Thiên Tài Khí Phi
Nghe nói An vương đến cầu hôn, trong lòng Vân Mộ không khỏi có chút lo lắng, nếu thật sự là Ngọc nhi, thì phải làm như thế nào đây. (Sally: ta thấy tội cho Vân Mộng Vũ trước kia, vì có người cha thật sự…haiz)
Vân Ngọc cùng Lí Như giờ phút này trong lòng thật sự cao hứng, sự tình rốt cục có chuyển biến, Sở Minh An đến đây, như vậy hắn có thể chứng minh Vân Ngọc trong sạch.
Mà Vân Dung lúc này ngược lại hơi nhíu mày, An vương đã đến không biết là phúc hay họa, hy vọng không có nhiều chuyện xấu.
Vân Mộng Vũ lúc này đang cúi đầu, ánh mắt lại dị thường sáng ngời, trong mắt lóe ra ánh sáng. Sở Minh An, đến đây cũng tốt, nàng sẽ đưa cho hắn một lễ vật thật lớn. Vân Ngọc lại là đại mỹ nhân Yến kinh, hắn quả nhiên có diễm phúc lớn a.
Mọi người đều rất nhanh sửa sang lại dung nhan một chút, sửa sang lại vị trí đang đứng. Vân Mộng Vũ đứng ở bên trái của Vân Mộ, mà ba mẹ con Lí Như đứng ở bên phải của ông.
An vương mang theo hạ nhân đi vào đại sảnh, sau lưng là gã sai vặt đi theo trên tay đang cầm một cái hòm rất tinh tế. Nhìn loại tư thế này, mọi người trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc còn có chút ẩn ẩn lo lắng.
Sở Minh An vừa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy trên mặt Vân Mộng Vũ hằn lên năm ngón tay, nhìn đến cảnh này, trong mắt hắn hiện lên một ánh sáng không rõ.
Vân Mộ cùng người nhà hướng Sở Minh An hành lễ, Sở Minh An vội vàng tiến lên đỡ mọi người đứng dậy một phen.
Trong miệng còn thân thiện nói: “Vân tướng xin đứng lên, chớ nên đa lễ, về sau đều là người một nhà.”
Nghe nói như thế, mẹ con Vân Ngọc cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hắn có ý gì, trong lòng không khỏi lo lắng.
Vân Mộ cũng có chút xấu hổ, đã sớm nghe nói An vương này không học vấn, không nghề nghiệp, là người lỗ mãng, là một vương gia không có tiền đồ. Nhưng hắn dù sao cũng là vương gia, cũng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng che dấu sự xấu hổ, cười nói: “An vương người cứ nói đùa.”
“Đùa sao, đùa giỡn cái gì chứ, ta nói là sự thật. Ngươi xem, ngay cả sính lễ ta đều đã mang đến. Vân tướng, không, về sau nên gọi là nhạc phụ.”
Nói xong, lại còn rất vui vẻ cười rộ lên.
Nghe hết câu, Vân Mộ còn chưa kịp trả lời, Vân Dung lại vào lúc này mở miệng: “An vương, đây mà là chuyện tốt sao, bên ngoài người ta truyền ngươi cùng Ngọc nhi muội muội ở ngoài thành phát triển tư tình. Nhưng đêm đó Ngọc nhi muội muội lại ở phủ Thừa Tướng. Chúng ta đều có thể làm chứng. Mà đêm đó đại tỷ tỷ cũng là bị người khác bắt đi, ta tuyệt đối không phải nói đêm đó nữ tử là đại tỷ tỷ. Ta biết, cho dù là đại tỷ tỷ nhất định cũng có điều khó nói. Nhưng hiện tại tình huống có chút không rõ, đêm đó cùng An vương phát sinh chuyện nam nữ đến tột cùng là ai. Loại tình huống này nên xử lý như thế nào cho phải?”
Lời này nói rất là ác độc, nhưng An vương sẽ cho nàng đáp án như nàng mong muốn sao?
Vân Dung giờ phút này trong lòng cũng rất là do dự, nàng chỉ là dùng trực giác của nữ nhân, cảm thấy Sở Minh An cùng Vân Mộng Vũ nhất định tồn tại một mối quan hệ mờ ám. Sở Minh An nhìn Vân Mộng Vũ ánh mắt rất phức tạp trùng hợp bị nàng nhìn thấy, làm cho nàng nhịn không được liền đánh cược một phen.
Nghe được lời nói của Vân Dung, Sở Minh An trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, do dự nói: “Nghe Vân Dung tiểu thư nói, ta cũng không giấu diếm, kỳ thật ngày đó quả thật là một tiểu thư của Vân gia viết thư hẹn gặp ta. Mà bổn vương luôn luôn là người thương hương tiếc ngọc, cho nên vui vẻ đáp ứng, tới lúc sắc trời đã tối, chỉ tới kịp nói được mấy câu, vị tiểu thư kia liền nói có việc rồi vội vàng rời đi. Mà đợi nàng đi rồi, bổn vương mới nhớ tới còn chưa hỏi danh tính, mà trên thư cũng không để tên. Cái này, bổn vương cũng rất khó xử.”
Nghe nói như thế, Vân Dung trong lòng thả lỏng một chút. Vân Ngọc cùng Lí Như sợ sự tình có biến, giờ phút này cũng không dám xen mồm, mà để cho Vân Dung đi chu toàn.
Vân Mộ liền lâm vào suy nghĩ.
Giữa sân nháy mắt lâm vào im lặng, không khí quỷ dị không có bất luận kẻ nào mở miệng. Mà Vân Mộ thì tại lúc này tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái. Ánh mắt kia đầu tiên là phức tạp, rồi lại trở nên lãnh khốc.
Đem toàn bộ ánh mắt biến hóa của Vân Mộ thu vào đáy mắt nàng, sự lãnh khốc kia làm cho nàng đối với hắn hoàn toàn hết hy vọng. Khoé miệng Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng cong lên, sự tình thật đúng là càng ngày càng tốt để nàng chơi đùa. Địch nhân của nàng càng ngày càng nhiều, cũng tốt, như vậy mới có tính chiến đấu. Nhưng nàng mà ra tay, tuyệt đối sẽ không lưu lại hậu hoạn nào. Nàng làm người theo quy tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu ngươi phạm ta, ta sẽ trả lại. Hơn nữa tuyệt đối là trả lại gấp mười lần.
Vân Mộng Vũ trong mắt tinh quang liên tục léo lên, ngẩng đầu lên, một đôi thủy mâu ẩn sự cảnh cáo nhìn Sở Minh An. Thời điểm Vân Mộ muốn mở miệng cũng là lúc nàng lại đánh gãy lời nói của Vân Mộ.
“An vương quả nhiên là không nhớ rõ sao, loại chuyện này vẫn nên nói cho rõ ràng cho thỏa đáng. Nếu không đến lúc đó không duyên không cớ làm người khác bị oan uổng, hậu quả cũng thật khó lường. Dù sao, đương kim hoàng thượng cũng không thể chấp nhận bị lừa gạt, hơn nữa An vương cũng từng được con của công chúa Hạo quốc sủng ái yêu thương, như vậy hậu quả thực nghiêm trọng. An vương vẫn là cẩn thận nói ra đáp án đi.”
Vân Mộng Vũ nói chuyện còn cố ý đem hai chữ Hạo quốc nhấn mạnh, tin tưởng Sở Minh An là người thông minh, khẳng định hiểu được lời nàng nói. Nghe nàng nói, những người khác đều như lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy đây là lời vô nghĩa mà thôi.
Cũng chỉ có Vân Dung phát giác trong đó có ý tứ bất thường. Nàng biết phương diện này khẳng định là dùng văn chương nói bóng gió, những lời này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng vẫn muốn xem sắc mặt của Sở Minh An thay đổi như thế nào. Đến giờ khắc này, nàng mới ý thức được Sở Minh An không phải nhân vật đơn giản. Mà Vân Mộng Vũ lại càng đáng sợ hơn.
Sở Minh An giờ phút này trong lòng thật sự kinh hãi, nàng làm sao có thể biết. Hắn khổ tâm ngụy trang nhiều năm như vậy, nàng làm sao có thể biết được. Giờ phút này, hắn không thể không cùng nàng thỏa hiệp, mà lại còn đang thoả hiệp với nữ nhân trước đây hắn từng khinh bỉ.
Trong lòng đánh giá một lúc, Sở Minh An lại giương mắt, khôi phục bộ dáng lang thang như cũ: “Vân đại tiểu thư làm gì phải căng thẳng như vậy, bổn vương chỉ muốn đùa vui cùng mọi người mà thôi. Bổn vương làm sao có thể không nhớ được chứ, ngày đó ở cùng bổn vương là Vân tam tiểu thư Vân Ngọc. Mà bổn vương lần này tới còn hướng Vân Ngọc tiểu thư cầu hôn, bổn vương muốn nạp tam tiểu thư làm sườn phi, hy vọng Vân gia có thể chu toàn chuyện tốt.”
Nghe đến đây, Vân Ngọc trực tiếp xụi lơ ở trong lòng của Lí Như, trong lòng một màu xám xịt. Nàng phải gả cho Sở Minh An! Nhưng lại chỉ làm sườn phi! Cả đời của nàng xong rồi!
Lí Như cũng nhất thời hoang mang lo sợ, chỉ có thể nhìn cầu cứu Vân Mộ, hy vọng lúc này Vân Mộ có thể giúp nữ nhi.
Mà Vân Mộ cũng là bất đắc dĩ, An vương nếu nói như vậy, trên cơ bản chuyện này cũng đã định rồi, không có khả năng có đường sống quay về, chỉ có thể áy náy nhìn tiểu thiếp và nữ nhi mà hăn sủng ái. Hắn không thể vì một nữ nhi mà cùng hoàng thất xung đột, con đường làm quan so sánh với nữ nhi phân lượng vẫn hơn chứ không kém.
Mà Vân Dung giờ phút này cũng là đột nhiên nói ra một câu kinh người, làm cho sự tình có chút chuyển biến.