Chương 23: Mèo con Uyên Ương

Thứ Nữ Hữu Độc

Vừa mới quay về viện của mình, Mặc Trúc đã cười tươi đi tới: “Tam tiểu thư, lão phu nhân mời tiểu thư qua đó.”

Lí Vị Ương mỉm cười gật đầu, ánh mắt khẽ chuyển, lập tức nhìn thấy phía sau cây ngô đồng trong viện, có bóng người chợt loé.

Bạch Chỉ nhíu mày, nhưng không mở miệng nói chuyện. Nha đầu Hoạ Mi kia lúc nào cũng giám thị tiểu thư như âm hồn không tan, mà nàng ta lại do Đại phu nhân ban tặng, nếu xử lý nàng ta, chỉ sợ người khác sẽ cho là tiểu thư bất mãn với Đại phu nhân, nhưng cứ để như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ thành tai hoạ.

Lí Vị Ương lại coi như không thấy, chỉ mỉm cười nói với Tử Yên: “Bạch Chỉ, Mặc Trúc đi theo ta được rồi, Tử Yên ở lại trông viện đi.”

Mặc Trúc do lão phu nhân ban cho, tất nhiên phải đi theo, nhưng mà Bạch Chỉ cùng bản thân đều theo từ Bình thành đến, gần đây tiểu thư thân cận với nàng ấy hơn mình, Tử Yên nhíu mày không dễ phát hiện, sau đó thấy Lí Vị Ương bình tĩnh nhìn mình, trong lòng nhảy dựng, nói: “Tiểu thư đi đi, nô tỳ nhất định sẽ trông coi viện cẩn thận.”

Lí Vị Ương dẫn theo hai nha đầu, đi đến Hà Hương viện.

Vừa tới cửa, đã thấy đại sảnh Hà Hương viện mở rộng cửa, tiếng cười của đám nữ quyến truyền ra xa, đôi mắt Lí Vị Ương khẽ chớp, bước nhanh vào.

Trong đại sảnh, lão phu nhân, phu nhân tiểu thư các phòng đều ở đây, tất cả đều mang sắc mặt vui vẻ, bộ dáng cực kỳ mừng rỡ, Lí Vị Ương vừa bước vào, Lí Trường Nhạc đã cười đứng lên, nói: “Tam muội, muội xem, Đại ca người còn chưa về, lễ vật tặng cho chúng ta đã đến trước rồi!”

Lí Vị Ương nhìn theo tầm mắt của nàng ta, đám nha đầu đem từng khổ gấm, lăng la, tơ lụa, thêu tay đủ các loại chất liệu trải ra mặt bàn, đại sảnh như tràn ngập bởi ráng chiều, làm ánh mắt mọi người hoa lên.

Quản sự Tôn nương tử cười đến không nhìn thấy cả mắt, nói: “Những thứ Đại thiếu gia gửi về đều là đồ tốt, lão phu nhân, người xem, đây là Kim Tước trù từ Vân Châu đưa đến, độ sáng cao, màu sắc đẹp đẽ. Đây là Yên Chi hương của Chức Tạo phủ ở Thành Châu, màu sắc sáng đẹp, nhuộm màu đều tay, nghe nói là đã từng làm qua xiêm y cho Thái hậu nương nương, đây là vải thêu mẫu đơn của Lâm châu, nương tử phụ trách thêu còn được xưng là tiên tử thêu thùa, còn có Bích Giang hà, Tử La cẩm từ Mạc châu, Hải Vân hồng, Ngọc Lâu tú, Kim Ti oanh vũ hoàng từ Ninh châu, các nương nương quý nhân trong cung, mặc trên người đều dùng chất liệu này, quả nhiên làm người xem phải hoa mắt!”

Đại thiếu gia đi học tập ở bên ngoài, dĩ nhiên là đi không ít địa phương, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ mang nhiều lễ vật về như vậy, mấy thứ này, hiển nhiên là có người mượn tay hắn, thi ân với phủ Thừa tướng.

Người này —— không cần phải nói, Lí Vị Ương cũng có thể đoán được là ai.

Lí Trường Nhạc buông đôi mắt sáng như làn thu thuỷ xuống, bàn tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt lên gấm dệt hoa, nói: “Gấm vóc Kinh đô tuy rằng tráng lệ, mà làm ra rất rườm rà, chất liệu này, lại mang một loại ý nhị khác, có vẻ lịch sự tao nhã hơn rất nhiều.”

Mọi người nhìn Lí Trường Nhạc, cảm thấy dung mạo quốc sắc thiên hương của nàng ta làm cho người khác có một loại ảo giác như sắp dung nhập vào những gấm vóc đẹp đẽ đó, như thể nàng ta là một bông hoa được thêu trên gấm, tinh xảo như vậy, được yêu chiều như vậy, làm người khác không thể dời mắt đi.

Sự xinh đẹp đó như kim châm vào mắt Lí Vị Ương, nhẹ nhàng dời ánh mắt đi. Có những người, trời sinh đã có sự sủng ái của cha mẹ, thân thế cùng tài trí hơn người, may mắn có được mỹ mạo, nàng ta chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, đã có thể cướp đi tất cả những gì người khác vất vả kinh doanh.

Lão phu nhân cười nói: “Những màu này ta không mặc, để các tiểu cô nương lựa chọn, thích cái gì thì lấy đi!”

Trên mặt Nhị tiểu thư Lí Thường Nhu lập tức lộ ra vẻ vui mừng, uyển chuyển đứng lên nói lời cảm tạ, sau đó vội vàng đi đến. Tay nàng ta vô tình hay cố ý dừng lại trên khối vải Kim Tước trù Lí Trường Nhạc thích, cười mà như không cười: “Đại tỷ, khối vải này muội rất thích, màu sắc cũng rất xứng với muội —— “

Lí Trường Nhạc mỉm cười: “Vậy tặng cho Nhị muội muội đi.”

Vẻ mặt của Lí Trường Nhạc, rõ ràng là không hề tình nguyện, lại muốn tỏ ra là mình hào phóng, trong lòng Lí Vị Ương âm thầm nở nụ cười, cúi đầu uống trà, giống như không nhìn thấy gì cả.

Tay Lí Trường Nhạc dừng trên khối Hải Vân hồng toả ánh sáng lung linh, ai ngờ tay Lí Thường Nhu cũng đồng thời dừng ở đó, ba lần liên tiếp, tình hình đều như vậy.

Cho dù Lí Trường Nhạc biết kiềm chế, thì khuôn mặt tươi cười cũng không giữ được lâu.

Nhị phu nhân lại cười nói: “Đại tiểu thư được quan tâm chăm chút nhiều nhất, muội muội của con lại chỉ là một đứa trẻ, nhìn cái gì cũng thấy tươi mới, con nhường một chút, bù lại Nhị thẩm tặng cho con một bộ trang sức bảo thạch.”

Đồ trang sức bảo thạch nàng có rất nhiều, nhưng loại chất liệu này thì ít có. Mặt Lí Trường Nhạc hơi phát xanh, nhưng không thể giáp mặt phản đối lời trưởng bối.

Lí Vị Ương buông mắt xuống, đống vải này đều là do Đại thiếu gia mang về, nói là tặng cho người toàn gia, nhưng thực tế, Đại phòng khẳng định lấy được những đồ tốt nhất, mà Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư lại cố tình mang da mặt dày, ngược lại làm cho Lí Trường Nhạc tức mà nói không nên lời.

Đại phu nhân thản nhiên nói: “Trường Nhạc, chỉ là mấy tấm vải thôi, nếu con thích loại nào, bảo Đại ca con mang về đôi ba tấm là được.”

Giọng điệu của bà tuy rằng nhàn nhạt thản nhiên, nhưng trong lời nói cũng có ý chèn ép Nhị phòng.

Nhị phu nhân biến sắc, mở miệng châm chọc lại.

Đại phòng cùng Nhị phòng ở bên kia chia làm hai thái cực, Tam phu nhân lại mỉm cười ngồi một bên, ánh mắt dừng trên người Lí Vị Ương, bình tĩnh xem xét, tuy Lí gia đã có Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương, lại có Nhị tiểu thư diễm lệ loá mắt, phía sau còn có Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư xinh đẹp khả ái, nhưng mà trên người Lí Vị Ương, luôn có thể từ từ để lộ ra khí chất chỉ thuộc về mình, có gai mà không sắc bén, chậm rãi đánh động lòng người.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Tam phu nhân, hai người nhìn nhau cười, có một sự ăn ý mờ ẩn.

Sau khi Lí Vị Ương cứu Tam thiếu gia, coi như đã cùng Tam phòng kết thành đồng minh bí mật. Điều này, Đại phu nhân lại hoàn toàn không biết gì. Bà chỉ thấy hai ma ma kia làm việc không chu toàn, người còn chưa chết đã quăng xuống nước, còn Tam thiếu gia có vận khí tốt, may mắn thoát được thôi, hoàn toàn không ngờ là Lí Vị Ương đã cứu hắn.

Lăng la tơ lụa khắp phòng, người khác nhìn thấy cũng phải động tâm, ngay cả Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu luôn luôn chất phác cũng không nhịn được bước lên lật xem, chỉ có Lí Vị Ương ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Lúc này, lão phu nhân đột nhiên nói: “Vị Ương, con đừng ngồi yên nữa, cũng đi chọn lựa đi.”

Lí Vị Ương cười cười, đứng lên nói: “Đa tạ lão phu nhân.”

Lí Vị Ương vừa mới cầm lên một khối Kim Ti oanh vũ hoàng lên xem, thì đột nhiên một cơ gió từ ngoài mành thổi mạnh vào, sau đó nghe thấy có nha đầu khẽ hét lên một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy trên giày thêu có thứ gì đó sắc nhọn lại có độ cong, trong lòng giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.

Một con mèo Ba Tư toàn thân trắng như tuyết, một mắt màu lam một mắt màu vàng, đang đắc ý vô cùng nhìn nàng.

Đôi bàn tay tuyết trắng của Lí Trường Nhạc thuận thế ôm lấy mèo con, cười nói: “Làm Tam muội sợ sao, đây là mèo con Uyên Ương Đại ca gửi về cho tỷ, muội xem, nó thật xinh đẹp!”

Lí Vị Ương đương nhiên nhận ra con mèo này, kiếp trước, con mèo này là sủng vật yêu của Lí Trường Nhạc, theo nàng ta vào cung, rất kiêu ngạo ương ngạnh, còn từng dùng móng vuốt cào đôi tay nhỏ của Ngọc Lí đến chảy máu.

Cả đời này, nàng không thể quên Lí Trường Nhạc ôm mèo nói: “Tam muội, mèo Uyên Ương của tỷ thích nhất phơi nắng trong hoa viên, mà nó lại không người lạ, muội vẫn nên để Thái tử đừng tới gần Ngự hoa viên thì hơn!”

Dưới lớp áo dài, bản tay của Lí Vị Ương lặng lẽ nắm chặt lại, tươi cười trên mặt càng sáng lạn: “Đại tỷ, thật sự là một con mèo đáng yêu!”

Lúc nói chuyện, trong đầu nàng đã hiện ra một kế sách!

—— Lời ngoài truyện ——

Không ngờ ngay cả cặn bã nam cũng có người muốn bao dưỡng, mọi người thật là đáng sợ &_&

Nhấn Mở Bình Luận