Chương 27

Trái Tim Vai Phản Diện

Khương Diễm ngồi ở mép giường, cúi mắt, dùng cái nhíp cẩn thận lau đi vết máu trên người Mạnh Nịnh.

Động tác của cậu đã rất nhẹ nhàng, nhưng thân thể Mạnh Nịnh vẫn không chịu được run rẩy, cô kéo căng bàn chân, cũng vì cảm giác thiêu đốt cồn sát trùng mang lại mà ngón chân co quắp lại.

Tay Khương Diễm ngừng lại một chút, cách vài giây lại ném bông dính máu trên tay vào thùng rác rồi đổi cái mới, tiếp tục sát trùng chân cho cô.

Thiếu niên mày đẹp mắt liễm, trên trán có một tầng mô hôi mỏng, xem ra cũng không mấy dễ chịu.

Mạnh Nịnh vẫn đang nhắm chặt mắt, chờ đợt cảm giác thiêu đốt tiếp theo tới, kết quả vài giây sai cũng không thấy, hai tay chống lên gối đầu quay lại nhìn Khương Diễm một chút.

Cậu đang nhìn chằm chằm miệng vết thương trên chân của mình, tay ngừng lại giữa không trung.

“…”

Mạnh Nịnh lại chôn đầu vào trong gối, trầm thấp nức nở một tiếng, “Khương Diễm, tôi cảm thấy mình bây giờ rất tốt, cậu cứ trực tiếp làm đi.”

Lúc nữ bác sĩ đi vào, vết thương của Mạnh Nịnh đã được Khương Diễm xử lý xong.

Nhìn thấy trong phòng có người, cô đi tới hỏi, “Bạn học, em không khỏe chỗ nào…”

Chưa kịp đợi Mạnh Nịnh trả lời, bác sĩ đã vén rèm lên, thấy thiếu nữ toàn thân loang lổ vết màu nằm sấp trên giường, giọng nói tăng cao, “Trời ơi, đây là làm sao?”

Mạnh Nịnh có chút mất mặt, nhỏ giọng trả lời, “Em không cẩn thận ngã từ trên bậc thang xuống…”

Bác sĩ không nói gì, đoạt lấy cái nhíp trong tay Khương Diễm, bắt đầu đuổi người, “Được rồi, còn bạn học này ra ngoài đi, để cho cô làm.”

Sau khi cô đuổi người ra ngoài, khóa cửa phòng y tế, mở điều hòa lên, chờ nhiệt độ trong phòng cao một chút mới bắt đầu cởi áo sơ mi của Mạnh Nịnh ra, cẩn thận kiểm tra sau lưng cô.

Làn da phía sau lưng và bắp chăn cô có vài vết rách nông sâu không giống nhau chảy máu, may mà mắt cá chân cũng không sưng, chứng minh là không trẹo chân, đi lại bình thường cũng không thành vấn đề.

Bác sĩ xử lý xong tất cả vết thương trên người Mạnh Nịnh xong, thở dài một hơi, buông nhíp trong tay xuống đi tới trước bàn làm việc viết đơn thuốc, “Lần sau cẩn thận một chút, làn da em tốt như vậy, nếu lưu lại sẹo thì không tốt chút nào.”

Mạnh Nịnh mặc quần áo, đeo giày vào, lại mặc áo đồng phục lớn của Khương Diễm lên người, nhịn đau xuống giường ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.”

Lúc này bác sĩ mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Mạnh Nịnh một chút, lập tức nhớ tới cô gái đến tháng đau đớn từng tới đây, đối với những người xinh đẹp cô luôn nhớ kĩ.

Bác sĩ bừng tỉnh, “Bảo sao, vừa rồi cô thấy cậu nam sinh đó quen mắt như thế.”

*

Dương Minh Viễn từ miệng cô giáo phụ trách quay phim biết được Mạnh Nịnh ngã cầu thang, hơn nữa còn rất nghiêm trọng lập tức gọi cho Trình Tuệ Văn nói rõ mọi chuyện, cũng đại diện trường học xin lỗi.

Mạnh Nịnh còn chưa ra khỏi phòng y tế đã nhận được điện thoại của Trình Tuệ Văn.

Trình Tuệ Văn xin nghỉ hai ngày giúp cô, còn nói chút nữa sẽ có người tới đón cô về.

Cúp điện thoại, Mạnh Nịnh mở cửa phòng y tế, liếc mắt đã thấy Khương Diễm đang đứng cuối hành lang chờ mình.

Gò mà thiếu niên lưu loát, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trầm thấp rũ xuống, môi mỏng mím chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ánh mắt Mạnh Nịnh chậm rãi đi xuống.

Lúc này cô mới chú ý tới áo cậu đã nhuộm máu của mình, cúc áo trên không đóng lộ ra một phần da thịt sạch sẽ, giống như ma cà rồng trong thần thoại phương Tây vừa hút máu xong vậy.

Nhận thấy ánh mắt của cô, cậu chậm rãi nhìn sang, cảm xúc trong đáy mắt cũng biến mất, vẻ mặt khiến người ta khó hiểu.

Mạnh Nịnh không hiểu cảm xúc của cậu, cũng không suy đoán tâm sự của cậu, chỉ cảm giác như cậu đang có áp lức gì đó, dáng vẻ không chút vui vẻ.

Dừng một chút, cô nhớ tới lúc mình vừa xuyên tới đây, Khương Diễm cũng đã là dáng vẻ này, thích giấu mọi chuyện trong lòng, thích đè nén mọi cảm xúc của mình, trên mặt lúc nào cũng là bộ dạng lạnh lùng ẩn nhẫn.

Cho nên, hình như cô chưa từng thấy cậu cười, một lần cũng không.

Mạnh Nịnh nghĩ, sống như vậy hắn là rất mệt mỏi.

Mà tính cách nguyên chủ đại khái cũng như vậy, cho nên, nguyên chủ không thích thế giới này, cũng không thích mọi người.

Mạnh Nịnh nhấp khóe môi, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật nói ra, “Khương Diễm, có phải cậu gặp chuyện gì đúng không, cậu có thể nói với tôi mà?”

Dừng một chút, Mạnh Nịnh nâng tay làm dáng vẻ như đang thề, “Tôi cam đoan sẽ không nói cho ai biết.

Ánh mắt Khương Diễm không cảm xúc, lẳng lặng nhìn Mạnh Nịnh.

Đôi mắt thiếu nữ giống như ánh mắt trời trong trẻo, lông mi dài cong cong, sống mũi khóe léo cao ngất, đôi môi tái nhợt nhưng vẫn mềm mại như cũ.

Khương Diễm nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Nếu có một ngày, cô thật sự biết những tâm tư xấu xa âm u trong đáy lòng cậu, về những tưởng tượng biến thái kia, cô sẽ phản ứng thế nào đây.

Là cảm thấy khó tin, cảm thấy cậu dơ bẩn, cảm thấy cậu vô sỉ, hay là…

Nếu cô không thể tiếp nhận cậu chân thật như vậy, lựa chọn rời xa cậu, vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?

Cậu nhất định sẽ phát điên, sẽ không từ thủ đoạn bắt cô lại, nắm cô trong lòng bàn tay, sau đó đẩy quan hệ của hai người tới bờ vực không thể khôi phục.

Mạnh Nịnh đợi trong chốc lát cũng không nghe được câu trả lời của Khương Diễm, đáy lòng có chút khổ sở không rõ.

Cô cười gượng, “Nếu cậu không muốn nói với tôi, cậu có thể nói với người cậu thích…”

Ngừng một lát, Mạnh Nịnh trừng mắt, “Tôi biết chuyện này cậu cũng chưa muốn nói với tôi, nhưng buổi tối lần trước tôi gọi cho cậu, lúc ấy đã nghe được…”

Cô nói chưa dứt lời, Khương Diễm đột nhiên nhìn cô không hề chớp mắt, giống như đồ sứ dễ vỡ, vô cùng yếu ớt.

Mạnh Nịnh bị phản ứng của cậu làm cho giật mình, cô chưa từng bắt gặp ánh mắt gần như là cầu xin này của Khương Diễm, “Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết mình đang hẹn hò, tôi có thể làm như không nghe thấy, cậu yên tâm đi, trí nhớ của tôi không tốt lắm…”

Khương Diễm thu lại tất cả cảm xúc nơi đáy mắt, khôi phục lại cảm xúc bình tĩnh.

Cậu nhắm chặt mắt, không nói câu gì.

*

Mạnh Nịnh muốn về Hứa gia luôn, cặp sách vẫn ở phòng học chưa mang đi.

Trầm mặc một hồi, nói với Khương Diễm, “Tôi đã xin nghỉ, bây giờ sẽ về nhà, cậu cứ lên lớp trước đi.”

Khương Diễm liếc cô một cái, nhàn nhạt nói, “Cậu ở đây đợi, đừng chạy lung tung.”

Không đợi cô từ chối, cậu đã xoay người tới tòa nhà khối mười một học.

Bước chân cậu rất dài, rất nhanh, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Chân Mạnh Nịnh đau, tự biết đuổi theo không kịp, ngoan ngoãn đứng yên đợi cậu mang cặp sách mình tới.

Sau khi Khương Diễm vào tòa nhà, Mạnh Nịnh không chớp mắt nhìn nơi cậu biến mất, sau lưng có nữ sinh gọi cô một tiếng, “Này.”

Mạnh Nịnh xoay người, thấy rõ dáng vẻ nữ sinh.

Cô ấy mặc áo t-shirt trễ vai, quần soóc ngắn, đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc xoăn xinh đẹp xõa trên vai, đôi môi đỏ mọng, mặt mày quyến rũ.

Mạnh Nịnh cảm thấy có chút quan mắt, không nhớ ra mình gặp ở đâu, nữ sinh đưa đồ trong tay cho cô, thần sắc hung ác, “Không được nói với Khương Diễm là tôi đưa cho cô.”

Mạnh Nịnh luống cuống tay chân, may mà cánh tay không bị thương, vẫn là nhận lấy.

Mạnh Nịnh phát hiện nữ sinh ném tới gói kẹo que to, là một nhãn hiệu nước ngoài.

Cô đang tự hỏi lời nói của nữ sinh có ý gì, sao lại không cho cô nói với…

Mạnh Nịnh bỗng nhiên mở to hai mắt, nhớ ra cô gái này là ai.

Nhưng mà thừa dịp cô đang ngẩn người, nữ sinh đã chạy nhanh như chớp đi xa, lúc cô ngẩng đầu lên đã chạy tới cổng trường.

Khương Diễm cầm cặp sách của cô quay lại, thấy trong tay thiếu nữ xuất hiện túi kẹo que, đôi mắt híp lại nhưng cũng không nói gì.

Mạnh Nịnh muốn Khương Diễm về học, tự cô ra ngoài đợi xe là được rồi, nhưng mà Khương Diễm vẫn cầm cặp sách của cô, cố chấp đi bên cạnh cô.

Mạnh Nịnh có chút bất đắc dĩ, nhưng mà nghĩ lại, dù sao bây giờ cậu cũng đang học tiết thể dục, không học chắc cũng không sao.

Hai người ra khỏi cổng trường, dọc theo đường cái đi về phía trước, xe Hứa gia bình thường dừng cách cổng trường hơi xa một chút.

Đề tài vừa nói đã bị Khương Diễm trầm mặc làm cho ngưng lại, bây giờ Mạnh Nịnh cũng không biết nói gì với cậu.

Nghĩ ngợi, cô cảm thấy mình hẳn là nên cảm ơn, cô dừng bước, “Khương Diễm, hôm nay làm phiền…”

Cô còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe máy, còn có tiếng đàn ông hô lên, “Phanh xe hỏng, người phía trước nhường đường một chút.”

Không đợi Mạnh Nịnh phản ứng kịp, bàn tay ấm áp của Khương Diễm đã nắm lấy cổ tay cô.

Cậu dùng lực một chút, cô lập tức bị cậu lôi kéo vào trong lồng ngực mình, nhanh chóng xoay người, bảo vệ cô bên trong.

Một chiếc xe máy gần như sát lưng cậu phóng thẳng ra ngoài.

Mạnh Nịnh ở yên trong lòng cậu, cả người chưa hoàn hồn, cánh tay cô không tự chủ giơ lên ôm chặt hông cậu.

Khương Diễm ngửi thấy hương thơm trên người cô, còn có mùi máu nhàn nhạt, thân thể căng thẳng, một cử động cũng không dám, hai tay nắm chặt không dám chạm tới cô.

Lần đầu tiên cậu được cô ỷ lại, tin tưởng, ôm thân mật như vậy.

Mạnh Nịnh nghe được tiếng tim đập rõ ràng của Khương Diễm bên tai, một tiếng lại một tiếng mãnh liệt.

Một lát sau, cô cũng ý thức được tư thế bọn họ quá mức thân mật, vừa định tránh khỏi lồng ngực cậu ra ngoài, Khương Diễm bỗng nhiên nghiêng đầu, đôi môi ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Tôi không yêu đương với ai hết.”

Hơi thở nóng rực rơi xuống bên tai, Mạnh Nịnh cảm thấy hai má mình cũng bắt đầu nóng lên.

Nhưng mà bây giờ sự chú ý của cô chỉ đặt trên câu trả lời của Khương Diễm.

Nếu cậu không có bạn gái, nữ sinh vừa đưa cô kẹo que là sao?

Là bạn của Khương Diễm sao?

Mạnh Nịnh nghi hoặc, vừa định mở miệng hỏi Khương Diễm, một giọng nam trầm thấp không xa vang lên, vô cùng quen thuộc, “Các người ôm đủ chưa?”

Nhấn Mở Bình Luận