Chương 38: Ma vật . .

Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Có cái gì so với đang đầy ngập cảm động bỗng nhiên phát hiện nguyên lai là sự tình diễn ra càng thêm uể oải?

Đáp án là ——đầy ngập uể oải khi tiêu sái đến Thượng Quang điện rõ ràng phát hiện cư nhiên có vô số người đang chờ xử lý ngươi!

Giang Dạ Bạch một chân đã muốn bước vào cửa điện, nhưng nhìn đến bên trong, hơn một ngàn cái đầu người, chấn động cứng đơ tại chỗ, lại cũng vô pháp nhúc nhích.

Hơn một ngàn ánh mắt xoát xoát xoát chuyển lại đây, nàng cảm thấy chính mình mới là một người giấy hàng thật giá thật.

Cảnh Nguyên tiến lên bẩm báo nói: “Giang Dạ Bạch đã đưa đến.”

Những người đó bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, có nói mấy câu truyền vào trong tai ——

“Không thể nào? Chỉ là một con nhóc?”

“Thấy thế nào cũng là bộ dáng hoàn toàn không có thực lực ? Thật sự được không?”

“Hắc hắc, Thục Sơn thật sự là hết người, ngay cả loại mặt hàng này cũng đẩy ra …”

Giang Dạ Bạch chuyển động con mắt, nhìn chung quanh những người này, ngây ngẩn nghĩ, nhiều người như vậy, Thượng Quang điện làm thế nào chứa được? Xem ra Thượng Quang điện tuy rằng đơn sơ, nhưng bên trong có Càn Khôn, giống dạ dày của nàng, vô luận bao nhiêu người cũng cất chứa được!

Nghĩ đến dạ dày mình, nhớ tới bị mình không cẩn thận ăn Hoa Âm Túy, Giang Dạ Bạch run rẩy một chút, bộ dáng khúm núm lo lắng hãi hùng của nàng, rơi vào trong mắt mọi người, càng thêm hèn mọn. Một nam tử trung niên thân hình bưu hãn, trên mặt có chòm râu, mặc kim tử đạo bào đứng lên, lớn tiếng nói: “Tần trưởng lão, trừ ma không phải trò đùa, nàng này không hề có pháp lực, yếu đuối không chịu nổi, có thể nào đảm đương việc lớn?”

Bên cạnh lập tức có người tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, nàng từ đầu đến chân có điểm nào giống thiên đồ ?”

“Loại non nớt này, ta một ngón tay liền bóp chết, còn đối kháng ma tộc, hay nói giỡn sao?”

“Tần trưởng lão…”

Tần trưởng lão cũng chính là đại trưởng lão đứng dậy, nâng nhẹ tay phất một cái tạo ra áp lực, toàn bộ đại điện lập tức im lặng. Ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, trong sắc mặt bình tĩnh, có loại uy nghiêm trời sinh.

“Chư vị ——” Tần trưởng lão mở miệng nói, “Thiên đồ chính là Thần y chọn lựa, đều không phải là lão hủ bịa đặt. Cho mời Thần y.”

Một cỗ sương trắng từ trên người Giang Dạ Bạch bay lên, ở không trung ngưng tụ hình dáng y phục, ở đây thật ra có rất nhiều người nhận ra nó, đều lộ ra vẻ cúng bái.

Giang Dạ Bạch thế này mới nhớ tới—— đúng vậy, mình có thần y hộ thể! Nhưng mà! ! Khi Hoa Âm Túy nhiều lần muốn bóp chết nàng, thần y lại không đi ra bảo hộ nàng!

Vì sao?

Nàng một ngàn một vạn cái không rõ.

Tần trưởng lão hướng thần y chắp tay, cất cao giọng nói: “Thần Quân lúc này, chư vị đều thấy ? Là nó chọn Giang Dạ Bạch.”

Thần cơ tiên xu ở bên hát đệm nói: “Quả thật, ta và phu thê Húc Dương cùng với ba vị trưởng lão Thục Sơn dắt tay triệu hồi Thần Quân ra. Lúc ấy Thần Quân quả thật lựa chọn vị Giang cô nương này.”

Đáng tiếc mọi người vẫn có nghi hoặc.

Một người hỏi: “Vị cô nương này thoạt nhìn không có pháp lực gì…”

“Đúng vậy… Quả thật ngay cả Trúc Cơ[1] cũng không đến tầng thứ hai…”

“Nàng làm thế nào đi che thiên nhãn đối kháng đại quân ma tộc?”

Âm thanh nghi ngờ này dấy lên xôn xao.

Thần cơ tiên xu nhíu nhíu mày, nói: “Ta tin tưởng thiên mệnh đều có định sổ, nếu Thần Quân lựa chọn vị cô nương này, nhất định có đạo lý của hắn .”

Lúc này phía đông bắc điện có một người đứng lên, mọi người chợt thấy trước mắt sáng ngời. Người này mày kiếm mắt sáng anh khí bức người, hơn nữa chiều cao nổi bật, mặc một thân bạch lam bào, tựa như hạc giữa bầy gà.

Nam tử cười cười nói: “Thần Quân nghĩ như thế nào, chúng ta trực tiếp hỏi hắn đi.” Thanh âm trong trẻo dễ nghe, càng thêm không ít cách biệt.

Thần cơ tiên xu nói: “Ngươi này không phải làm khó chúng ta sao? Thần Quân sẽ không nói…” Lời của nàng còn chưa hết, nam tử áo xanh phát ra một chiêu, phía sau thần y đột nhiên xuất hiện một mảnh bạch mạc[2], thoạt nhìn, cùng tài chất của thần y giống nhau như đúc, lóe ra vệt sáng nhợt nhạt.

“Thần Quân, đều không phải là chúng ta không tín nhiệm ngươi, bất quá đại sự trừ ma, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng. Bất tài đến từ Nguyên Sơn, cả đời có một tuyệt kỹ, chính là có thể hỗ trợ dịch các loại ngôn ngữ. Bạch mạc phía sau ngươi, sẽ đem ý đồ của ngươi hiện ra văn tự. Chúng ta hiện tại cần hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi nếu nguyện ý, xin mời cho lời đáp lại.”

Người này bộ mặt anh tuấn, lại nho nhã lễ độ, nói một phen này, mọi người đều thực tin phục. Thần y cũng không ngoại lệ, cong cong cổ áo, cùng lúc đó, trên bạch mạc phía sau nó hiện ra một chữ “Được”.

Nam tử áo lam chứng minh hắn quả thật có thể cho thần y “Nói”, trong lúc nhất thời, trong điện vỗ tay sấm dậy.

Nam tử áo lam cũng không kiêu ngạo, nhợt nhạt cười, liền bắt đầu đặt câu hỏi: “Ngài lần trước nhập thế, là khi nào?”

Thần y lắc lắc tay áo, bạch mạc viết: “Ba trăm năm trước.”

“Lần trước, là vì sự tình gì nhập thế?”

“Thiên nhãn phá, ngay lúc đó Sùng Hương chưởng môn nhân Thục Sơn triệu hồi ta, tập hợp hai trăm chín mươi mốt lực lượng, khép kín thiên nhãn một lần nữa.”

“Sau đó ngài đi nơi nào?”

“Sự tình hoàn thành, ta quá mức mỏi mệt, liền lâm vào ngủ say.”

Bọn họ nói chính là sự tình mọi người đều biết đến, nam tử áo lam chứng minh thần y này quả thật không phải giả, chuyển đề tài, dẫn vào mấu chốt vấn đề ——

“Như vậy lần này, Thần Quân vì sao lại xuất hiện ?”

“Là ba vị trưởng lão Thục Sơn, cùng ba tiên nhân bên kia, làm ta tỉnh lại.”

“Nói cách khác, kỳ thật ngài cũng không thể biết trước thiên nhãn khi nào thì phá?” Lời vừa nói ra, phía dưới một mảnh ồ lên.

Vạt áo Thần y ở không trung run run, tựa hồ cũng thực khiếp sợ, thực do dự, qua hồi lâu mới nói: “Phải…”

Thanh âm ồ lên càng phát ra lớn hơn.

Nam tử áo lam ý bảo mọi người im lặng, mới lại hỏi: “Ngươi chính là bị động bị triệu hồi, sau đó đi theo Thục Sơn đệ tử đi vá trời, như vậy xin hỏi, thiên nhãn làm thế nào che lại ?”

“Cái này… Là… Là Sùng Hương nói cho ta biết …”

“Hắn nói cho ngươi? Hắn nói thiên nhãn bị che lại, ngươi không có việc gì, ngươi liền tiếp tục đi ngủ thật không?”

“… Phải.”

Mọi người lại lần nữa ồ lên. Cho tới nay, mỗi người chỉ nghe nói qua, ba trăm năm trước có ma tộc xâm nhập, sau đó Sùng Hương của Thục Sơn dẫn dắt các đệ tử che lại thiên nhãn, ngăn chặn trận bi kịch này, cứu vớt thương sinh. Về sau, thanh danh Thục Sơn lan truyền lớn, rõ ràng đã là thái sơn bắc đẩu Tu Chân Giới.

Không nghĩ tới, nay nghe người áo lam cùng thần y một phen đối thoại, lại như là có chuyện xưa khác…

Trong lúc nhất thời, mỗi người trong đầu nghĩ tới hai chữ —— “Âm mưu”.

Tần trưởng lão sắc mặt đại biến, nghĩ muốn ngăn cản người áo lam tiếp tục hỏi, nhưng Chu trưởng lão ở một bên hướng hắn lắc lắc đầu. Đúng vậy, nếu giờ phút này ngăn cản, mọi người nghi hoặc chẳng những sẽ không tiêu trừ, ngược lại còn lớn hơn nữa.

Không thể ngăn cản…

Chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn biến như vậy?

Tần trưởng lão cùng nhị trưởng lão nhìn nhau, từ trên mặt đối phương đều thấy được bất an cùng bối rối.

Người áo lam còn đang tiếp tục hỏi: “Như vậy lần này vì sao ngươi cảm thấy nữ hài tử này ——” hắn chỉ vào Giang Dạ Bạch nghiêm mặt trắng bệch vẫn đứng ở cửa, “Nàng có thể đảm đương đại kế vá trời?”

Thần y trầm mặc.

Bạch mạc phía sau, thật lâu không hề động tĩnh.

Mọi người đợi trong chốc lát, có người kiềm chế không được, đều kêu la lên: “Thần Quân, nói mau!”

“Đúng vậy, vì sao chọn nàng ?”

“Ngươi cảm thấy nàng so được với với Sùng Hương?”

“Ngươi có phải có nỗi khổ hay không?”

“…”

Lúc này, ngay cả Thần cơ tiên xu cũng đứng ra nói: “Thần Quân, lúc trước quả thật là chúng ta liên thủ triệu hồi ngài đến. Nhưng ngài tự mình lựa chọn Giang cô nương cũng là sự thật. Ngài nếu có nỗi khổ, giờ phút này chúng ta nhiều người ở đây như vậy, còn có cái gì không thể nói sao?”

Nàng này rất là thông minh, vừa nói như vậy, chẳng những thoát khỏi hiềm nghi cùng Thục Sơn có thông đồng, còn biểu lộ chính mình là đứng ở bên kia mọi người.

Có lẽ là nghe xong cam đoan của nàng, thần y giật giật, đột nhiên bay thẳng đến bên cạnh người áo lam.

Cùng lúc đó, trên bạch mạc viết nói: “Bởi vì nàng uy hiếp ta, nếu ta không chọn nàng, nàng liền ăn ta ăn ta!”

Ánh mắt mọi người trong đại điện, lại nhất tề xoát xoát hướng cùng một phương nhìn qua ——

Giang Dạ Bạch.

“Hơn nữa ——” chữ trên bạch mạc còn đang tiếp tục, “Nàng vừa nãy còn ăn Hoa Âm Túy ! Rõ ràng đồng môn sư muội ! Liền như vậy mắt cũng không chớp một cái ăn luôn ! Nàng cái gì cũng có thể ăn, nàng mới chân chính là ma vật!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: canh một đến!

4 giờ máy bay, 6 giờ bán đến kinh. 8 giờ bán có thể đi tiếp. Nếu hết thảy thuận lợi, trước 10 giờ có thể về nhà.

6161, nhất định phải bình an đến a!

Editor nói ra suy nghĩ của mình: Thần y này ta thấy như là một kẻ ngu dốt nhát gan ý.

[1] Trúc Cơ: Tên một huyệt vị, bạn nào từng đọc truyện tu chân hay chơi những game như võ lâm sẽ hiểu rõ hơn.

[2]Bạch mạc: màn trắng.

Nhấn Mở Bình Luận