Chương 31

Tôi là Ê-ri

Đêm đó, tôi ra ngoài làm việc như thường lệ và gặp một người khách mà nhìn vẻ bên ngoài không thể biết đó là một Yakuza. Chúng tôi đưa nhau đi thuê phòng có khóa cửa tự động, tức là nếu muốn ra ngoài phải gọi điện cho nhân viên lễ tân, sau đó phải nhét tiền thanh toán vào trong máy thu tiền tự động trước rồi cửa phòng mới mở ra. Tôi thấy ông khách này mang theo một cái hộp trông giống với cái hộp tôi từng nhìn thấy của một Yakuza là bồ của Lếp trước kia thường mang theo. Trong chiếc hộp đó chứa đầy kim tiêm và heroin. Hắn cố ép tôi chích thuốc nhưng tôi không chịu nên đã đánh nhau với hắn trong phòng. Sức không bằng hắn, cộng với việc đang say thuốc lắc, tôi biết không thể chống lại hắn. Hắn vừa đấm vừa đá khiến tôi ngã xuống nền nhà. Sau đó, hắn mang kim tiêm đến chích thuốc vào người tôi. Tôi vừa khóc vừa van xin hắn rất nhiều nhưng không thành công. Sau khi bị tiêm, người tôi có hiện tượng rất lạ, không thể cử động được, nằm im một chỗ nhiều giờ liền cho đến sáng. Hắn kéo tôi lên xe vì tôi nằm trong phòng sẽ trở thành chứng cứ để người ta bắt hắn. Hắn dùng thẻ thành viên để mở cửa phòng sau đó chở tôi đến một chỗ vắng, ít người qua lại. Hắn mở cửa xe rồi đạp tôi xuống đường. Tôi không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Tôi nằm mê man trên đường cuối cùng cũng có một chiếc xe chạy qua nhưng thật không ngờ đó lại là xe cảnh sát. Cảnh sát bắt tôi về đồn tạm giam vì tôi không có hộ chiếu và không hề có bất cứ giấy tờ nào chứng minh tôi là người Thái. Tôi phải van xin họ giúp tôi liên lạc với Chin-ya và cũng được chấp nhận. Lúc đó, người tôi không được khỏe và cứ run lên từng chập, mặt mũi tái xanh, nhợt nhạt.

Cảnh sát liên lạc với Chin-ya đến đón tôi về. Tôi đã thú nhận với anh là mình đã đi làm và bị khách tiêm heroin. Nhìn thấy tôi lúc đó, Chin-ya đã khóc. Cả người tôi cứ run lên từng hồi, lúc nóng lúc lạnh, không biết phải diễn tả ra sao nữa. Tôi không thể ăn được gì trong suốt nhiều ngày và cũng không thể đến bệnh viện kiểm tra vì không có hộ chiếu. Nếu cố tình đi viện thì rất có thể bị chuyển tới đại sứ quán Thái Lan và bị trục xuất về nước. Chin-ya phải xin nghỉ gần mười ngày, cả ngày anh ở bên, ân cần chăm sóc tôi từng li từng tí.

Tôi dần khỏe lên từng ngày và gần như đã trở lại bình thường. Chin-ya liền lái xe đưa tôi đi chơi chỗ nọ chỗ kia để tôi được thư giãn. Anh còn đưa tôi đi xem biểu diễn xiếc cá heo. Bỗng nhiên, anh nói sẽ đưa tôi về Sendai gặp mẹ anh. Sau đó chúng tôi lái xe đi chơi xa nhiều giờ đến tối mới về. Chin-ya thuê một phòng trong khách sạn để chúng tôi nghỉ ngơi. Sau đó, tự nhiên anh biến mất trong nhiều giờ. Anh nói là đi mua thức ăn, sau đó đi luôn không thấy quay lại, để mặc tôi nằm ngủ một mình trong khách sạn đến sáng sớm hôm sau. Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ Chin-ya đã bỏ rơi tôi nhưng không hiểu tại sao anh lại phải đưa tôi đi xa như thế. Tôi nghĩ mãi mà không hiểu được lí do và cũng không biết phải xoay sở thế nào vì trong người không một đồng dính túi. Nhưng cuối cùng anh cũng quay về. Anh ôm tôi vào lòng và khóc. Anh nói anh không thể bỏ rơi tôi. Anh thú nhận rằng anh đã định bỏ tôi lại đây để tôi không thể tìm được đường quay lại Yokohama. Nhưng cuối cùng anh không nỡ làm như vậy nên đã quay lại đón tôi và xin tôi tha thứ. Anh hứa từ giờ trở đi anh sẽ không làm như vậy nữa. Anh không muốn cuộc sống của tôi tồi tệ như thời gian qua, chỉ cần tôi bỏ nghề, chúng tôi sẽ chung sống với nhau. Tôi đồng ý với anh. Chin-ya đưa tôi đến gặp mẹ anh cho biết nhà. Khi găp, mẹ anh có vẻ không thích tôi vì bà muốn Chin-ya lấy vợ Nhật. Người anh song sinh của Chin-ya đã kết hôn và ra ngoài ở riêng, Chin-ya làm việc ở Yokohama. Cả hai anh em họ bỏ mặc mẹ ở một mình đã nhiều năm, thỉnh thoảng mới về thăm. Tôi từng bảo Chin-ya đón mẹ đến ở cùng chúng tôi tại Yokohama nhưng Chin-ya nói rằng không nên làm thế vì sẽ có ngày tôi không chịu đựng được tính của bà và rồi có thể chúng tôi sẽ cãi nhau vì mẹ của Chin-ya có bệnh về thần kinh, rất khó tính, chỉ thích làm theo ý của mình và thường ngồi lẩm bẩm một mình. Tôi nghĩ bà trở nên như vậy có lẽ vì bà rất buồn phải sống một mình đã quá lâu. Nhìn bà thật đáng thương.

Nhấn Mở Bình Luận