Chương 6

Tra Công Đi Đâu Rồi

"Tiểu Hi không phải vật phẩm, huống chi ta chỉ đem đệ ấy giao phó cho ngươi chiếu cố, thế nhưng ngươi lại chiếu cố không tốt, " nghĩ đến sự việc Hạ Hi thụ thương hôn mê sâu Cung Thần ngữ khí biến kém, "Ta chỉ có thể dẫn hắn trở về."

"Nếu như tin tức của ta không sai, chỉ trong nửa tháng gần đây Tam hoàng huynh đã gặp hai lần ám sát, " Cung Nghi Nam không nhanh không chậm khoanh tay nói, "Không biết Tam hoàng huynh muốn dẫn hắn trở về làm gì, khiến một người yếu ớt không có võ công đi theo huynh chịu chết sao?"

Mỗi chữ đều như dao nhọn, Hạ Hi không nghĩ đến Cung Nghi Nam còn có thuộc tính độc mồm, đến đây cậu lại không khỏi có chút tiếc nuối vì sao mấy lời độc miệng này lại không nhằm đến chính mình, không thì có thể sẽ xoát thêm được vài điểm ' bị ngược trị', vì thế lập tức hướng Cung Nghi Nam ưỡn ngực nghiêm túc tranh luận nói: "Ta không sợ chết."

Cung Nghi Nam sắc mặt quả nhiên trở nên phi thường khó xem, Cung Thần lại thật sâu nhìn Hạ Hi, tình ý trong đáy mắt dâng lên dường như muốn trào ra xung quanh, vươn tay về phía Hạ Hi: "Tiểu Hi, lại đây, theo huynh trở về. Huynh tuyệt đối sẽ không để đệ xảy ra chuyện gì, tin tưởng huynh."

Đôi mắt y sâu thẳm như đáy hồ, khiến Hạ Hi không kiềm chế được lần nữa nhớ tới Tưởng Chiến Uy, nhịn không được muốn đi về phía đối phương. Nhưng mà mới bước được một bước đã bị Cung Nghi Nam giữ chặt lấy cổ tay: "Tam hoàng huynh đang tính toán tại quý phủ của ta trực tiếp cướp người sao?"

lực đạo của Cung Nghi Nam lớn đến mức giống như muốn bẻ nát tay Hạ Hi, ngữ khí lại như mọi ngày vô tâm lạnh lùng, "Ta thì không có vấn đề gì, chỉ sợ vạn nhất mọi chuyện bị lan truyền ra ngoài. Hai vương gia lại vì một hạ nhân mà cãi nhau đến trở mặt, chúng ta nhiều lắm bị phụ hoàng phạt bế môn tự kiểm điểm, thế nhưng với Hạ Hi thì khác. Phụ hoàng tuy rằng đã già nhưng chưa có hồ đồ, với tác phong xử lý mọi chuyện của người... Tam hoàng huynh nói xem?"

"Ta không tin ngươi thật sự muốn đem sự tình lan truyền ra ngoài."

"Không ăn được thì đạp đổ, ta cần gì phải cố kỵ ?" Cung Nghi Nam ngoài miệng thì cười nhưng ngữ khí ngày càng lạnh: "Tam hoàng huynh ngươi đâu phải không biết tính cách của ta, không chiếm được đồ vật thì tốt nhất là phá hủy nó, còn hơn để nó rơi vào tay kẻ khác."

Cung Nghi Nam nói đến đây Hạ Hi cảm thấy bàn tay hắn đang nắm chặt cổ tay mình hơi run lên, lực siết ngày càng chặt, đây rõ ràng là biểu hiện của việc chột dạ. Không biết vì sao Hạ Hi tin rằng Cung Nghi Nam tuyệt đối sẽ không bao giờ hủy diệt cậu giống như hắn vừa nói.

Không khí nhất thời khẩn trương đến mức giương cung bạt kiếm, một trận gió mạnh đột nhiên thổi qua hành lang, Hạ Hi bị gió thổi theo quán tính ho khan, trận ho này tác động đến nội thương chưa lành của cậu, Hạ Hi bị đau theo bản năng cong lên thắt lưng.

Cung Nghi Nam vừa nhìn thấy, không đợi Cung Thần mở miệng, trực tiếp đem Hạ Hi ôm lấy, lập tức cất bước đi nhanh về phòng ngủ phía hậu viện.

Loại tư thế công chúa ôm này khiến Hạ Hi nhịn không được giãy giụa, lại bị Cung Nghi Nam dùng bàn tay nhấn một cái, ngay cả đầu đều bị buộc vùi vào ngực nam nhân, cả người bị bao lại kín mít, thanh âm không vui của Cung Nghi Nam từ đỉnh đầu truyền đến: "Đừng lộn xộn, ngươi xem thân thể ngươi đều lạnh thành bộ dạng gì ?"

"Đinh , 'sủng ái trị' tăng 10 điểm, giá trị sủng ái hiện tại đạt 50/100 điểm"

Hạ Hi tức thì quên cả giãy giụa, sủng ái trị lúc nào biến cao như vậy? chẳng lẽ hệ thống tính toán sai ?

"Ta sao có thể tính sai được? !" 027 lập tức phản bác, "Hữu tình nhắc nhở kí chủ, 'sủng ái trị' tăng trên 50% thì ' bị ngược trị' sẽ càng khó soát !"

Hạ Hi hỏi 027: vậy 'bị ngược trị' hiện tại là bao nhiêu?

"Hiện tại chỉ có 35 điểm, hi vọng kí chủ tiếp tục cố gắng !"

đáp án này khiến Hạ Hi có chút buồn bực. Cung Nghi Nam đã đem Hạ Hi đặt lên trên giường, Hạ Hi vội vàng đối thoại cùng 027, thế nhưng cảnh này trong mắt người khác lại thành thiếu niên ôm lấy chăn ngồi ở trên giường sững sờ. cả người mệt mỏi, đã nhiều ngày hôn mê khiến cậu càng gầy, đôi mắt sáng long lanh lại càng trở lên lớn, khiến người nhìn nhịn không được cảm thấy đau lòng.

Hạ Hi lại khụ vài cái, Cung Thần thò tay thử độ nóng trên trán Hạ Hi, nhăn lại mày, "Tiểu Hi, như hình đệ lại sốt rồi."

Đại phu đã bị gọi đến, Hạ Hi vừa tỉnh chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng chạy ra ngoài, không tránh khỏi bị nhiễm phong hàn, đại phu viết xong phương thuốc trị phong hàn, nhiều lần nhắc nhở trước khi khỏi bệnh tuyệt đối phải ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, không được chạy loạn. Bên trong thuốc có chứa một ít thành phần an thần, Hạ Hi bị Cung Thần trông coi đành ngoan ngoãn uống thuốc, dược liệu tác dụng rất nhanh khiến cậu buồn ngủ nặng nề thiếp đi.

thời điểm tỉnh lại đã là buổi tối, Hạ Hi mở mắt ra đã không thấy bóng dáng Cung Thần cùng những người khác đâu cả, chỉ còn mỗi Cung Nghi Nam ở bàn làm việc cách giường không xa, đang viết thứ gì đó. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, vẻ ngoài sắc bén bình thường của nam tử trở lên nhu hòa rất nhiều, ngũ quan càng thêm anh tuấn khiến người đối diện không dời mắt được.

Mới chỉ nhìn vài giây đã bị Cung Nghi Nam phát giác, Cung Nghi Nam dừng bút, nhẹ nhàng hỏi"Ngươi tỉnh?"

Hạ Hi vội vàng ngồi dậy, nhưng do động tác quá mạnh, nhịn không được lại khụ vài cái, một bàn tay lớn lập tức đưa về phía cậu, từng chút nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu thuận khí.

Đến khi Hạ Hi không ho nữa, Cung Nghi Nam mới thu hồi tay, không khí không hiểu sao đột nhiên trở lên cổ quái. Bởi vì bị sốt nên sắc mặt tái nhợt của Hạ Hi nhiễm đỏ ửng, cùng đôi mắt xinh đẹp như đá mắt mèo giống như chứa nước, tăng thêm vài phần diễm sắc.

Diễm sắc này lại ẩn chứa vài tầng ngây ngô, càng khiến người mê muội, Cung Nghi Nam nhìn Hạ Hi, cảm giác bản thân lại bắt đầu trở lên không bình thường.

Trái tim, giống như bị hỏng. Không nghe chỉ huy , tại lồng ngực nhảy loạn, càng ngày càng kịch liệt.

Hạ Hi ngẩng đầu liền nhìn thấy Cung Nghi Nam đang chăm chú nhìn mình, mâu sắc thâm trầm khiến cậu giật mình, vội đảo mắt, nhìn quanh bốn phía đột nhiên phát hiện cậu lúc này đang ở trong phòng Cung Nghi Nam, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Ta lập tức sẽ trở về phòng mình..."

Nói còn chưa dứt lời đã bị Cung Nghi Nam ấn trở về, "Giường của ta rất lớn."

Có ý tứ gì? Hạ Hi lăng lăng nhìn hắn không phản ứng, Cung Nghi Nam cảm thấy chính mình trái tim thật sự hỏng mất, ngay cả lúc nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của đối phương cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Thấy Hạ Hi vẫn đang biểu đạt ra ngây ngô chưa hiểu, Cung Nghi Nam lại nói: "Ngươi ngủ ở chỗ này."

Sao có thể như vậy? Hạ Hi lập tức bắt đầu nghĩ ra một loạt các loại lý do cự tuyệt: "Ngài là vương gia, làm sao có thể ở cùng một chỗ với ta? Hơn nữa đại phu nói ta nhiễm phong hàn, vạn nhất lây bệnh cho ngài thì sao?..."

"Đại phu nói ngươi phải thành thành thật thật nằm trên giường không được đi đâu cả." Cung Nghi Nam mặt lạnh lần nữa đem Hạ Hi ấn trở về, thuận tay dùng chăn đem cậu gói kỹ lại, "Cho nên ngươi liền ngoan ngoãn ở nơi này."

Hạ Hi bị hắn gói thành một con sâu mập mạp, tại trong kén uốn éo, có chút ngại ngùng hướng Cung Nghi Nam cười nói: "Ta đói bụng."

"Cười xấu chết." Cung Nghi Nam có chút ghét bỏ nhìn Hạ Hi, kéo cái dây nhỏ ở phía đầu giường, rất nhanh truyền đến tiếng hạ nhân gõ cửa, bưng một loạt đồ ăn nóng hầm hập vào.

Hạ Hi tuy rằng nói đói, thế nhưng khẩu phần rất nhỏ, mới ăn một chút đã cảm thấy no rồi, một bên giống như Hamster phồng miệng uống canh gà một bên ở trong lòng cùng 027 đối thoại.

027 nhắc nhở Hạ Hi: "Kí chủ lần này sinh bệnh thụ thương đã hao phí vài ngày, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 'bên ngoài xinh đẹp bên trong trí tuệ' còn chưa đến nửa tháng, kí chủ phải cố gắng nga!"

Nhưng nếu theo như ý Cung Nghi Nam, cậu căn bản không có cơ hội thức đêm đọc sách. Phát giác Hạ Hi có chút buồn bã ỉu xìu, Cung Nghi Nam nhăn lại mày, "Không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải, " Hạ Hi bận rộn lắc đầu, "Là ta ăn no."

Ngữ khí hắn tức thì trở lên không vui : "Sao khẩu vị lại kém như vậy?"

Nghe giống như là Cung Nghi Nam đang nổi giận, ta cần phải thêm chút mắm muối làm cho hắn trực tiếp tức giận, sau đó đem ta đuổi về phòng. Hạ Hi nghĩ nghĩ, vì thế lấy hơi chuẩn bị cảm xúc nói: "Thời điểm uống canh gà chợt thấy con gà thật đáng thương, vừa mới lớn lên đã bị người ta giết ăn, suốt đời đều ở bên trong chuồng gà, còn chưa được nhìn thế giới bên ngoài một cái..."

"Vậy thì không uống canh gà, " Cung Nghi Nam không có nổi giận như trong suy nghĩ của Hạ Hi, ngược lại ngữ khí nhẹ đi rất nhiều, "Nếu ngươi không thích, ta cho người đi nấu một chút cháo."

Tại sao có thể như vậy? Hạ Hi có chút há hốc mồm. Cậu nhớ kiếp trước khi nghe Giản Bạch nói như vậy, cảm thấy ghê tởm vô cùng, dài dòng thêm chút nữa quả thực khiến cậu phát nôn. Vậy sao, Cung Nghi Nam lại không ghê tởm cũng không tức giận, -- thật quá đáng, nhân sinh quan vặn vẹo thành như vậy còn có thể cùng nói chuyện được không ?

Cung Nghi Nam đang chuẩn bị gọi người đi nấu cháo, Hạ Hi vội vàng kéo lấy cổ tay áo hắn, "Không cần, ta thật sự đã no rồi !"

"Ngươi ăn quá ít." Cung Nghi Nam vẫn kiên trì gọi người, "Ta gọi đại phu đến xem qua nội thương cho ngươi."

"Đinh, 'sủng ái trị' tăng 5 điểm, hiện tại giá trị sủng ái đạt 55/100, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của ' sủng ái trị' đạt 55%."

Hạ Hi kinh dị hỏi 027: Cung Nghi Nam lạnh mặt gọi đại phu đến chỉnh ta, sao lại tăng'sủng ái trị'?

027 lập tức nghiêm chỉnh thanh minh: "Hệ thống căn cứ theo số liệu khoa học nghiêm khắc bình phán, tuyệt đối không xuất hiện sai lầm, thỉnh kí chủ không cần vô lý nghi ngờ tính chính xác của hệ thống."

Đại phu quả thực đem Hạ Hi ép buộc một trận, hoàn tất châm cứu xong, bện cạnh thuốc hạ sốt Hạ Hi còn bị ép buộc uống thêm một bát thuốc khai vị, cuối cùng cậu đành mang theo oán niệm ngày mai đến chết cũng phải trở về phòng mình đi vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Hạ Hi, Cung Nghi Nam tâm tình nhất thời có chút phức tạp. Hắn cũng không biết mình ma xui quỷ khiến thế nào lại đem Hạ Hi giữ lại, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có thói quen để cho người khác ngủ bên cạnh mình, thế nhưng khi nghe đến tiếng hô hấp đều đều của Hạ Hi, lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh và thư thái.

Thiếu niên đem chăn cuốn lại thành một con sâu lớn, giống như tiểu động vật sợ lạnh hận không thể đem đầu đều vùi vào trong chăn, tư thế ngủ nhu thuận, thành thành thật thật nằm im một chỗ không nhúc nhích. Cung Nghi Nam kéo màn, nhẹ nhàng nằm xuống, sờ sờ trán Hạ Hi, cảm giác đã đỡ nóng hơn rất nhiều, lại lo lắng nội thương của cậu, thò tay đem chăn ở ngực Hạ Hi nới lỏng ra.

Lần đầu tiên cùng người khác ngủ một giường, ngẫm lại trong lòng không khỏi có chút rung động. thời điểm giúp Hại Hi nới lỏng chăn vô tình chạm vào tay cậu. Mười ngón chạm nhau ,trong nháy mắt, tim hắn lại không ngừng gia tốc. Trong bóng đêm thân ảnh Hạ Hi tựa hồ trở lên rõ ràng, Cung Nghi Nam ngắm nhìn có chút thất thần.

a

Nhấn Mở Bình Luận