Tôi là Ê-ri
Tôi sợ về nhà kiểu gì cũng bị anh Tông đánh. Nhưng lần này tôi sẽ không nhẫn nhịn anh nữa. Tôi nói với Ót là tôi muốn mượn một khẩu súng để phòng thân, nếu anh ta đánh thì tôi sẽ dùng súng để dọa.
Tôi giấu một khẩu súng ngắn trong người. Về đến nhà, vừa nhìn thấy tôi, anh Tông đã nhảy vào đánh tôi ngay lập tức. Không hiểu tại sao tất cả mọi người luôn muốn đánh đập, hãm hại tôi? Hay là tại nghiệp chướng từ kiếp trước gây ra? Nhiều lúc tôi trở nên trầm cảm vì luôn phải lo lắng, khiếp sợ những người xung quanh sẽ đánh đập, làm hại mình.
Khi bị anh đánh, tôi thấy đau đớn vô cùng và lo sợ sẽ bị sẩy thai. Lúc đó, tình hình hết sức nhốn nháo, mẹ và các chị tôi xông vào can ngăn nhưng không kịp. Chị tôi còn bị anh đạp văng ra và quát:
“Cả mày cũng muốn ăn đòn nữa hả Chiếp? Định bao che cho nó à?”.
Rồi anh ta đạp vào người chị Chiếp khiến tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa nên quyết định lấy súng ra dọa. Trong súng có đạn, tôi không định bắn thật, chỉ muốn dọa, nhưng ông anh trai tôi lại không sợ, đã thế còn khiêu khích:
“Mày có giỏi thì bắn đi”.
Lúc đó, không hiểu chú Rơng, một người em khác của bố mà gia đình chúng tôi đanh ở nhờ, từ đâu chạy lại giành súng của tôi, dùng thân súng vả vào mặt tôi rồi cướp lấy bỏ đi đâu cũng không biết. Tình hình lúc đó rất lộn xộn, tôi và chị gái phải chạy đến nhà bạn ngủ nhờ vì bị anh tôi đuổi không cho vào nhà.
Khi ấy, tôi thấy mệt mỏi vô cùng với cuộc sống này, nó chỉ mang lại cho tôi toàn những tai ương. Cuộc sống của một cô bé mới mười bảy, mười tám tuổi như tôi thật không hoàn hảo chút nào, gia đình không êm ấm, bó có vợ bé, kinh tế khó khăn. Tôi chưa từng được dạy dỗ một cách đúng đắn vì tôi phải đến ở với ông bà từ nhỏ. Ông bà cũng không có nhiều thời gian bên cạnh tôi. Những lúc ở nhà, bố mẹ lại thường xuyên cãi cọ nhau từ khi tôi mới biết nhận thức.
Mẹ thương tôi bụng mang dạ chửa gần đến ngày sinh rồi mà vẫn còn bị anh trai thường xuyên đuổi đánh. Mẹ đồng ý chuyển ra khỏi nhà chú, thuê nhà trọ ở với tôi và chị. Chúng tôi thuê nhà ở khu Tao Pun thuộc quận Bang Sue. Hàng ngày, mẹ lại phải đi bán bánh dạo như trước kia để kiếm tiền nuôi tôi.
Khi còn nhỏ, tôi hay cãi lời mẹ hoặc thỉnh thoảng nói năng không lễ phép với mẹ. Tôi không thấy yêu mẹ vì mẹ hay đánh tôi, thỉnh thoảng lại sai anh đánh tôi nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ mẹ không yêu tôi hoặc yêu quý các con không bằng nhau. Tôi thấy mẹ ít quan tâm đến tôi, yêu anh và chị thứ ba hơn. Nhưng thực ra mẹ yêu tất cả các con, chỉ có điều người nào không tự chăm sóc được mình như chị Cày thì mẹ sẽ quan tâm nhiều hơn.
Thời gian gần sinh mẹ chăm sóc tôi rất cẩn thận. Ót cũng chuyển đến ở cùng nhà trọ với tôi và mẹ. Mẹ thương tôi nên chấp nhận cho tôi và Ót ở với nhau. Nhưng cậu ta là người không biết cố gắng. Mẹ bảo Ót đi tìm việc làm nhưng vì cậu ta hay trốn làm đi ngủ trộm, hoặc thỉnh thoảng cố tình làm hỏng việc, bị quản lý bắt được và chẳng bao lâu thì bị đuổi việc. Tôi bắt đầu thấy chán cậu ta và tự trách mình gây nên cơ sự này.
Cuối cùng thì ngày sinh nở của tôi cũng đến. Hôm đó, trời mưa rất to, tôi bắt đầu đau bụng. Tôi bảo với mẹ mình đau bụng, mẹ liền vội đưa tôi vào bệnh viện khi đêm đã khuya. Chúng tôi nhếch nhác đi bộ trong mưa, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi. Và tôi đã sinh hạ một cậu con trai ở bệnh viện Wachira.
Giây phút lấy hơi rặn đẻ, tôi có cảm giác thương mẹ vô cùng vì tôi thấy rất đau, có cảm giác như bị cắt da, cắt thịt và sợ mình sẽ chết. Lúc đó tôi luôn nghĩ đến mẹ. Tôi chỉ mới sinh một đứa con đầu lòng mà còn đau đớn thế này, vậy mà mẹ sinh tận bốn người con. Thực ra mẹ không cần phải sinh đứa con thứ tư, tức là tôi cũng được nhưng mẹ đã cố mang thai và sinh thêm tôi. Trong lòng tôi thấy biết ơn và yêu mẹ vô cùng. Lúc đó, tôi đã tự hứa với bản thân sẽ không cãi lời mẹ nữa, đó là hành động rất tội lỗi.
Bác sĩ bế con trai đến giường đưa cho tôi. Lần đầu tiên trông thấy con, nước mắt tôi cứ trào ra. Tình yêu con trào dâng trong lòng. Tôi bế con lại gần để cho con bú. Giây phút cho con bú tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng có lẽ vì tôi vẫn còn ít tuổi, chỉ mới hơn mười tám. Điều mà tôi ngạc nhiên nhất là trên đầu thằng bé có rất nhiều nước, chỏm đầu rất dài giống như bị hút ra vậy. Tôi không biết con bị làm sao, kể cả các bác sĩ cũng thấy rất ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi nghe thấy các bác sĩ thì thầm với nhau về nguyên nhân của hiện tượng đó nhưng thực sự tôi không hút thai, tại sao đứa bé lại như vậy.
Sau khi kiểm tra sức khỏe của con trai tôi xong, bác sĩ cho tôi biết xét nghiệm máu của tôi cho kết quả dương tính với bệnh giang mai và con tôi cũng đã bị lây bệnh từ tôi. Bác sĩ hỏi tôi:
“Chị có hiểu từ dương tính là gì không?”.
Tôi trả lời:
“Không hiểu ạ”.
Bác sĩ lại hỏi:
“Thế chị có biết bệnh giang mai là gì không?”.
Tôi cũng trả lời:
“Không ạ”.
Bác sĩ nói tiếp:
“Chị bị mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục. Chị phải đưa chồng đến đây kiểm tra máu bởi có thể chị bị lây từ chồng, hoặc có thể chồng chị quan hệ với gái mại dâm mà không sử dụng biện pháp an toàn”.
Lúc đó tôi rất giận dữ, nhiều khả năng Ót đã làm như bác sĩ nói thật vì tôi chưa từng có quan hệ tình dục với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Ót. Và điều làm tôi thấy tức giận đó là cậu ta khiến cho cả con tôi cũng bị nhiễm bệnh. Còn về hiện tượng chỏm đầu của con tôi, bác sĩ nói có lẽ là do hậu quả của việc nhiễm bệnh hoặc nguyên nhân từ việc phá thai nhiều lần. Khi Ót đến kiểm tra thì quả nhiên cậu ta cũng bị nhiễm bệnh thật. Tôi cảm thấy rất ghê tởm cậu ta, thầm nghĩ trong suốt thời gian qua cậu ta có tôi rồi nhưng vẫn còn giấu tôi quan hệ với nhiều phụ nữ khác nữa hoặc cũng có thể hắn đã đi chơi gái cũng nên.
Bác sĩ nói với tôi rằng, cả ba chúng tôi, bố, mẹ và con đều phải tiêm thuốc chữa bệnh và cấm không được quan hệ với nhau cho đến khi khỏi hẳn. Chúng tôi phải tiêm rất nhiều thuốc. Thuốc này khi tiêm vào có cảm giác rất buốt. Con tôi cũng phải chịu đau đớn như người lớn và tôi phải dừng việc cho con bú cho đến khi khỏi hẳn, tức là phải mất đến hàng tháng, vì thế tôi phải mua sữa bên ngoài về cho con ăn. Nhưng đau lòng hơn nữa đó là Ót không chịu đi làm bất cứ một công việc nên cuối cùng tôi phải bảo cậu ta quay về Nakhon Sawan ở vì mẹ tôi chắc chắn không thể gánh vác việc nuôi cả tôi, cả cậu ta và con tôi được. Tôi phải sống dựa vào mẹ trước rồi sẽ tính cách tìm việc làm sau.
Trong thời gian khoảng một tháng đầu mới sinh con, đi đâu sữa cũng chảy ướt hết áo và có mùi rất tanh. Tôi không biết phải làm thế nào và cũng không thể cho con bú do đã bị nhiễm bệnh. Tôi thấy vô cùng xấu hổ với người xung quanh, xấu hổ vì họ biết tôi mới sinh con trong khi tuổi đời còn rất nhỏ.
Tôi xin được làm nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại Central Chit Lom. Tôi phải đứng bán hàng cả ngày, không được phép ngồi, sữa thì chảy ròng ròng ướt hết áo. Tôi thấy mình thật đáng thương. Làm ở đó được ba tháng thì hết việc vì tôi chỉ là nhân viên tạm thời cho một công ty ký gửi hàng bán trong siêu thị. Tiền lương chỉ được khoảng ba nghìn bạt, lại còn phải mất tiền xe, tiền ăn trưa, gần như không dành dụm được đồng nào. Có những tháng không đủ tiền, tôi đành phải mua sữa đặc cho con ăn cho dù đó là điều rất không nên làm với một đứa trẻ sơ sinh.
Sau khi bị thất nghiệp, tự dưng Ót đến đón tôi và báo rằng mẹ anh ta muốn nhìn thấy cháu và muốn đón thằng bé về ở cùng. Tôi rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao mẹ Ót lại thay đổi nhanh đến vậy. Thím liệu có đánh tôi nữa không? Liệu có làm hại tôi nữa không? Nhưng tôi vẫn chọn đến đó ở vì đây là cách duy nhất để con tôi có thể sống sót, không phải nhịn đói, thôi thì cứ qua đó ở tạm trong lúc đang thất nghiệp.