[Tinh Tế] Xuyên Thành Nữ Vương Trùng Tộc Vạn Nhân Mê
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói của Phù Quang nhẹ nhàng như sóng nước, trong tay cầm một thiết bị vuông vức, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy rất tao nhã.
"Đây là gì?" Khương Ngưng Ngưng tò mò nhìn chằm chằm vào thiết bị trong tay hắn.
Phù Quang cong đôi môi mỏng, ngồi xuống bên cạnh Khương Ngưng Ngưng, mái tóc vàng mềm mại tỏa ra ánh sáng quyến rũ: "Đây là thiết bị liên lạc của chúng ta với chỉ huy Vưu Cung, nhưng nó đã bị hỏng, phải sửa xong mới có thể liên lạc được, đến lúc đó thông báo địa chỉ cho chỉ huy Vưu Cung, đại quân Trùng Tộc sẽ hạ cánh xuống hành tinh Lan Tư Đặc Lạc, nghênh đón ngài trở về.
"
Tiểu Xuân rời khỏi hang động, trước mắt là một màu đen như mực.
Nhưng đối với Trùng Tộc mà nói thì đây không phải là vấn đề lớn, Trùng Tộc bẩm sinh đã có khả năng nhìn vật trong bóng tối, hiện tại điều quan trọng nhất là tìm thức ăn bổ dưỡng cho Ấu Vương mới sinh.
Trong bóng tối, tay Tiểu Xuân nắm chặt, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ thâm trầm không phù hợp với tuổi tác của hắn.
Hắn vừa rồi vì nói nhiều hơn với Vương hai câu, đầu óc choáng váng vì hạnh phúc, vậy mà quên mất cơ thể yếu ớt của Ấu Vương không thể chịu được dịch dinh dưỡng, bị Phù Quang quở trách trước mặt, còn bị đạp một cước rất mạnh.
Mặc dù Vương ôn nhu lương thiện không trách hắn, nhưng trong lòng nhất định cho rằng hắn lỗ m ãng vô năng, không tỉ mỉ chu đáo bằng Phù Quang.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được thức ăn, để Vương phải nhìn hắn bằng con mắt khác, nếu không, hắn sẽ nhanh chóng bị Vương ghét bỏ như Lệ Trầm.
Trùng Tộc vì Vương mà sinh, vì Vương mà chết.
Trùng Tử bị Vương ghét bỏ, giống như ý nghĩa tồn tại bị tước đoạt, sự giày vò tinh thần to lớn, còn đau đớn hơn cả việc bị lột da moi tim, ngay cả những con trùng hèn mọn cấp bậc thấp nhất cũng coi thường.
Tiểu Xuân sờ mái tóc nâu của mình, nghĩ đến việc Vương vừa rồi đã dịu dàng vuốt v e mái tóc của hắn, đôi mắt xanh biếc lộ ra một tia ấm áp, ánh mắt cũng kiên định hơn.
Hắn vừa mới nhấc chân, đột nhiên nheo mắt lại.
Trong bóng tối dần hiện ra một bóng người.
"Đội trưởng Lệ Trầm.
"
Đôi mắt trong veo của Lệ Trầm cụp xuống, bộ quân phục đen che đi vết máu của hắn trong một ngày chiến đấu vất vả, nhưng mùi máu tanh nồng nặc đó thì dù thế nào cũng không che giấu được, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có vết đã đóng vảy máu, có vết vẫn chưa lành.
Khả năng tự chữa lành của Trùng Tộc rất mạnh, những vết thương chưa đóng vảy chắc chắn là bị thương rất nặng.
Nhưng sự chú ý của Tiểu Xuân lúc này không phải ở vết thương của hắn, mà là thứ hắn đang cầm trên tay.
"Đây là! " Tiểu Xuân nhìn chằm chằm vào tay hắn.
"Thức ăn chuẩn bị cho Vương.
" Lệ Trầm giọng khàn khàn nói: "Ngươi cầm đi.
"
Tại sao ngươi không đi?
Tiểu Xuân vừa định hỏi, đột nhiên nhớ ra hắn đã bị Vương ghét bỏ rồi.
Trùng Tử bị Vương ghét bỏ không có tư cách xuất hiện trước mặt Vương nữa, nếu không phải vì tình thế bắt buộc, Lệ Trầm không biết đã bị điều đi đâu, hoặc tự vẫn để không tiếp tục làm Vương ghét.
Tiểu Xuân không muốn bênh vực Lệ Trầm, bị Vương ghét bỏ, nhất định là có lý do.
Nhưng hắn không muốn mượn hoa hiến Phật, đi vòng qua Lệ Trầm, thẳng bước ra ngoài: "Cảm ơn đội trưởng Lệ Trầm đã tốt bụng, nhưng ta sẽ tự mình tìm thức ăn tốt nhất cho Vương.
"
"Đứng lại.
" Lệ Trầm giọng trầm thấp nói: "Đi về mất ít nhất nửa tiếng, Vương còn nhỏ, thân thể yếu ớt, không ăn trong thời gian dài sẽ bị đau dạ dày, ngươi muốn Vương bị đau dạ dày sao?"