Tôi Là Âm Dương Sư
Thật sự là lòng hiếu kỳ lại chết mèo, tôi vẫn muốn nhìn gương mặt thật của cô ta, nhưng gương mặt kia đâu còn chỗ nào hoàn chỉnh, mặt mũi ngoại trừ mủ máu thì chính là thịt nhão, giống như đã ngâm trong nước được một khoảng thời gian rất lâu, hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi, thậm chí còn dấu răng bị cá gặm, cả vết tích bị phá hư ở chỗ Bạch Cốt.
“Đốt đi, dùng thêm cây vải” Tôi nôn khan nửa ngày mới trở lại bình thường.
Người ở chỗ này ai cũng bị dọa cho mặt mày xanh mét, ai cũng không dám bước về phía trước, cũng thiếu được sự oán trách đối với Từ Phượng
Thời điểm công trường mới xảy ra chuyện, bọn họ đã nói không làm, thế nhưng Từ Phượng lại một mực khẳng định, cô sẽ xử lý tốt mọi chuyện, vả lại đã làm được hơn một nửa, cô không có cách nào thay người.
Bây giờ thì hay rồi, mọi người cũng không thể vì tiền, mà đem mạng góp vào đúng không?
Từ Phượng cũng rất buồn rầu, ai có thể nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên thế này.
Mặc kệ có giải thích như thế nào, chủ thầu cùng công nhiên cũng không xuống nước, đều thể hiện đòi tiền rời đi, việc nơi này nhất định không làm nữa.
“Đủ rồi, các người cho là đi rồi thì không sao sao? Tất cả mọi người sợ hãi như thế, thì ở đây sẽ không có quỷ đi. Làm sao mà bị ác quỷ quấn lấy? Chẳng phải người nhà của Lưu Sài cũng đã sớm lấy tiền rồi đi, kết quả thì sao?” Nhìn thấy bộ dạng bất lực của Từ Phượng, tôi lập tức tiến lên, mở miệng giáo huấn.
Người ở chỗ này hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời
Lúc này tôi tiếp tục nói: "Những lời tôi nói ngày hôm nay, ở đây có một người thì sẽ ứng một một người, nếu các người nghĩ lấy tiền rời đi thì coi như xong việc, thì chị Từ không thiếu tiền, thế nhưng nếu như sau này có xảy ra chuyện gì thì tự mình gánh lấy."
'Vứt lại câu đó, tôi liền xoay người mang theo Cát Uyển Nhi cùng Từ Phượng rời đi.
Trong lòng Từ Phượng có chút không đành lòng, lại không dám tin lời tôi nói, có chút hoài nghỉ mở miệng hỏi: “Trần Tùng, cậu không phải là đang hù dọa bọn họ đấy chứ?”
“Chị Từ, còn có chị, chuyện này từ đầu tới cuối chị là người rõ ràng nhất. Nếu như chị cũng cảm thấy tôi ăn nói bừa bãi, vậy thì chuyện này tôi không quản nữa” Tôi có chút không vui.
Hù dọa cái gì? Ài,Đây là tôi đang giúp chị, người phụ nữ này thật là.
Bởi vì trong lúc vớt thi thể gặp được chuyện khiến lòng tôi hoang mang, còn có việc thi thể của Lưu Hiểu Lệ xảy ra biến cố, trong lòng tôi vô củng bực bội.
Mọi chuyện đã xảy ra lại xuất hiện trong đầu, mơ mơ hồ hồ mà nói răng chuyện của Lưu Sài đã được giải quyết, sau đó là tới việc đồ án Huyết Ngư xuất hiện ở trên cánh tay của tôi, thế mà tôi còn ngây thơ cho là chuyện này thật sự đã giải quyết
Huyết Ngư không phải là một miếng ngọc sao? Còn có thi thể biến mất trong quan tài gỗ mà Từ Phượng nói, Bạch Cốt trôi nối ở trên sông Hồng, tất cả câu đố còn chưa được giải đáp, liền dám cậy mạnh mà tùy tiện quyết định với xác, nếu không phải nhờ vào dây đỏ mà Cát Uyển Nhi đưa cho tôi, lúc này tôi đã. sớm gặp ông bà tổ tiên rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Câu Chuyện Đã Qua
2. Chẳng Nhận Ra Nàng
3. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================
“Trần Tùng, ý chị không phải thế này, cậu đừng nóng giận." Từ Phượng tranh thủ thời gian giải thích, lại nói: “Chị chắc chẩn là tin tưởng cậu, cậu cho chị thêm chút thời gian là được”
Mới vừa đi ra khỏi cửa lớn của công trường, cô lại quay lại, lúc này Cát Uyển Nhi mới kéo lấy tay của tôi:
“Anh Trần Tùng, anh thật sự mặc kệ sao?”
Tôi thở dài, “Em gái, từ nhỏ anh đã gặp chuyện này không ít, nhưng vớt xác như thế này vẫn là lần đầu tiên, anh vẫn biết mình có bao nhiêu cân lượng”
Không phải là không muốn quản, mà là không quản được? Vất vả lầm mới có thể cứu sống được cha, cũng không thể để lại cho một nhà hai đời một tin dữ đi, hơn nữa, nhà họ Trần lại còn là nhất mạch đơn truyền*.
*Nhất mạch đơn truyền: Mỗi thế hệ chỉ có một con.
Lúc này Từ Phượng lại mang theo chủ thầu đi tới: “Trần Tùng, tất cả mọi người đều tin cậu, chị đây để cho người ta trông coi thi thể, còn chị với người này sẽ đi tìm cành cây vải.”
Tôi không trả lời, nhăn mày nhìn hai người rời đi.
Lần này xong đời.
Thừa dịp này, tôi tranh thủ thời gian gọi cho ông nội, sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, ông nội tức giận mắng to.
“Ranh con, lần trước khen mi hai câu, mi liền có thể lên trời luôn rồi. Ông đây đã nói thế nào, không cho phép mi nhận y bát của nhà họ Trần, thế mà còn chọc vào rắc rối như thế, nhà ho Trần sắp tuyệ hậu rồi, ôi."