Chương 30

Trái Tim Vai Phản Diện

Mạnh Nịnh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Khương Diễm, cậu không thích ăn đồ ngọt sao?”

Cô không nhớ trong sách có ghi Khương Diễm thích ăn đồ ngọt hay không.

Ánh mắt Khương Diễm đen nhánh lẳng lặng nhìn cô, đôi môi mím chặt không nói câu nào.

Mạnh Nịnh ấm ức nói, “Cậu nếm thử chút đi, lúc ở nhà tôi đã thử một lần rồi, bánh gấu tớ làm không ngọt lắm đâu, chỉ có bánh quy mỡ bò dì giúp việc làm mới ngọt, tớ thích ăn ngọt cũng không ăn được…”

Khương Diễm liếc mắt nhìn túi bánh trên tay, bên trong chứa bánh quy hình gấu, đôi mắt tròn trịa màu xám, thật đáng yêu.

Khương Diễm chậm rãi cầm một chiếc bánh quy đưa tới bên miệng, rất nhanh, vị ngọt đã tràn ra trong khoang miệng, ngọt tới tận đáy lòng.

Mạnh Nịnh khẩn trương nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi, “Cậu thấy sao?”

Hầu kết Khương Diễm hoạt động, lồng ngực run rẩy, thấp giọng trả lời, “Ngọt.”

Mạnh Nịnh không hiểu, “Vậy… cậu không thích sao?”

Ánh mắt Khương Diễm dừng ở trên khuôn mặt trắng mịn của cô, giọng nói khàn khàn, “Thích.”

Rất thích, rất rất thích.

Mạnh Nịnh cuối cùng cũng yên lòng, khóe mắt cong cong, rất vui vẻ, “Vậy lần sau tôi lại làm tiếp cho cậu nha.”

“Ừm.”

Mạnh Nịnh nghe câu trả lời của cậu, cảm thấy cậu vừa nói thích bánh mình làm là đúng, cũng không lừa cô, tâm tình càng tốt hơn.

Cách xe Hứa gia một khoảng, hai người cũng không ai mở miệng nói chuyện, im lặng đứng đó.

Chỉ là, Mạnh Nịnh vừa đi được hai bước, cổ tay bị một lòng bàn tay ấm áp cầm lấy, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu.

Mái tóc thiếu niên tỏa sáng, gò má sắc bén, mày đẹp mắt sáng mang theo vài phần ôn nhu.

Tay cậu cầm lấy tay cô, hai người rất nhanh đã đổi vị trí.

Khương Diễm để cô đi ở phía bên trong, sau đó buông tay, tiếp tục đi về phía trước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Mạnh Nịnh tràn đầy ý cười, cô cũng nhanh chóng đi theo sau.

*

Bởi vì tai nạn lần này của Mạnh Nịnh, Trình Tuệ Văn hủy bỏ tất cả lớp học thêm của cô tuần này, bảo quản gia xin nghỉ giúp cô, cũng không có ý định để cô học bồi dưỡng gì nữa.

Chiều thứ bảy, Lục phu nhân muốn dẫn Lục Nhan Trúc sang thăm Mạnh Nịnh, giữa trưa Trình Tuệ Văn đã trở về, chuẩn bị tiếp đãi bọn họ.

Mạnh Nịnh không thấy Lục Nhan Thanh, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Trình Tuệ Văn và Lục phu nhân hàn huyên trong chốc lát, sau đó cùng nhau đi spa, để Lục Nhan Trúc và Mạnh Nịnh cùng chơi với nhau.

Lục Nhan Trúc là người nhan khống lâu năm, sau khi ở chung với Mạnh Nịnh lâu ngày, chán ghét trước đây đã trở thành yêu thích, bây giờ cô rất rất thích Mạnh Nịnh, gọi chị Nịnh cũng càng thuận miệng hơn.

Lần này tới thăm Mạnh Nịnh cũng là cô la hét đòi đi, còn mang cho Mạnh Nịnh một đống thuốc trị sẹo quý giá.

Mạnh Nịnh nói cảm ơn, sau đó thuận tay xoa đầu Lục Nhan Trúc.

Cô bé lập tức đỏ mặt, không tự nhiên nhìn Mạnh Nịnh, ấp úng hai tiếng, “À… chị muốn em bôi giúp chị không?”

Mạnh Nịnh có chút buồn cười nhưng cũng không dám cười ra tiếng, không thì cô bé này nhất định sẽ tức giận, nói cô dám cười cô bé.

Cô nghĩ một chút trả lời. “Vẫn chưa kết vảy, không cần đâu.”

Lục Nhan Trúc phồng má, “Chị Nịnh, chúng ta đi dạo phố đi! Em đi mua kim cương cho chị! Tiệm trang sức nhà em mới có vài viên rất lớn đó!”

Mạnh Nịnh, “…”

Đúng lúc cô cũng muốn ra ngoài, cười cười, “Chị có thể đi dạo phố với em, nhưng em cũng không cần mua kim cương cho chị.”

Lục Nhan Trúc không biết nghĩ gì, ánh mắt sáng lên, lập tức dắt tay Mạnh Nịnh ra ngoài.

Hai người đi xe của Lục gia, Hứa gia có hai tài xế, một người đã đi đón Hứa Nhiên, một người đi theo Lục phu nhân và Trình Tuệ Văn.

Hai tiểu cô nương cũng không đi tiệm trang sức mà đi phố cổ Nam thành, dọc con phố là đủ loại quán vỉa hè, có bán các loại đồ ăn vặt, còn có các đồ trang sức xinh xắn.

Mạnh Nịnh và Lục Nhan Trúc mới ở đầu phố đã ngửi thấy hương thơm đồ ăn mãnh liệt, chưa gì đã cảm thấy đói bụng.

Vệ sĩ Lục gia mặc áo đen lẩn trong đám người, không gần không xa đi sau lưng các cô, duy trì một khoảng cách thích hợp.

Cái gì Lục Nhan Trúc cũng muốn nếm thử, nhưng bụng cũng không lớn tới mức ăn được, cô ăn một xiên kẹo hồ lô, một phần cháo và một hộp sữa chưa, sau đó lôi kéo vào một tiệm kem.

Gọi món xong, cô tới bên tai Mạnh Nịnh, nhỏ giọng nói, “Chị Nịnh, em nói cho chị biết một bí mật, đây là lần đầu em ăn mấy thứ này. Chị không được nói cho người nhà em biết, bọn họ mà biết sẽ mắng em. Bình thường họ không cho em ăn, đây là bí mật của chúng ta đó.”

Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, vươn ra ngón út, “Được, bí mật.”

Lục Nhan Trúc móc ngoéo với cô, cười ngọt ngào, “Ngoéo tay, thắt cổ, 100 năm không cho thay đổi.”

Mạnh Nịnh không dám ăn quá nhiều kem, sau khi ăn vài thìa kem dâu xong cũng chỉ ngồi yên nhìn Lục Nhan Trúc.

Lục Nhan Trúc ăn xong một phần kem trà xanh, cảm thấy mỹ mãn xoa bụng.

Trong buồng vệ sinh vắng vẻ của phố cổ, Lục Nhan Trúc dù ghét bỏ nhưng cũng phải bất đắc dĩ bịt mũi đi vào.

Mạnh Nịnh đứng chờ cô bên ngoài, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhỏ, không hiểu sao cô cảm thấy tim đập nhanh, lo sợ định quay đầu thì một cái khăn tay lập tức bưng kín miệng cô.

Một hương vị ngọt tiến vào chóp mũi Mạnh Nịnh, không nặng nhưng đã làm cô hôn mê, tay chân không có chút sức lực, mơ màng bị người ta khiêng trên vai.

Trương Thắng khiêng người đi rất nhanh, sau khi tới một công trình đang thi công dở bỏ hoang cạnh con hẻm, ném người xuống đất, lấy từ trong túi ra một con dao Thụy Sĩ.

Trước khi Mạnh Nịnh triệt để mất ý thức, cô nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ con dao chiếu thẳng vào mắt mình.

Trương Thắng cắn chặt răng, vừa định dùng lưỡi dao hung hăng cắt vào cổ Mạnh Nịnh, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói quỷ mị, “Đủ chưa?”

Ông ta vừa định quay đầu, tay đột nhiên đau xót, chưa kịp phản ứng đã bị người kia cướp mất con dao trong tay.

Lục Nhan Thanh một chân đá văng Trương Thắng.

Ông ta bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bị lật xuống đất, cái gáy nặng nề nện xuống dưới.

Lục Nhan Thanh ngồi xổm bên cạnh, trong tay cầm lấy con dao thưởng thức.

Trương Thắng vừa muốn đứng dậy, con dao kia đã kề sát cổ ông ta, lưỡi dao lạnh thấu xương.

Mà nam nhân trước mắt, rõ ràng đôi mắt đa tình đào hoa, nhưng đáy mắt lại đen nhánh một mảnh, âm u lạnh lẽo, giống như tu la trốn ra từ địa ngục.

Ông ta không ngừng run rẩy, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, “Lục thiếu, không phải…”

Bàn tay Lục Nhan Thanh dùng lực, máu tươi nhiễm lên con dao, anh ta nhếch môi, “Ai cho mày lá gan dám dùng tay chạm vào cô ấy? Ai cho mày đối xử với cô ấy như thế?”

Cả người Trương Thắng nhũn ra, toàn thân lạnh lẽo, môi không ngừng run rẩy, trong đầu chỉ còn suy nghĩ cầu xin tha thứ, “Xin lỗi, Lục thiếu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, Lục thiếu, cậu tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa, Lục thiếu…”

Cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên, rất nhanh người đó sẽ tới nơi này.

Lục Nhan Thanh thu dao, đứng dậy, vứt dao xuống bên chân Trương Thắng, “Cút.”

Ông ta vội vàng nhặt con dao đã nhuốm máu lên, chạy ra khỏi hẻm nhỏ.

Thời điểm vệ sĩ Lục gia chạy tới, Lục Nhan Thanh đã ôm Mạnh Nịnh ra ngoài.

Anh ta lạnh lùng nhìn bọn họ, “Cái gì cũng không được nói, nhớ chưa?”

Bọn vệ sĩ không hẹn mà gật đầu.

*

Mạnh Nịnh như bị nhốt trong mộng cảnh.

Trong mộng, linh hồn cô lơ lửng trên không trung, nhìn thấy bản thân đầy thương tích đứng trước mặt Khương Diễm.

Cô nghe được mình nói, “Khương Diễm, ánh mắt đó của cậu là gì? Thương hại sao?”

Mà Khương Diễm đứng phía trước lại bị một màn sương che phủ, Mạnh Nịnh không thấy rõ mặt cậu, cũng không biết cậu có cảm xúc gì.

Một lúc lâu sau cậu cũng không nói chuyện.

Chính bản thân lại nở nụ cười, vừa cười vừa ho khan, cô hỏi, “Cậu có tư cách gì mà thương hại tôi?”

Mạnh Nịnh vẫn không nghe được tiếng nói của Khương Diễm, cô có chút lo lắng.

Mà bản thân vẫn đang nói chuyện, “Bây giờ tôi càng muốn chết, cậu muốn chết cùng tôi không, hay là, cậu giết tôi đi, có được không?”

Ngừng một chút, Mạnh Nịnh lại lắc đầu, nhẹ giọng nỉ non, “Không được, trên thế giới này cũng không có ai để ý tới tôi, Tống Tinh Thần có Hứa Nhiên mà anh ấy yêu nhất, tôi sống hay chết, ánh mắt anh ấy sẽ không chớp một chút, anh ấy sẽ không để ý, không có ai để ý…”

Mạnh Nịnh rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Khương Diễm, giọng nói khàn khàn ấy đang gọi tên mình, “Mạnh Nịnh…”

“Hình như cũng chỉ có cậu để ý tới tôi… Khương Diễm. Tôi biết cậu có ý nghĩ muốn chậm rãi trả thù tôi, cậu muốn tự tay trả thù từng việc xấu mà tôi làm ra hai ba năm nay, nhưng mà tôi thật sự không vui, chắc tôi sẽ không nhìn thấy, cũng không đợi được cậu trả thù…”

“Nếu có một ngày tôi thật sự rời khỏi thế giới này, cậu đồng ý với tôi, cậu phải sống thật tốt, phải vĩnh viễn nhớ tới tôi, cậu có thể tới trước mộ tôi mắng chửi tôi cũng không sao, chỉ cần cậu chịu nhớ tới tôi là được.”

“Cậu nhất định phải nhớ tôi, bởi vì…”

“Đây là cậu nợ tôi, Khương Diễm.”

Hình ảnh đột nhiên thay đổi, Mạnh Nịnh thấy một cái bia mộ.

Trước bia mộ còn có một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, sắc mặt trắng bệch, thân hình cao lớn.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Nịnh nhìn thấy anh ta vươn tay, ngón tay cẩn thận chạm tới từng chữ khắc trên bia mộ.

Một lúc lâu sau, ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên hung ác, giọng nói khàn khàn, “…Thích anh ta như vậy?”

Mạnh Nịnh bỗng nhiên cảm thấy hai má lạnh buốt, cô mở to mắt, nâng tay sờ một chút, phát hiện lòng bàn tay đều là nước mắt.

Bên tai có âm thanh vang lên, “Tỉnh! Phu nhân, nhị tiểu thư tỉnh rồi!”

Nhấn Mở Bình Luận