Tôi là Ê-ri
Tài giải thích về việc mình có thể nhảy giỏi như vậy với chúng tôi:
“Chuyện thường thôi. Trước đây tao đã phải bỏ hết vốn liếng vào cái lũ bar Hosto này. Để nhảy được thế này, tao phải bỏ ra cả triệu bạt ấy. Đêm nào cũng chơi, cái gì cũng phải trả tiền, vắt hết sức để tập. Giờ quay lại, đừng hòng moi được của tao đồng nào, tao không còn ngu nữa đâu”.
Tôi nhìn Tài, thầm coi cô là sư phụ. Tài có khả năng kìm nén cảm xúc rất tốt, chưa từng nói cho ai trong chúng tôi biết chuyện này, cũng không khoe khoang. Tài chấp nhận làm kẻ ngốc trong mắt người khác để được an toàn. Thực sự thì cô không điên, không khùng như mọi người vẫn nghĩ. Đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Dùng chiêu này phải công nhận Tài rất thông minh. Từ đó trở đi, đêm nào chúng tôi cũng đi chơi với nhau thâu đêm. Lâu dần, Tài chuyển đến ở hẳn cùng tôi và Lếp.
Lếp bắt đầu thấy chán đi chơi với chúng tôi nên thường trốn đi ngủ với gã bồ người Thái. Hắn ta tên là Tíc. Tôi đã cố khuyên ngăn, nhắc nhở Lếp phải cẩn thận vì trên đời này chẳng bí mật nào giữ kín mãi được. Với lại rồi người ta sẽ kể cho nhau nghe về chuyện này. Lếp chắc chắn sẽ bị nguy hiểm bởi người yêu cô ấy là Yakuza. Nhưng Lếp không sợ vì cho rằng dù có thế nào, tên Yakuza này cũng vẫn rất yêu cô ấy. Lếp thường xuyên nói rất muốn được tự do, không muốn có chồng là Yakuza vì rất có thể đến một ngày nào đó hắn sẽ đối xử tàn ác với mình hoặc có thể giết mình cũng nên. Ở Nhật một thời gian, tôi đã phần nào hiểu được tính cách của bọn Yakuza này. Thời gian đầu bọn chúng sẽ đối xử rất tốt với bạn. Nhưng lâu dần, mỗi khi tức giận việc gì thì chúng có thể giết chết bạn một cách dễ dàng mà không cần lý do nào hết. Vì thế, tôi luôn tự nhủ với bản thân sẽ không bao giơ dính líu đến bọn Yakuza này. Tôi sẽ cố gắng tránh bọn chúng, càng xa càng tốt. Cả Tài cũng luôn nhắc nhở tôi không nên dính dáng đến bọn Yakuza vì chúng rất nguy hiểm.
Được một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy chán với cuộc sống lêu lổng, vật vờ hàng ngày. Tôi muốn làm việc để kiếm tiền gửi về cho gia đình. Tôi không thích chỉ ngày đêm chơi bời kiểu này nữa. Nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện này, Lếp luôn tỏ ra không bằng lòng với tôi. Cô ấy muốn tôi ở bên cô mãi mãi. Còn cô ấy sẽ cố gắng kiếm tiền gửi về cho gia đình tôi đều đặn hàng tháng. Lếp nói với tôi:
“Mày không được đi đâu hết. Vì mày đang là con nợ của tao. Nếu muốn bỏ đi thì phải kiếm đủ năm trăm man trả cho tao trước đã. Dù tiền tao đưa mày không nhiều đến như thế nhưng tao có quyền đòi mày bao nhiêu tùy thích”.
Tôi biết Lếp chỉ nói thế lúc bực chứ Lếp không hề muốn lấy lại tiền đã cho tôi. Lếp luôn nói:
“Nỉnh, mày phải ở với tao mãi mãi. Nếu mày muốn kiếm tiền mua nhà, tao sẽ giúp đỡ mày. Nhưng phải cho tao thêm chút thời gian”.
Tôi từng hỏi Lếp rằng tại sao lại tốt với tôi như vậy? Lếp nói rằng cô ấy chưa từng có một người bạn tốt và thân thiết như tôi, và cũng không muốn kết giao với quá nhiều bạn bè. Cô ấy chỉ muốn có một người hiểu cô ấy và Lếp cho rằng chỉ cần mình tôi là đủ. Cô ấy muốn được thân thiết với tôi như chị em ruột. Lếp từng nói với tôi:
“Mày có biết rằng tao yêu quý mày còn hơn cả mẹ tao không? Tại hồi xưa bà ấy vứt lại tao để rảnh rang đi lấy chồng khác. Bố cũng có vợ mới. Cả hai người cùng bỏ rơi tao. Tao không có sự lựa chọn nào khác. Không có ai dạy dỗ nên đời tao mới trở nên vất vưởng thế này, phải bán mình nuôi thân ở Pattaya vì không có tiền để đi học tiếp. Cho đến bây giờ, mặc dù không được đi học tiếp nhưng tao vẫn phải gửi tiền về cho em trai đi học. Nếu cả hai chị em cùng đi học thì chắc chắn sẽ không đủ tiền. Vì thế tao phải chịu nghỉ học để cho em được đi học. Khi mẹ tao từ Ả Rập trở về, thay vì việc hỏi tao có muốn học tiếp nữa không, mẹ sẽ giúp thì bà ấy lại rủ rê tao đi bán dâm ở Ả Rập. Mày thử nghĩ mà xem, bà ấy làm thế thì tao sẽ phải nghĩ như thế nào?”.
Nghe Lếp nói tôi cũng hiểu cô nhiều hơn, thầm nghĩ tôi không thể bỏ mặc cô ấy được. Với tư cách là một người bạn, Lếp cho tôi nhiều hơn hai chữ “bạn bè” đó rất nhiều, vì từ “bạn bè” phần lớn chỉ có nghĩa là cùng đi chơi, ăn uống với nhau. Đến khi gặp chuyện khó khăn thì thân ai người ấy lo, không thể cậy nhờ được nhau.
Lếp hỏi ý kiến tôi:
“Nỉnh, chúng ta có nên trốn đi nơi khác sinh sống không? Tao không muốn sống với lão chồng hờ này nữa rồi. Tao không biết sau này rồi sẽ ra sao nữa?”
Tôi hỏi Lếp:
“Nếu thế chúng ta đi đâu bây giờ?”.
“Đi Tokyo”.
“Nhưng chúng mình đâu có quen ai ở đó”.
Lếp bảo Tíc, bồ của Lếp, cũng sẽ đi cùng vì hắn ta có bạn ở Tokyo. Sau đó chúng tôi sẽ đi kiếm việc làm ở đó. Tôi hỏi Lếp:
“Mày chịu làm việc à?”.
Lếp trả lời:
“Phải chấp nhận làm việc thôi, nếu không làm sẽ không có tiền. Nhưng trước khi đi, tao sẽ ôm theo ít tiền vàng của tao và của lão chồng hờ nữa để có tiền tiêu pha trong thời gian đầu chưa có thu nhập. Sau đó chúng ta sẽ phải nhanh chóng kiếm việc làm”.
Sau khi bàn bạc xong, cả hai chúng tôi đến rủ Tukata và Tài cùng đi. Mọi người đều nhất trí vì ai cũng muốn chuyển đến Tokyo sống. Sau khi đã hẹn ngày giờ cụ thể, chúng tôi ai trở về nhà người ấy để thu dọn quần áo, tư trang. Lếp mở két sắt của chồng ra, trong đó có khoảng bốn mươi cây vàng và gần một nghìn man tiền mặt, tương đương gần hai triệu bạt. Nhưng Lếp chỉ lấy đi có năm trăm man. Lúc đó một bạt vàng[9] Thái ở Nhật có giá khoảng tám nghìn đến mười nghìn bạt. Tôi và Lếp rất hồi hộp. Vì đang ăn cắp nên chúng tôi thấy rất run, chỉ sợ bị tóm. Tôi, Tài và Lếp ở ga tàu điện chờ Tukata, chúng tôi sẽ đi Shinkansen đến Tokyo. Khi Tukata đến, chúng tôi mỗi người mang một va ly du lịch, cùng nhau khởi hành. Tôi vẫn nhớ, khi chỉ còn có mười lăm phút nữa là tàu vào bến, chúng tôi ai nấy đầu rất vui mừng và tưởng tượng tới đủ thứ chúng tôi sẽ làm ở Tokyo. Chúng tôi bàn với nhau sẽ làm gì trước tiên, sẽ tìm xem có người bạn nào ở Tokyo có thể giúp chúng tôi tìm việc làm. Trong lúc đang nghĩ ngợi đủ thứ, chỉ còn năm phút nữa là tàu vào bến, tôi đang đứng quay lưng lại với Lếp, còn Tukata và Tài thì đứng ở vị trí khác không xa lắm. Bỗng nhiên, Tukata kêu lên hốt hoảng:
“Lếp ơi! Chồng mày đang tới kìa!”.
[9] Một bạt vàng tương đương với bốn chỉ vàng ở Việt Nam
Chỉ nghe có thế, chúng tôi đều run lên vì sợ, đứng ngây ra không biết phải làm gì. Có lẽ phải chấp nhận nộp mạng cho bọn chúng vì không biết phải trốn vào đâu và chạy đi đâu trong đêm hôm khuya khoắt thế này. Lúc đó, Lếp đang ngồi trên ghế đá thì chồng cô ấy chạy đến, không nói một câu đạp thẳng vào người Lếp. Tôi nghe cô ấy gào lên vì đau đớn. Hắn chạy tới túm tóc, đánh Lếp không thương tiếc. Tôi vội chạy đến van xin hắn đừng đánh Lếp, nhưng hắn không quan tâm còn quay lại tát tôi rất đau. Hắn gọi thêm hai đứa khác, có lẽ là tay sai của hắn đến bắt chúng tôi lên xe của bọn chúng. Đúng lúc đang giằng co lộn xộn thì tàu vào bến nhưng chúng tôi không thể chạy lên đó được mà phải ngoan ngoãn chấp nhận lên xe của chúng. Tukata và Tài không bị đánh cái nào. Khi chúng tôi giằng co với đám người đó xung quanh có rất nhiều người đứng nhìn nhưng không ai dám giúp đỡ chúng tôi. Khi đã ngồi trong xe, Tài nói với chúng tôi:
“Bọn Yakuza hôm nay đều đeo găng trắng, có nghĩa là chũng ta sẽ phải chết. Đeo găng trắng là dấu hiệu bọn chúng chuẩn bị giết người và cũng là dấu hiệu cho thấy bọn chúng đang rất tức giận. Bọn chúng đang định giết chúng ta mà không để lại dấu vân tay. Hãy luôn ghi nhớ điều này, vì tao đã từng chạy trốn khỏi bị chúng giết một lần rồi, giờ lại bị tóm thêm lần nữa. Lần này không biết tao có thoát được không”.
Chúng tôi bảo với nhau rằng cho dù có thế nào thì chúng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc nhau.
Bọn chúng đưa chúng tôi đến một ngôi nhà, không phải ngôi nhà mà tôi và Lếp từng ở. Sau khi xuống xe, chúng đưa bọn tôi vào nhà và nói với chúng tôi:
“Nếu bọn mày muốn quay về Thái, thì chỉ có thể mang được xương về thôi”.
Rồi hắn quay sang hỏi Lếp:
“Sao mày hành động như thế?”.
Lếp trả lời:
“Tao đã quá chán khi phải ở với lũ Yakuza chúng mày rồi”.
Hắn hỏi tiếp:
“Tại sao? Trong khi tao chu cấp cho mày đầy đủ mọi thứ. Tiền bạc mày cần bao nhiêu tao cũng cấp cho đủ cả. Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?”.
Sau đó, bọn chúng chuẩn bị kim tiêm thuốc độc cho chúng tôi. May thay, khi đang chuẩn bị ra tay thì tự nhiên hắn có điện thoại. Sau khi ra ngoài nói chuyện điện thoại xong, hắn quay vào bảo bọn đàn em trông chừng bốn đứa chúng tôi cẩn thận, không để chúng tôi trốn thoát. Hắn đi có chút việc rồi sẽ quay về ngay. Hắn còn dặn đi dặn lại bọn đàn em không để được để chúng tôi trốn thoát, nếu không bọn chúng sẽ phải chết thay. Bọn đàn em lễ phép cúi rạp đầu nhận chỉ thị của đàn anh và hứa sẽ canh chừng chúng tôi cẩn thận. Sau đó, hắn bỏ ra ngoài, lên xe đi đâu không rõ.
Bọn đàn em của hắn cũng vào trong ngồi cùng chúng tôi. Chúng cấm không cho chúng tôi nói chuyện to. Tôi biết ngôi nhà mà chúng tôi bị giam giữ tầng trên có rất nhiều nam giới đều là người Thái. Bọn họ là lao động chân tay đến làm việc ở Nhật. Bọn họ đã xuống ngó xem vì nghe thấy tiếng khóc lóc van xin của chúng tôi khi bị đánh, nhưng họ không thể giúp gì cho chúng tôi được. Chỉ nghe có người nói:
“Bọn anh không thể giúp gì cho các em được vì bọn chúng đều là đầu gấu. Thật sự xin lỗi các em”.
Chúng tôi không trách gì họ, vì hiểu rằng bọn họ không thể can thiệp vào chuyện này. Đến cả cảnh sát cũng không thể giúp gì được cho chúng tôi nữa là dân thường. Tôi nói với ba người còn lại rằng cần phải tìm cách trốn khỏi đây, không thể ngồi chờ bọn chúng đến tiêm thuốc độc được. Đằng nào cũng chết, chẳng thà cứ trốn đi may ra có cơ hội sống sót, còn hơn cứ ngồi chờ chết.