Tiên Thiên Hữu Luân
" Thôi được rồi, ngươi thử dùng Di Lôi Thần cho ta xem. " -Ưng Tích thúc giục.
Nguyên Sinh bắt đầu cảm nhận lôi tử xung quanh không gian, việc kích lôi tử Nguyên Sinh vẫn còn nhớ như in. Bỗng xung quanh Nguyên Sinh phát ra một lượng lôi kích nhỏ chỉ hơi chớp nháy, dần dần lượng lôi kích tăng dần vừa đủ bao bọc quả thân thể của Nguyên Sinh, việc kích lôi này không quá khó nhưng cũng không phải dễ dàng gì.
" Như vậy là đủ rồi. "- Nguyên Sinh nói
Nguyên Sinh vừa cường hóa thân thể bằng linh lực, sau đó từ từ đưa lôi tử vào trong bó cơ, lập tức chân của Nguyên Sinh giật giật và hơi tê.
Ưng Tích mách bảo: " Ngươi san đều lôi tử ra, khi nào nào bước một bước, ngươi kích chân đó lên theo nhịp, cố gắng tập tủng kiểm soát cường độ kích cơ, cần phải thành thạo việc kích đều nhau, kỹ năng này cần thời gian thành thạo. "
Nguyên Sinh giảm cường độ lôi tử và san đều chúng, dựa vào công thức di chuyển, hắn nhận thế tư thế bắt đầu chạy hơi cúi người về phía trước hai tay đưa sau chân trái lên trước chân phải lên sau, bước đầu như vậy hắn thấy không quen và hơi mất cân bằng. Nguyên Sinh co người hai tay chạm đất giống như một con thú, tư thế này là tư thế chạy nước rút ở thế giới trước. Nguyên Sinh chạy vút một cái, tốc độ này là khoảng 15 mét trên giây và đang tăng theo thời gian nhưng rất ít. Nguyên Sinh vừa chạy lên đến 20 mét trên giây, việc kích cơ vẫn đều đặn chạy không ngừng nghỉ với mọt tư thế, với tốc độ này Nguyên Sinh có thể di chuyển trên các thân cây dễ dàng. Bỗng Nguyên Sinh không may vường chân vào một cành cây rồi ngã lăn đùng ra đất.
Ưng Tích cười phá lên: " Tốt lắm, màn khởi động không tồi, ha ha ha. "
Nguyên Sinh chẹp miệng một cái: " Cành cây chết dẫm, ta ngã đau ngươi lại còn cười. "
" Nhưng tư thế khởi động vừa rồi là gì vậy? Nó đâu có trong công thức. "
" Đó là tư thế chạy nước rút, tư thế của ngươi có chút không hợp với ta, tư thế đó khó mà chạy bứt tốc được, ta đã đổi sang tư thế kia."
Ưng Tích thật sự quan tâm đến tư thế đó, hắn liệt kê tư thế vào 3603 tư thế cửa hắn và bỏ tư thế chạy ban đầu đi.
Nguyên Sinh tiếp tục di chuyển, khu rừng này quả là rộng lớn, Nguyên Sinh leo lên đỉnh của một thân cây mà nhìn ra phía xa, Nguyên Sinh sử dụng Ưng Nhãn thì nhìn thấy một bức tường thành khổng lồ nhìn sang phía bên trái thì có một đường lớn dẫn tới khu thành đó, vậy ra từ ban đầu Nguyên Sinh đã chạy dọc theo đường lớn đó. Tuy vậy nhưng vì quá xa lên Nguyên Sinh khó mà có thể đoán được khu thành còn cách Nguyên Sinh bao nhiêu.
Nguyên Sinh tiếp tục di chuyển cả ngày trời, màn đêm buông xuống nhưng dù là ban ngày thì phía bên dưới tàn cây vẫn chỉ là bóng đen mà thôi.
" Chà, có lẽ ta lên nghỉ ngơi một chút. " - Nguyên Sinh mệt mỏi nói.
Lấy từ trong nhẫn không gian một chút thịt và nước, hắn nướng thịt trên ngọn vương hỏa đang lơ lửng bay trước mặt hắn.
" Có vương hỏa thật là tiện quá đi, ha ha ha. "
Ưng Tích cười khổ: " Vương hỏa quý hiếm mà ngươi lại dùng để nướng thịt như vầy thật là đi cái sang. "
Nguyên Sinh ăn no rồi, nằm trên tán cây ngủ từ lúc nào không hay.
" Sẹt, sẹt... Sạt, sạt. "
" ngươi im... ê... chát chát. "
Một số âm thanh kỳ lạ thi thoảng lại vang lên, Ưng Tích lập tức đánh thức Nguyên Sinh.
" Này, dậy mau, có gì đó không ổn. "
" Cái gì, ta đang ngủ chưa được bao lâu, mà người giục cái gì chứ? " - Nguyên Sinh mắt nhắm mắt mở, uể oải nói.
" Ngươi không nghe thấy gì à, có người ở gần đây. "
" Có người thì sao chứ bộ lạ lắm sao. "
Ưng Tích Thận trọng nói: " Tất nhiên là rất lạ, khu rừng này vô cùng nguy hiểm, một người bình thường sẽ không bao giờ dám vào đây, chắc chắn là cao thủ, hơn nữa ta nghe thấy tiếng đánh và mùi roi đòn. Không phải là người tốt. "
" Nguyên Sinh vừa nghe câu cuối liền bừng tỉnh: " Thế giờ như nào, ngươi ngửi thấy mùi đòn roi, không phải là sẽ có từ hai người trở lên sao? Có lên đi xem thế nào không. "
Ưng Tích gật đầu:" Chúng ta lên chủ động theo dõi, chứ không lên để chúng phát hiện ra ta trước, đi xem thế nào."
Nguyên Sinh ngồi bật dậy, theo sự chỉ dẫn của Ưng Tích tiếng động cách đây không xa lắm, cách ta khoảng 50 mét. Nguyên Sinh nhẹ nhàng lần đến thì trông thấy một đoàn người đến tận hơn chục tên ăn mặc như côn đồ, tay tên nào cũng cầm dìu, cầm dao kiếm. Một trong đó có một tên đang dắt theo một sinh vật giống người, sinh vật đó bị đánh đập đến hàng chục vết thâm tím. Hình dáng trông rất kỳ lạ, làn da trắng bệch, mái tóc bạch kim, nếu nhìn kỹ trên đầu có một chiếc sừng nhỏ ở phía bên phải đầu, dáng đi giống con người, nhìn một cái là nhận ra đó là một đứa bé chừng 12 đến 13 tuổi.
Ưng Tích vừa nhìn liền nhận ra ngay: " Không thể nào! Đó là một trong những loài thiên quỷ " Bạch Thiên Quỷ ", ta cứ nghĩ là chúng tuyệt chủng rồi. "
" Tuyệt chủng? Vậy bọn này chắc chắn là bọn buôn lậu, chuyên đi bắt cóc. "
Nguyên Sinh tiếp tục theo dõi một khoảng thời gian sau, bọn buôn lậu đi đến một vách đá thì dừng lại.
" Chúng định làm gì vậy?" - Nguyên Sinh thắc mắc.
Một tên trong số đó, bước lên vẽ một ký tự ngoằn ngèo, ký tự phát sáng rồi biến mất dần dần, một rung chấn nhỏ được tạo lên, một cánh cửa bằng đá sụt suống đất hiện ra một hang động lớn vô cùng.
Một tên cao to lực lưỡng hình như là tên đầu sỏ kêu bốn tên đưngs canh bên ngoài còn tất cả đều đi vào bên trong.
Nguyên Sinh lúc này đang ngồi xổm ở một bụi cây phía đối diện.
" Bây giờ thì sao đây, có lên cứu cô bé Bạch Quỷ đó không? "
Ưng Tích suy nghĩ một chút rồi nói: " Bạch Thiên Quỷ không phải là một loài tầm thường, nếu nói về thiên phú tu tiên, bạch quỷ là một trong nhưng loài cực mạnh đứng trên cả Ma Thần Tộc. Tuy nhiên không biết vì lý do gì mà hơn 1000 năm trước loài Xích Thiên Quỷ có hận thù mà tiêu diệt thành công Bạch Thiên Quỷ đến mức gần bị tuyệt diệt. Đến nay vẫn còn Bạch Thiên Quỷ sống xót là quá may mắn. Chúng ta lên cứu cô bé đó, dù gì cũng là làm phúc. "
Nguyên Sinh cũng rất muốn tiêu diệt bọn buôn lậu này, hắn vốn không ưa mấy bọn xấu xa, làm nhưng chiêu trò bẩn thỉu để kiếm sống.
" Ta có ý như vầy, Ngươi tách hồn ra khỏi cơ thể ta rồi lẻn vào thăm dò xem trong đó có gì trước đã rồi lên kế hoạch giải cứu sau.
Ưng Tích gật đầu, liền tách hồn từ trong cơ thể của Nguyên Sinh chui ra một đốm lửa ma chơi mang gương mặt của Ưng Tích, sau đó cứ thẳng thừng mà chui vào động, bởi ngoài Nguyên Sinh ra không ai có thể trông thấy Ưng Tích.
Ưng Tích vừa vào, Nguyên Sinh sốt ruột ngồi chờ thì bỗng một thứ gì đó ớn lạch phía sau Nguyên Sinh. Chưa kịp quay lại thì một con dao vô cùng sắc bén đang kề cổ.
Một giọng nói thầm vang lên:
" Ngồi im, nếu có dở trò ta giết không lương tay. "