Chương 12: C12: Con bé ngốc

Tôi Là Âm Dương Sư

“Hai ngàn tệ? Mua thuốc trị cho cậu còn không đủ” Lão già bĩu môi ghét bỏ.

Tôi bất đắc dĩ cười khổ: “Ôngà, ông muốn thế nào thì mới chịu cứu tôi? Tôi nghĩ ông cũng nhìn thấy tôi không phải một đứa nhóc có tiền”

Đây cũng là nguyên nhân tôi dám cò kè mặc cả, ông già kia đã có thực lực, hẳn cũng biết tôi là một người nghèo, mà ông ấy vẫn muốn tôi tìm ông ấy, rõ ràng là không đến mức thấy chết không cứu.

“Cậu cũng không ngốc, tôi và cháu gái hơi đói bụng, trước tiên cậu mời chúng tôi ăn cơm đi” Ông già nói.

Tôi vội vàng đồng ý, cùng bọn họ tới quán ăn nhỏ đối diện nhà ga gọi đồ ăn, trong quá trình đó tôi cũng biết được ông già họ Cát.

Cơm nước xong xuôi, ông già Cát lại dẫn tôi tới cửa hàng, muốn tôi bỏ tiền mua quần áo cho con gái ông ấy, cũng may ông già biết tôi không nhiều tiền, nên chỉ phung phí mất hơn bảy trắm.

Sau đó trở lại phòng trọ bọn họ thuê, ông già Cát bảo Uyển Nhi đi thay quần áo, còn lại tôi và ông ấy trong phòng khách.

Lúc này ông già Cát mới nói: "Tiểu Trần, muốn tôi cứu cậu, cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi."

“Ông Cát cứ nói” Tôi vội vàng gật đầu.

Ông già Cát nói: “Tôi muốn cậu giúp tôi chăm sóc Uyến Nhị, tôi muốn cậu quan tâm nó cho tới khi nó có khả năng tự sống sót”

Dừng một lát, ông già Cát lại nói: “Nếu như sau này hai người thích nhau, cậu cũng có thể cưới nó” Hình như đây là vụ mua bán có lời!

Tôi nhìn ông già Cát với vẻ không dám tin, trước đó ông ấy còn muốn một trăm vạn, sao chỉ trong chớp mắt đã muốn tặng cả cháu gái cho tôi rồi?

“Được, tôi đồng ý” Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần ông già Cát có thể chữa khỏi cho tôi, chuyện sau này, thì sau này giải quyết.

Ánh mắt của ông già Cát bỗng trở nên sắc bén, giống như một cây đao, gắn từng câu từng chữ với tôi: “Cậu nhớ kĩ, nếu cậu không làm được, ông đây cho dù chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ tới lấy cái mạng nhỏ. của cậu!”

Tôi giật nảy mình, lúc này ánh mắt của ông già Cát thực sự đáng sợ, so với Lưu Sài trong thân thể Từ Phượng còn đáng sợ hơn.

Cát Uyển Nhi thay quần áo mới đi ra, rất hào hứng nói: "Ông nội, cháu mặc bộ này đẹp không?”

Ông già Cát nói đẹp, trên này không có ai đẹp hơn cháu gái của ông, Cát Uyển Nhi nững nịu một tiếng, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng khấp khởi của cô ấy, hiển nhiên là rất thích thú.

“Uyển Nhi, nếu ông nội không có ở đây, sau này dù ở đâu cháu cũng phải đi theo Trần Tùng” Ông già Cát đột nhiên nói.

Cát Uyển Nhi nhìn tôi một cái, sau đó chạy tới bên cạnh ông già Cát, ôm lấy cánh tay ông ấy, lắc đầu nói: “Không, Uyển Nhi muốn đi theo ông nội, ông nội đi đâu thì cháu đi đó”

“Con bé ngốc” Ông già Cát yêu thương vuốt đầu Cát Uyển Nhi.

Sau đó, ông già Cát đuổi Cát Uyển Nhỉ đi, nói với tôi: "Muốn giải quyết đồ án trên tay cậu, cần có mấy thứ quý hiếm, những thứ đó tôi cũng không có.”

“Vậy ông cứu tôi kiểu gì?” Suýt nữa thì tôi buột miệng nói tục, nói một hồi lâu, thì là ông già Cát chắc chẳn sẽ cứu tôi, nhưng không có đồ để cứu tôi.

Ông già Cát nói: “Cậu đừng nóng, đương nhiên tôi có biện pháp kéo dài thời gian thứ kia cắn nuốt sinh mệnh của cậu, cuối cùng còn mạng để sống hay không, thì phải xem chính cậu.”

Tôi rất buồn phiền, nhưng vì cái mạng nhỏ, đành ng già Cát cần cái gì, tôi nghĩ chỉ cần có thể dùng tiền mua, còn không có cách nào khác thì có thể tìm Từ Phượng giúp một tay.

Ông già Cát nói cho tôi biết mấy thứ, cuối cùng. ông ấy nói: “Vị thuốc chính cuối cùng tôi sẽ nói với Uyển Nhị, tới khi nào cậu thực hiện được lời hứa với nói thì mới có thể nói cho cậu”

Tôi bất đắc dĩ, đành phải để ông già Cát giúp tôi làm chậm tốc độ cắn nuốt sinh mệnh của Huyết Ngư.

Ông già Cát vẽ rất nhiều dạng bùa lên người tôi, những dạng bùa này cuối cũng vẫn hướng về đồ án Huyết Ngư trên tay tôi.

Tôi cảm giác chỗ tay đó đau nhức như bị lửa đốt, rất nhanh sau đó đồ án Huyết Ngư sinh động gần như thật trở nên mờ hơn nhiều.

Làm xong những việc này, gương mặt ông già Cát tái nhợt.

Tôi hỏi ông ấy có sao không, ông ấy xua tay, căn dặn một lần nữa: "Trần Tùng, hy vọng cậu không quên chuyện đã đồng ý với tôi”

Nói xong ông già Cát trở về phòng nghỉ ngơi.

Ban đêm Cát Uyến Nhi trở về, ông già Cát còn chưa ra, cô ấy cười với tôi, sau đó về phòng mình.

Cho tới ngày thứ hai cũng chưa thấy ông già Cát, Cát Uyển Nhi chuẩn bị cơm nước xong xuôi bèn đi gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời

Thấy cô ấy sốt ruột, tôi cũng sợ ông già Cát có chuyện gì, bởi vì sau tối hôm qua ông ấy giúp tôi vẽ bủa xong, thì tôi không còn thấy tim mình đau nhức nữa, rõ ràng là ông già này có thực lực.

Tôi phá cửa ra, phát hiện ông già Cát chết ở trên giường, thân thể đã cứng ngắc từ lâu, hiển nhiên là đã chết được một thời gian.

Nhấn Mở Bình Luận