Chương 20: Ta không phải cố ý

Thiên Tài Khí Phi

Đúng lúc cặp mắt như sói đó nhìn thẳng về hướng Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ chớp mắt đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa, toàn thân giống như bị hút hết tất cả khí lực, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó......

Sở Minh An đảo ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ hô hấp cứng lại......

Mắt hắn đang nhìn về hướng này như bắn ra vô số tia lửa, Vân Mộng Vũ cảm giác trên lưng căng thẳng, ngay sau đó có người bịt mặt của nàng, ẩn vào thân cây to bên cạnh. (Sally: Oa…anh hùng cứu mỹ nhơn)

Vân Mộng Vũ chỉ cảm thấy mình rơi vào một cái ôm ấm áp, quanh mũi có thoang thoảng mùi hương hoa cỏ.

Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng quay đầu lại.

Thời gian tựa hồ như ngừng lại…

Sở Hiên, là hắn, hắn vẫn như cũ, vẫn áo trắng tóc đen, vẫn hoàn mỹ như vậy.

Khuôn mặt ở dưới ánh trăng như viên ngọc sáng bóng, khóe miệng khẽ cười mang một chút phong trần, nụ cười kia ấm áp như ánh mặt trời, mà hai tròng mắt tối đen như mực, lúc này cũng không sợ hãi, cứ lẳng lặng nhìn nàng.

Vân Mộng Vũ cảm nhận được bàn tay đặt ở bên hông mình rất lạnh lẽo.

Trong lòng Vân Mộng Vũ như có một dòng nước ấm chảy qua, bất kể là vì nguyên nhân gì, hắn lại đúng lúc nàng gặp nguy hiểm nhất lại cứu nàng mà không chút do dự.

Nhưng vì sao hắn lại ở đây, bản thân hắn không nghĩ đến sẽ liên luỵ đến mình, không lo sợ làm phật ý người khác, ân tình này nàng vẫn phải cảm ơn sâu sắc. Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn Sở Hiên có chút phức tạp. Cảm động khẳng định là có, nhưng nàng lại sợ chính mình sẽ lún thật sâu vào nơi này rồi lại không rút ra được.

Vân Mộng Vũ mang vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Sở Hiên, lập tức liền quay đầu lại nhìn nơi đang phát sinh ở bên kia đường.

Mà lúc này ở phía sau Vân Mộng Vũ, Sở Hiên vẻ mặt ngàn năm không thay đổi, nay nhìn thấy biểu tình của Vân Mộng Vũ. Sở Hiên nhíu mày lại, khóe miệng nhịn không được khẽ tươi cười. Có ý tứ, thực sự ý tứ, đây là lần đầu tiên có nữ tử đối với hắn lộ ra biểu tình phức tạp như vậy. Sở Hiên trong lòng nổi lên một cơn sóng nhỏ. (Sunny: Anh trúng mỹ nhân kế rồi, hehe. Sally: Tiếng sét ái tình chứ em, chị ấy hiện tại được ví như…ohm ăn mày…kaka)

Lúc mới gặp ở Minh Nguyệt Lâu, nàng cải trang thành một tiểu nhị, nhưng như thế nào cũng che dấu không được khí chất nhẹ nhàng của một nữ tử. Đầu tiên hắn đã bị nàng gợi lên sự hứng thú. Tiếp theo, hắn luôn khống chế không được chính mình nhìn lén nàng. Nói đến điều này, chính hắn đều cảm thấy khó có thể tin. Mà ở trong yến hội gặp lại nàng, nàng một thân áo lam, mở tay nhẹ nhàng đón gió cứ như vậy mà đứng yên lặng. Một khắc đó, hắn lại ở phía sau ngắm nàng đến ngây ngốc. Một khắc kia, nàng hoàn mỹ như thiên tiên hạ phàm, xinh đẹp động lòng người làm cho hắn không dám nhìn thẳng. Mà nàng vừa thấy hắn liền vội vàng cáo lui, lúc nàng xoay người rời đi, trong lòng hắn lại có cảm giác buồn bã.

Hắn nghĩ đến mười hai năm trước, lòng hắn hoàn toàn đã chết, mười hai năm sau, chưa từng có chuyện gì có thể làm cho cảm xúc hắn dao động. Cho dù là ba năm trước đây ám sát bị thất bại, được một tiểu công chúa cứu, nghe đồn nàng là cô gái xinh đẹp động lòng người tên Quân Ánh Nguyệt, hắn cũng không có nửa điềm dao động.

Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc bị làm sao vậy? Sở Hiên không muốn bị việc này làm nhiễu loạn, cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, ánh mắt nhìn theo Vân Mộng Vũ bên kia đường.

Chỉ thấy đoàn người của Sở Minh An đã lên ngựa muốn đi nơi khác tìm.

Sở Minh An hiện tại rất muốn giết người, quả thực là làm cho hắn ngạc nhiên, tốt lắm, một nữ nhân tay trói gà không chặt vậy mà vẫn thoát khỏi sự phòng ngự chặt chẽ của hắn. Chết tiệt, Vân Mộng Vũ làm sao có thể vượt qua sự tính toán của hắn, chẳng lẽ nàng cải trang. Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nhớ tới nàng nói chuyện cùng hắn hai lần, Sở Minh An đột nhiên cả kinh, Vân Mộng Vũ tuyệt đối không phải là bao cỏ yếu đuối như tưởng tượng, ngược lại nàng còn có trí óc có mưu lược. Nghĩ đến đây, Sở Minh An không khỏi nheo mắt lại. Vân Mộng Vũ, bất luận ngươi là người như thế nào, ngươi chọc tới ta, tuyệt đối không có kết cục tốt. (Sally: coi chừng ngược lại đó anh ơi)

Đợi đoàn người của Sở Minh An đi xa, Sở Hiên liền dắt Vân Mộng Vũ đạp mây mà bay.

Vân Mông Vũ lúc này rất hưng phấn, đây là khinh công trong truyền thuyết a, võ công cổ đại quả nhiên thần kỳ. Hai mắt Vân Mộng Vũ tỏa ánh sáng nhìn cảnh vật đang lui về phía sau.

“Du ngoạn như vậy vui lắm sao?” Thanh âm trầm thấp ở bên tai vang lên, như có sự mê hoặc.

“Du ngoạn vui lắm, giống như trong phim vậy.” Nghe được thanh âm Vân Mộng Vũ theo bản năng mà trả lời, hồi phục lại tinh thần mới phát hiện mình nói sai.

Vân Mộng Vũ quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Hiên. Mà giờ phút này Sở Hiên bị trừng mắt cũng chỉ cười nhẹ cho qua. Sở Hiên tuy rằng nghe không hiểu nàng nói phim là cái gì, nhưng cảm thấy biều tình vừa rồi của nàng thực đáng yêu, giống đứa trẻ trong sáng đáng yêu, làm cho hắn nhịn không được muốn trêu chọc một chút.

Nhìn Sở Hiên tươi cười, Vân Mộng Vũ nhìn đến ngây ngốc cả người, cảm giác này không giống hắn hay cười thật xa cách, hoặc tươi cười cho qua chuyện, mà là chân chính phát ra từ nội tâm. Thời gian tựa hồ yên lặng, dưới ánh trăng, nam tử đẹp như tiên kia đang nhìn nàng cười nhẹ, nụ cười kia khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm hoàn mỹ, tất cả đều đẹp đến mê hoặc lòng người. Vân Mộng Vũ như bị mê hoặc, nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, muốn đụng vào da thịt như ngọc đang phơi bày dưới ánh trăng sáng rực kia. (Sally: chị sắc lang a)

Khi nàng chạm khẽ vào da thịt hắn, cả hai đều ngây người.

Sở Hiên nhất thời rối loạn, thiếu chút nữa bị rớt xuống.

Vân Mộng Vũ cũng lập tức thanh tỉnh, cuống lên, hai tay lập tức mở ra.

Sở Hiên cũng vội vàng dời ánh mắt ra khỏi Vân Mộng Vũ, dưới chân bộ pháp nhanh nhẹn hơn.

Trong lòng của Sở Hiên lúc này giống như đang chu du ngoài biển, trong mắt loé lên một tia sáng, hắn vậy mà lại thích sự đụng chạm đó của nàng, lại càng không muốn xa rời cảm giác đó. Chỉ trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa hắn đã bị lạc giữa đôi mắt long lanh như hồ nước kia.

Mà Vân Mộng Vũ lúc này lại rất xấu hổ, trong lòng không khỏi mắng to chính mình, ngươi là sắc nữ, như thế nào có thể bị sắc đẹp mê hoặc đến như vậy. Lại nhìn vẻ mặt của Sở Hiên bị nàng doạ, Vân Mộng Vũ trong lòng cảm thấy áy náy, vội vàng tỏ thái độ thành khẩn xin lỗi.

“Cái kia, thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn ăn đậu hũ của ngươi......” Nói xong, Vân Mộng Vũ cảm thấy mình dường như lại càng không không biết xấu hổ, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình. Làm gì có một nữ hài tử nói như vậy, lại cùng với một nam tử ở cổ đại, hơn nữa nam tử này lại đẹp đến mức người và tiên đều ghen ghét đố kị. Vân Mộng Vũ nói xong tựa như đứa trẻ đã biết lỗi của mình liền cúi đầu xuống, không dám mở miệng.

Mà Sở Hiên nghe thấy những lời này, khóe miệng co rút mạnh một cái. Đây là nói cái gì, ăn đậu hũ, Vân Mộng Vũ này, thật sự là có thể đem người ta ra ăn tươi nuốt sống. Hắn đường đường là một vương gia, thế nhưng ở trong lời nói của nàng lại biến thành đậu hũ.

Trong lòng nghĩ, dưới chân bộ pháp nhanh hơn. Chỉ chốc lát dừng lại ở một nhà tre phía trước.

Vân Mộng Vũ chưa cảm giác được chuyện gì cả, chỉ cảm thấy một trận gió, rồi bọn họ liền hạ xuống.

Đến nơi, Vân Mộng Vũ chạy ra khỏi cái ôm của Sở Hiên, Sở Hiên cảm thấy trong lòng có một sự mất mát.

Vân Mộng Vũ sau khi rời khỏi cái ôm của Sở Hiên, cảm thấy nên nói lời cảm tạ với Sở Hiên. Vì thế nàng ngẩng đầu lên, “Sở Hiên, lúc này thật sự là ít nhiều.......” Muốn nói nhưng lại nhìn thấy Sở Hiên một thân áo bào màu trắng rồi nàng đưa tay lên chỉ chỉ. Bởi vì trên người Sở Hiên vốn mặc áo trắng như tuyết, giờ phút này có rất nhiều chỗ bẩn, trên mặt lại có vết cào.

Vết cào, như thế nào lại có vết cào, nàng nghi hoặc cúi đầu nhìn tay của mình, ân, rất giống, hắn là bị móng tay nàng cào trúng.

Vân Mộng Vũ giờ phút này có điểm xấu hổ vô cùng, sao chuyện này lại có thể như vậy, Vân Mộng Vũ chưa từng bị doạ như vậy bao giờ.

Vân Mộng Vũ ngẩng đầu muốn nhìn biểu tình của Sở Hiên, khi nhìn đến mặt hắn, nàng lắp bắp, không nói ra được từ nào cả.

“Ngươi........ Mặt của ngươi.......”

Nhấn Mở Bình Luận