Chương 38: Gia, thật sự quyết định như thế sao?

Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

"Tiểu thư, ngày mai vị công tử kia đến Thương gia cùng chúng ta à?" Mộng Vũ có chút tò mò hỏi. Nàng rất kỳ quái, vì sao lần này tiểu thư tốt bụng như vậy, lại cứu vị công tử kia.

"Để ngày mai xem đã, việc này ngươi nên nhớ không được nói cho bất luận kẻ nào biết, biết không?" Thương Lung Tình đăm chiêu nói. Tuy rằng cứu hắn, mơ hồ cảm thấy thân phận của hắn không đơn giản, không rõ lai lịch, cũng không biết tối hôm qua là loại người nào đuổi giết hắn? Nên trước tiên vẫn phải cẩn thận một chút, miễn cho gặp phiền toái không cần thiết.

"Ngươi giúp ta mua số loại dược liệu thượng hạng này trở về." Thương Lung Tình đi đến bên cạnh mặt bàn, cầm tờ giấy vừa rồi nàng viết tên thuốc, giao cho Mộng Vũ.

"Vâng, tiểu thư, em lập tức đi ngay." Mộng Vũ coi lời nói của Thương Lung Tình như thánh chỉ, chỉ cần nàng (TLT) nói, nàng (MV) đều không hề nghi ngờ lập tức thực hiện.

"Mục Tinh, ngươi đi Thương gia ở Bắc thành truyền tin cho cha ta, nói ngày mai ta sẽ khởi hành về Thương gia." Thương Lung Tình nghĩ nghĩ, quyết định thông báo trước cho người gọi là phụ thân của nàng, không biết phụ thân này, đến cùng là người thế nào… Trong thọ yến sắp tới, nàng phải hiểu biết rõ ràng, mới có thể xử lý tốt sự tình của nhị di nương kia.

"Vâng, thuộc hạ đã hiểu." Mục Tinh đáp lại, xoay người ra ngoài.

"Mục Vũ, ngươi thu xếp lại mấy phần tư liệu đã điều tra về Thương gia cho ta, không được bỏ sót một tin tức gì, hiểu không?" Thương Lung Tình híp mắt, phân phó Mục Vũ, cứ như nàng đều nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. . .

"Dạ, tiểu thư, thuộc hạ đi xem xét lại, đến chiều sẽ giao lên cho người." Mục Vũ tinh thần tỉnh táo đáp lời, ra ngoài làm việc.

Một mình Thương Lung Tình nằm trên trường kỳ, nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng một mảnh yên lặng. . .

"Vương gia, thật sự ngài muốn đi chúc thọ cùng vương phi sao?" Tiểu Ức nghi hoặc hỏi, hắn nghĩ, khi nào thì gia hăng hái làm việc này như vậy? Thế nào lại đột nhiên có hứng thú tham gia yến hội?

"Không được sao? Có gì không ổn?" Đông Phương Dịch Hàn liếc mắt nhìn Tiểu Ức, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

"A, không, không có gì… Thuộc hạ chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi." Tiểu Ức bị Đông Phương Dịch Hàn hỏi thế, ngược lại không biết trả lời thế nào. Vương gia tham gia thọ yến, kỳ thực cũng không có gì là không ổn, dù sao cũng là sinh thần nhạc phụ hắn. Tiểu Ức vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không nói rõ được. . .

Hai người Hướng Nhất Hướng Nhị bên cạnh ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, buồn cười nhìn khuôn mặt mờ mịt của Tiểu Ức. Nghĩ thầm, Tiểu Ức thật không có hiểu biết, đoạn thời gian gần đây, gia luôn chạy về phía vương phi, chẳng lẽ hắn nhìn không ra, gia đối với vương phi khác biệt sao? Thử hỏi, có nữ nhân nào khiến gia hao hết tâm tư đi lấy lòng như vậy không chứ?

"Hướng Nhất, ngươi đi chọn lựa một chút, tìm vài người có thân thủ tốt, âm thầm bảo hộ vương phi, phải xác định nàng được an toàn, hiểu không?" Đông Phương Dịch Hàn trầm tư một hồi, âm thanh lãnh liệt vang lên.

"Vâng, gia, thuộc hạ đi làm ngay." Hướng Nhất tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức lui ra ngoài thực hiện.

"Tiểu Ức, tận dụng thời gian mấy ngày này, làm tốt mọi chuyện, qua vài ngày sau đi Bắc thành với ta." Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng giao phó, híp mắt, ai cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.

"Tốt, thuộc hạ sẽ nhanh chóng chóng xử lý." Tiểu Ức hưng phấn nói, vừa nghĩ đến việc không cần phải đi ứng phó mấy nữ nhân kia, tâm tình vô cùng tốt, miệng huýt sáo, thần thái sáng láng đi ra ngoài.

Rốt cục có thể quang minh chính đại được đi theo bên người gia ra ngoàimột lần, trước kia hắn đều lấy thân phận Vương gia ở lại Vương phủ, không đi không xong, nhưng lần này gia lấy thân phận Vương gia ra ngoài, hắn đương nhiên trở thành hộ vệ bên người Vương gia.

Hướng Nhị thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Ức vừa đi ra, làm sao không biết hắn đang nghĩ cái gì? Trong lòng cũng cảm thấy tò mò với gia, nhưng vẻ mặt lại phức tạp nhìn Đông Phương Dịch Hàn, gia thật sự quyết định như thế sao?

"Gia, ngươi thật sự quyết định đi cùng vương phi sao?" Hướng Nhị có chút đăm chiêu hỏi, giọng điệu tràn ngập lo lắng và bất an.

"Ừ, việc này ta đều có chủ trương, đừng lo." Đông Phương Dịch Hàn lạnh lẽo nói, lưng dựa bên cửa sổ, vẻ mặt tràn ngập cô đơn, sắc mặt mệt mỏi và phiền chán mà người khác chưa bao giờ gặp qua. . .

"Gia, việc này không phải chuyện nhỏ, ngài phải xử lý thận trọng." Hướng Nhị vẫn lo lắng nói ra, cẩn thận lặp lại.

"Ừ." Đông Phương Dịch Hàn khẽ lên tiếng, không nói gì thêm, hai người đều trầm mặc . . .

Nhấn Mở Bình Luận