộng Vũ âm thầm cắn chặt răng. Lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm động nói: “Di nương bình thường luôn luôn đối với ta vô cùng tốt. Khi ta vừa hồi phủ, Tâm Mông cư hoang vu của ta, ít nhiều di nương cũng nhanh chóng xử lý cho ta. Ngày hôm sau liền có thơi đến tu sửa. Vũ nhi đối với Lí di nương cực kỳ cảm kích, giống như hôm qua vậy, di nương biết Vũ nhi thân thể không tốt, liền không có thông tri Vũ nhi ra ngoài nghênh đón tổ mẫu. Nhưng trong lòng Vũ nhi nghĩ, tổ mẫu đã trở lại, làm cháu gái, lại là đích nữ tướng phủ, Sở quốc lại nặng nặng hiếu đạo, Vũ nhi tuyệt không có thể để cho người khác cơ hội lên án tướng phủ. Vì thế từ lúc nha hoàn biết được tin tức, liền lập tức tiến đến. Bất quá, Vũ nhi biết di nương là đau lòng Vũ nhi mới không có báo cho biết, Vũ nhi vẫn như cũ thực cảm kích Lí di nương.” (Chị Vân Y quá thâm rồi…kaka)

Nghe Vân Mộng Vũ thông suốt nói, Lí Như tức giận đến mặt trở nên xanh trắng. Như vậy có thể là cảm kích sao, rõ ràng người sai chính là nàng. Nhưng trong lời Khả Vân Mộng Vũ nói lại không có một câu nói lỗi do chính mình, nàng cũng không thể làm gì. Thật là tức chết mà. Lí Như vừa định vì mình biện giải hai câu, lại thấy lão phu nhân liếc qua. Lí Như vội vàng nuốc những lời muốn nói vào, trong lòng càng hận Vân Mộng Vũ.

Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt lóe lên, nha đầu này quả thật là đã thay đổi. Lí Như quả thật cũng có chút quá đáng, Vân Mộng Vũ cho dù không được sủng ái, nhưng cũng là đích nữ tướng phủ, ngoại tôn nữ hộ quốc tướng quân phủ nha. Nàng cho dù bình thường xem nhẹ Vân Mộng Vũ, nhưng không nghĩ tới thế nhưng bị chèn ép đến như vậy. Chuyện này thật sự tổn hại thanh danh tướng phủ, nàng ta thế nhưng vì tư dục bản thân mà làm xằng làm bậy. Xem ra nàng ta cũng không như mặt ngoài thuận theo, cũng không biết được nàng ta còn có gạt bà làm chuyện gì khác nữa. Xem ra chuyện phù chính, bà cần phải lo lắng nữa.

Vân Mộng Vũ thấy thần sắc lão phu nhân biến ảo, liền biết lão phu nhân đối với Lí Như bất mãn, tuy rằng không thể làm gì Lí Như. Nhưng chỉ cần tìm ra vài lỗi của Lí Như, là có thể làm cho lão phu nhân đối với nàng ta, tâm sinh khúc mắc, như vậy đối với chuyện nàng ta phù chính sẽ có ảnh hưởng. Lão phu nhân luôn luôn xem trọng thanh danh tướng phủ, đây chính là liên quan đến tương lai hưng suy tướng phủ. Mà Lí Như này, tuy rằng được lão phu nhân tín nhiệm cùng Vân Mộ sủng ái, nhưng nếu ảnh hưởng đến địa vị Vân Mộ, như vậy, bất luận bình thường có bao nhiêu sủng ái, cuối cùng cũng không là gì. Cùng danh lợi so sánh, một phân lượng tiểu thiếp vẫn không đủ.

Vân Ngọc thấy mẫu thân chịu thiệt đang muốn lao tới, lại bị Vân Dung đúng lúc kéo lại, Vân Dung nhìn Vân Ngọc lắc lắc đầu. Lúc này lời nhiều sai nhiều, càng phân trần càng rắc rối. Chỉ có thể đợi cơ hội lần sau, Vân Mộng Vũ, đương lộ của ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng. Vân Dung cụp mắt che giấu đi sự âm ngoan trong đó.

Lão phu nhân thấy Lí Như không có vì mình biện giải mà nhu thuận đứng một bên, trong mắt toát ra thần sắc vừa lòng. Liền quay đầu, đối Vân Mộng Vũ ôn nhu nói: “Di nương là thật tâm thương ngươi, này tổ mẫu xem ở trong mắt, nhưng có đôi khi nàng khó tránh khỏi làm việc có chút lỗ mãng, ngươi nên thông cảm nàng.”

Vân Mộng Vũ lập tức kính cẩn nghe theo, “Tổ mẫu nói rất đúng.”

Vân Dung lúc này tiến đến, kéo lão cánh tay phu nhân làm nũng nói, “Tổ mẫu, chẳng lẽ ngươi cùng với tỷ tỷ vẫn đứng như vậy sao, như vậy nhiều mệt a, vẫn là ngồi xuống tán gẫu đi.”

Nghe Vân Dung nhắc nhở, lão phu nhân lập tức cho người đặt thêm ghế dựa phía dưới Vân Dung. Nhìn an bài như vậy, Vân Mộng Vũ trong lòng đối lão phu nhân càng khinh thường. Vừa muốn làm người tốt, lại tự cho mình thanh cao, cảm thấy không có giá trị lợi dùng thì không nên được hưởng đãi ngộ tốt. Thật đúng là muốn làm kỹ nữ, lại muốn lập đền thờ trinh tiết. Bất quá trên mặt Vân Mộng Vũ cũng nhìn không ra chút bất mãn, vẫn bộ dáng nhu thuận, mềm mại.

Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ như vậy, trong lòng thật vừa lòng. Bà tuyệt đối sẽ không cho phép gây sóng gió. Một người cần phải có tính tự giác, phải biết nhận rõ sự thật, học an phận thủ thường. Lão phu nhân nhìn liền nói tiếp, “Hôm nay tìm ngươi đến kỳ thật là có chuyện cùng ngươi thương lượng.”

Vân Mộng Vũ đứng dậy, mềm mại mở miệng nói: “Tổ mẫu cứ phân phó.”

Lão phu nhân nghe Vân Mộng Vũ nói, mở miệng nói: “Vũ nha đầu, ngươi cũng biết ngày kia Hiên vương trở về kinh, hoàng thượng đến lúc đó sẽ ở trong hoàng cung tổ chức yến hội hoan nghênh Hiên vương hồi kinh. Bởi vì thân phận mẫn cảm của ngươi, cho nên ngươi cứ ở lại tướng phủ không cần đi.”

Nhấn Mở Bình Luận