Tố Hoa Ánh Nguyệt
Mấy lời khoe khoang thế này, lão tử thích nghe! Hoa Sơn lão nhân chắp tay sau lưng đi vài bước, vô cùng đắc ý. Nghe tiểu tử này nói thì nó đối với tiểu cô nương không phải là yêu thích bình thường mà đã đuổi kịp cha nó đối với mẹ nó rồi. Tốt, sau này chúng sẽ là một đôi ân ái, đợi đến khi sinh hạ tiểu tôn tôn, thì nhất định là một đứa thông minh lanh lợi, xương cốt phi thường, là một thiên tài võ học. Đến lúc đó lão tử không cần tốn nhiều sức là có thể dạy dỗ ra một tiểu A Tịnh! Hoa Sơn lão nhân càng nghĩ càng thích, vui tươi hớn hở.
- A Mại, sư công nói con nghe một câu tâm huyết nhé.
Hoa Sơn lão nhân phóng đến bên cạnh Trương Mại, nghiêm túc nói với hắn:
- Sau này con cưới tiểu cô nương về thì phu thê nhất định phải ân ái, có biết không? Phu thê ân ái thì tiểu tôn tôn sẽ đặc biệt thông minh.
Trương Mại bất đắc dĩ nhìn về phía sư công, khóe miệng co quắp, không nói nên lời. Hoa Sơn lão nhân dẫn dắt từng bước:
- Sư công không có lừa con, là thật đó. Con và A Kình, A Đồng sao lại xuất sắc như vậy? Là do cha mẹ con ân ái. Tiểu cô nương sao lại đáng yêu như vậy? Là do cha Từ mẹ Từ hòa thuận.
Sư công càng ngày càng mang tính trẻ con, Trương Mại hết cách với lão nhân gia nên mỉm cười đồng ý:
- Con nhất định sẽ đối tốt với nàng ấy.
Hoa Sơn lão nhân thổi thổi chòm râu:
- A Mại, lời của sư công con nghe không hiểu! Sư công nói là con và tiểu cô nương phải ân ái, có hiểu không? Đối tốt với con bé là chưa đủ mà phải làm cho con bé thích con, làm cho con bé vui vẻ trong lòng, mặt mày rạng rỡ, giống như mẹ con vậy đó.
Tiểu cô nương giống mẹ con thì tiểu tôn tôn mới có thể giống con, có hiểu không? Tiểu tử ngốc.
Trương Mại một tay cầm kiếm, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của sư công, trấn an nói:
- Sư công, con hiểu mà.
Hoa Sơn lão nhân tiếp tục thổi râu:
- Con hiểu cái gì? Con nếu thật sự hiểu thì bây giờ nên đi tìm cách làm cho con bé vui vẻ, chứ lau kiếm có ích gì?
Binh khí lại không thể đem đi tặng cho nữ tử.
Tức Mặc đi đến, mang theo một mảnh lụa gấm màu đen, kính cẩn xin chỉ thị:
- Nhị công tử, cô phu nhân sai người hỏi ý kiến ngài, tấm vải này có cần phải thêu hoa lên không?
Trương Mại nhìn thoáng qua:
- Mảnh lụa này nhìn sáng quá, xin cô phu nhân chọn mảnh khác màu sẫm một chút.
Tức Mặc đáp ứng, lui lại mấy bước rồi xoay người đi ra ngoài.
- Ta không mặc đồ đen đâu.
Hoa Sơn lão nhân đen mặt:
- Nhìn xấu hoắc.
Đen thủi đen thui, xấu muốn chết. Trương Mại xấu hổ cười cười:
- Không phải cho ngài, mà là cho con mặc.
Hoa Sơn lão nhân mặt càng đen hơn:
- Không phải con nói là cô nương đều thích tiểu tướng áo bào trắng sao, sao con lại đi mặc đồ đen?
Trương Mại cười nói:
- Là mẫu thân dạy con. Sư công, mẫu thân dạy con mấy trăm cách lấy lòng nữ tử, ngài để con thử xem có dùng được không. Mẫu thân nói, nam nhân mặc đồ đen nhìn đẹp, ra vẻ chín chắn.
A Du sẽ không phải là thuận miệng nói bậy, lừa gạt hài tử chứ? Không thể nào, nó là mẹ ruột, không thể hại A Mại được. Con ngươi Hoa Sơn lão nhân đảo qua đảo lại, tuy thấy đồ đen thực sự khó coi nhưng cũng không nói gì nữa.
Nguyên Quang tươi cười bước tới:
- Nhị công tử, Từ đại thiếu gia tới bái phỏng.
Trương Mại nói:
- Nhanh nhanh mời.
Nguyên Quang lớn tiếng đáp ứng, rồi xoay người ra cửa. Hoa Sơn lão nhân nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà:
- Anh vợ con tới rồi, mau tiếp đãi cho tốt, không cần để ý tới ta.
Ông mang dáng vẻ ta đây muốn nghe lén, Trương Mại đành mặc kệ.
Hoa Sơn lão nhân nằm sấp trên xà nhà, cực kỳ hứng thú nhìn xuống dưới. Từ Tốn và Trương Mại ngồi đối diện nhau, Từ Tốn đa tạ thêm lần nữa:
- Đêm đó hoàn toàn nhờ huynh đài hỗ trợ, đệ vô cùng cảm kích.
Không chỉ sai người báo tin cho mình, mà còn âm thầm giúp mình đánh lui kẻ ác, giúp đỡ rất nhiều. Tối hôm kia, hôm qua, rồi hôm nay mình vẫn luôn bận rộn, tới giờ này mới sang đây nói tiếng cám ơn, thật không phải cho lắm.
- Không dối gạt Từ huynh, chuyện này với đệ chỉ là tiện tay mà thôi.
Trương Mại ăn ngay nói thật:
- Mười mấy tên võ sĩ lực lưỡng kia chỉ có vẻ bề ngoài chứ võ công rất tệ. Đặng Du lại càng là một tên chỉ có hình thức, đệ đối phó hắn dễ như bỡn.
Từ Tốn ngây người:
- Tên thanh niên áo bào bạc đó đúng là Đặng Du?
Trương Mại chắc chắn nói:
- Đệ ở kinh thành có gặp hắn mấy lần, không sai được.
Từ Tốn trong lòng trăm mối tơ vò:
- Vốn còn muốn Ngũ thành binh mã ty có thể bắt hắn, đưa đến chỗ Ứng Thiên phủ doãn để nghiêm trị. Nhưng hiện tại xem ra, chuyện này đúng là không có hi vọng rồi.
Ứng Thiên phủ doãn là một tên quan giảo hoạt, hắn sao chịu đắc tội với đệ đệ ruột của Đặng quý phi chứ.
Trương Mại mỉm cười nói:
- Muốn trừng trị Đặng Du cũng không khó, hắn ta thường lui tới ở mấy khu gái làng chơi, muốn bắt hắn rất dễ dàng.
Từ Tốn căm hận:
- Dao……Quý tiểu thư suýt nữa bị hắn bức tử, không nghiêm trị hắn, thực sự là không có thiên lý.
Trương Mại trầm ngâm chốc lát, rồi nhẹ nhàng nói:
- Đặng Du tuy không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng chưa từng làm chuyện đại gian đại ác. Hắn ở kinh thành đi chơi thanh lâu, trêu ghẹo dân nữ nhưng chưa từng cưỡng bức dân nữ. Đêm đó nếu huynh đài không chạy tới kịp thời thì theo tại hạ đoán, Quý đại tiểu thư cũng sẽ không bị bức chết đâu.
Đặng Du thấy máu sẽ biết là Quý Dao dám làm thật, hắn cũng không dám bức đến xảy ra án mạng. Quý Dao ăn mặc sang quý, thị nữ đông đảo, Đặng Du không cần dùng tới đầu óc cũng biết gia đình Quý Dao có chút thân phận, sao có thể để nữ nhi chết không rõ ràng như vậy. Đặng Du ở kinh thành gây chuyện tất cả đều là mấy chuyện phong lưu vặt vãnh, chứ vẫn không có thật sự vi phạm hình luật.
Từ Tốn hơi nghi hoặc:
- Huynh đài rất quen thuộc Đặng Du? Đêm đó, huynh đài rõ ràng ở gần bên, tại sao phải sai người gọi ta đến, ta ở ngoài sáng, huynh đài ở trong tối……….
Vừa nói tới đó thì Từ Tốn liền hiểu, Trương Mại là cố ý tác thành cho hắn.
Không lẽ, cậu ta biết mình có tình ý với Dao Dao? Từ Tốn tim đập thình thịch, cậu ta làm sao lại biết? Trương Mại dường như hiểu trong lòng Từ Tốn nghĩ gì, khẽ cười cười:
- Lúc ở quý phủ uống rượu tất niên, Từ huynh đặc biệt cung kính, ân cần với Quý gia cữu phụ.
Việc nịnh bợ lấy lòng cha vợ này, ta và huynh đều giống nhau, dĩ nhiên là nhìn ra.
Từ Tốn đỏ mặt:
- Sau này phải gọi huynh là cữu huynh rồi.
Trương Mại gọi Quý thị lang là “cữu phụ”, gọi Quý phu nhân là “cữu mẫu”, hiển nhiên là biểu ca của Quý Dao rồi, mình phải gọi là “cữu huynh”.
Hoa Sơn lão nhân nằm ở trên xà nhà lắc lắc hai chân, hắn không phải muốn làm cữu huynh của ngươi đâu, có một đống biểu muội rồi, còn lạ gì làm cữu huynh nữa? Từ đại thiếu gia, hắn muốn gọi ngươi là cữu huynh mới đúng. Mau đem tiểu cô nương nhà ngươi gả cho hắn đi, ngươi đã được như ý nguyện rồi, cũng đừng để cho A Mại nhà ta lẻ loi, cô đơn chứ.
- Thế thì không cần.
Trương Mại quả nhiên cự tuyệt cách xưng hô “cữu huynh” này:
- Đệ cùng Quý gia là họ hàng xa, cùng với quý phủ lại là hàng xóm, cảm giác hàng xóm thì thân thiết hơn.
Từ Tốn sao cũng được:
- Huynh đài nói vậy thì ta không dám cãi.
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, Trương Mại đề cập đến chính sự:
- Tháng sau gia phụ gia mẫu muốn đến Nam Kinh một chuyến. Đến lúc đó nếu quý phủ không chê thì gia phụ gia mẫu muốn làm người chứng hôn cho Từ huynh được không? Cô mẫu, cô dượng không quen làm người chứng hôn nên sợ thất lễ.
Từ Tốn mừng rỡ, Bình Bắc hầu phu nhân là thông gia với Quý gia, Bình Bắc hầu lại là Đại nguyên soái uy danh hiển hách, cầm đao cưỡi ngựa, giết địch vô số, người anh hùng như vậy đứng ra làm chứng hôn, Dao Dao nhất định sẽ rất cao hứng!
Từ Tốn vái dài tạ ơn, Trương Mại đáp lễ:
- Từ huynh khách khí.
Từ Tốn vui vẻ choáng váng hồi lâu mới nghĩ đến một việc:
- Lệnh tôn mang công vụ trong người, có thể rời kinh sao?
Ông ấy không chỉ là Bình Bắc hầu, mà còn là Trung quân đô đốc phủ Tả đô đốc, quân vụ bộn bề.
Trương Mại có chút thương cảm:
- Gia phụ chinh chiến nhiều năm, trên người có nhiều vết thương cũ. Cứ cách ba đến năm năm là lại đau đớn khó chịu, nhất định phải đi khắp nơi tìm danh y. Lần này nghe nói Nam Kinh có một vị đại phu giỏi trị ngoại thương nên đặc biệt đến để cầu y, Thánh thượng cũng chuẩn cho ông ấy được nghỉ ba tháng.
Từ Tốn cảm khái:
- Lệnh tôn đánh đuổi giặc Thát Đát, vì triều đình lập nhiều công lao hiển hách, nhưng bản thân cũng mang một thân bệnh tật, làm người ta cảm thấy kính nể.
Trò chuyện một lúc thì Từ Tốn đứng dậy cáo từ, Trương Mại tiễn đến trong đình viện:
- Xá biểu muội hiện đang sửa sang Tân Lệ Viên, muội ấy và cô dượng đều là người có tính tình nghiêm túc tỉ mỉ, việc gì cũng muốn làm cho thật hoàn hảo. Muội ấy thường hay thỉnh giáo lệnh muội, muốn mời lệnh muội qua phủ chỉ điểm nhưng ngại nên không tiện mở miệng.
Từ Tốn cười nói:
- Chẳng đáng gì đâu, ngày mai ta đưa xá muội sang đây, lệnh biểu muội có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi muội ấy là được.
Trương Mại trịnh trọng nói đa tạ, Từ Tốn liên tục khách sáo:
- Hàng xóm với nhau, đây vốn là chuyện nên làm, huống hồ xá muội trước giờ đều rất thích lệnh biểu muội.
Giúp sửa sang Tàng Thư Các, chuyện này có đáng gì đâu.
Hôm sau, Từ Tốn đưa A Trì sang Tây Viên, An Hiệp nhướng đôi mi thanh tú:
- Từ tỷ tỷ, muội đang muốn sang thỉnh giáo tỷ đây.
Nàng lôi kéo A Trì đi Tân Lệ Viên, thì thà thì thầm nói ra ý tưởng của mình:
-………….Tỷ cũng thấy tốt đúng không? Vậy thì quyết định thế nhé.
Nói xong việc chính, An Hiệp áy náy đứng lên:
- Muội muốn đi vệ sinh, Từ tỷ tỷ ngồi một mình lát nhé.
A Trì cười nói:
- Sao lại là một mình, có Bội A, Tri Bạch ở đây, còn có mấy người Tiểu Vũ nữa mà.
An Hiệp cười cười rời đi.
Tiểu Vũ tươi cười:
- Đại tiểu thư, xin tiểu thư cho Bội A tỷ tỷ giúp nô tỳ may túi lưới được không? Bội A tỷ tỷ khéo tay, hoa văn nào cũng biết làm, có thể chỉ dạy cho người vụng về như nô tỳ.
A Trì nghiêm túc từ chối:
- Bây giờ không được, nếu muốn may túi lưới thì đợi lát nữa ta về nhà rồi để nàng qua đây, dạy ngươi cả ngày cũng được.
Tiểu Vũ ngượng ngùng:
- Dạ, đại tiểu thư.
Bội A, Tri Bạch trong lòng đều có chút kỳ quái, dạy may túi lưới thôi chứ có phải đại sự gì đâu, sao tiểu thư lại không cho phép? Tiểu thư trước giờ đều không so đo mấy chuyện này mà. Tuy cảm thấy kỳ quái nhưng hai người vẫn kính cẩn nghe lời A Trì.
Đợi một hồi lâu, An Hiệp vẫn chưa đến. Tiểu Vũ đi ra ngoài xem thử, không bao lâu sau đã trở lại, cười nói:
- Biểu tiểu thư đang ở nhà ấm trồng hoa mời người qua đó.
A Trì lắc đầu:
- Ta không muốn xem hoa.
Tiểu Vũ vẻ mặt đưa đám đi ra ngoài. A Trì trong lòng đắc ý, ai bảo ngươi cứ dùng những thủ đoạn ấu trĩ như thế này, ta không thèm để ý ngươi đó.
Nhưng mà, khi Tiểu Vũ rụt rè đi đến một lần nữa:
- Đại tiểu thư, quốc công gia nhà ta mới đón hai vị lệnh đệ qua đây, lão gia tử đã dẫn hai người họ đi xem đại bàng rồi. Người, người đi nhà ấm trồng hoa nhìn thử xem, hoa trong đó đều là hoa tươi, rất đẹp mắt.
A Trì mềm lòng.
Đến nhà ấm trồng hoa, thấy hoa hồng nở rộ, A Trì bĩu bĩu môi. Tiểu Vũ vô cùng cơ trí:
- Bội A tỷ tỷ, Tri Bạch tỷ tỷ, chúng ta đi hái hoa hồng tươi đi, làm bánh hoa tươi cho đại tiểu thư.
Bội A, Tri Bạch thấy A Trì không phản đối thì hăng hái đi hái hoa hồng. A Trì mỗi lần ăn bánh hoa tươi thì trên mặt sẽ hiện ra nụ cười thỏa mãn, làm người khác thấy cũng vui lây.
Tiểu Vũ vừa hái hoa hồng vừa nói:
- Nhà ấm trồng hoa này rất lớn, biểu tiểu thư ở đầu bên kia, đại tiểu thư tự đi qua cũng được.
Bội A, Tri Bạch lơ đãng nói:
- Ừ.
Đại tiểu thư thường thích ở một mình, không thích lúc nào cũng có người đi theo bên cạnh.
Đầu bên kia của nhà ấm trồng hoa dĩ nhiên không phải là An Hiệp, mà là Trương Mại. Hắn mặc bộ trường bào gấm màu xanh da trời, mỉm cười giải thích:
- Y phục màu đen còn đang may, vẫn chưa dùng được.
A Trì mỉm cười, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, huynh còn cho là thật.
- Đại ca của ta có thể lấy được đại tẩu, đa tạ huynh.
A Trì khi đó nhìn thấy rõ ràng, sự thực dĩ nhiên là hiểu rõ. Đại ca nhà mình trước giờ không biết võ công, sao có thể đánh ngã mười mấy tên võ sĩ, sao có thể dọa lui được tên quần áo lụa là kia chứ.
- Đa tạ ta thế nào?
Trương Mại chơi xấu hỏi.
A Trì nghịch ngợm cười cười, hái một đóa hoa hồng đỏ tươi đang nở rộ bên cạnh:
- Có đẹp không? Tặng huynh nhé?
Trương Mại dịu dàng nói:
- Chậm một chút, có gai.
Nói rồi đưa tay phải ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy, bẻ hết gai trên cành hoa, sau đó từ trên người lấy ra một chiếc khăn gấm bao lấy cành hoa, rồi mới đưa cho A Trì.
A Trì không nhận:
- Tặng huynh mà.
Trương Mại dịu dàng kiên trì:
- Nàng cầm đi, sau đó thì tặng cho ta.
A Trì suy nghĩ một chút, rồi nhận lấy đóa hoa hồng, từ từ đem chiếc khăn của Trương Mại gỡ xuống, lấy chiếc khăn gấm màu lục nhạt của mình bọc lại một lần nữa, đưa cho Trương Mại:
- Nè, tặng huynh.
Đóa hoa hồng này nhụy hoa cao, cánh hoa xung quanh cuốn lại, nhìn rất đẹp, Trương Mại cúi đầu nhìn đóa hoa trong tay, nói:
- Thật đẹp, thật đẹp. Ta cũng không biết, thì ra hoa hồng lại đẹp đến vậy.
Bởi vì do nàng tặng, A Trì, bởi vì nàng.