Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Editor: White Silk-Hazye
Lão vượn đen trong lòng khó có thể đè xuố.ng tức giận điên cuồng tấn công đến nha đầu cường đạo loài người ghê tởm có ý đồ muốn lập khế ước với nó.
“Vèo!” Một đạo kiếm khí màu đen sắc bén từ đầu ngón tay của Yêu Nhiêu b,ắn ra đến!
Đây chính là tuyệt chiêu lợi hợi nhất của nàng, mượn ám nguyên tố của hắc châu trên cổ, phối hợp với kiếm quyết “Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết”, một ngày nàng có thể ngưng tụ hai đạo kiếm khí, đừng xem thường nó chỉ là một dòng khí lưu hệ ám nguyên tố, nó có thể trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của kẻ địch, ám khí đó cũng tương đương với súng lục. Yêu Nhiêu đặt cho chiêu thức này một cái tên là - “Phá Thiên Chỉ" .
Lão vượn đen bước qua bên cạnh một chút, nhanh chóng né tránh đạo bạch quang bay tới khiến cho nó chảy ra mồ hôi lạnh.
Ầm! Phía sau một gốc cây cổ thụ trăm tuổi lão vượn đen đột nhiên phát ra một điểm sáng nhỏ, nhánh cây già thiên tế nhật (mù mịt, không thấy mặt trời) trực tiếp gãy một nửa, rơi thật mạnh ở trong vũng bùn.
Đáng chết! Yêu Nhiêu xoay người bỏ chạy, mặc dù kiếm khí nguyên tố có thể làm Linh thú bị thương, nhưng không có đánh trúng được Linh Thú tốc độ . Vẫn là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
“Rống..... rống!” Lão vượn đen đấm ngực, một phen nhấc thân thể nho nhỏ của Yêu Nhiêu lên, quay mặt của nàng đến trước mặt của mình, trên mặt không phải là phẫn nộ, mà là vô cùng hưng phấn! Lực lượng giống như người này này, có thể giúp cho nó làm một chuyện lớn đấy!
Đổ mồ hôi nha, không biết lão vượn đen này vì sao lại không đánh nàng, Yêu Nhiêu bị trói lại nên không thể nhúc nhích, đành phải nhìn về phía lngón tay của ão vượn đen này đang hưng phấn chỉ về phía xa.
Nơi lão vượn đen chỉ, chính là trung tâm của sơn cốc Đại Viên thần bí, nhớ năm đó, lúc lão vượn đen vẫn còn là vượn đen nhỏ, thực lực khác xa không phải là bốn sao, mà là năm sao, nó khi đó, chính là đại bá vương oai phong ở trong cốc, cái gì Vụ Liên Hoa năm mươi năm? Hừ, không để vào mắt; nhân sâm trăm năm, ngừng, miễn cưỡng nhận lấy.
Đáng tiếc khả năng và tuổi thọ của mỗi một huyễn thú trưởng thành cũng có giới hạn, cho đến khi lão vượn đen tuổi già sức yếu, không đánh lại người lạ mới xuất hiện, nó cũng thấy không còn biện pháp, một lần nữa trở lại trong sơn cốc thì linh khí càng thêm nồng đậm, bảo vật càng thêm trân quý.
“Đào núi (cây đào núi) hồng hồng trăm năm, ta rất nhớ ngươi!” Lão vượn đen nhìn mê vụ (sương mù) ở xa xa, trong mắt đã tràn đầy nước mắt.” Liền mượn lực lượng kỳ lạ của loài người nhỏ bé này, đoạt lại cây đào núi từ trong tay Lão Ngốc Ưng trứng thúi kia!”
Yêu Nhiêu là là nhân vật cỡ nào, một ánh mắt, nàng liền đoán được mười phần tâm tư của lão vượn đen.
“Ngươi là muốn liên thủ với ta để đi vào trong đó?”
“Rống....rống!” Lão vượn đen vác Yêu Nhiêu lên trên lưng, vô cùng mau lẹ chạy như bay về phía sơn cốc Đại Viên!
Đều là đại cường đạo cả, gặp lại làm gì cho phiền phức!
“A! Oa! Ô! Rống!” Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng (hòn đá rơi vào trong nước nổi lên ngàn tầng đợt sóng), thung lũng vốn yên tĩnh, hang đột nhiên bị nổ tung giống như bị nước sôi làm phỏng vậy!
Lão vượn đen hưng phấn mà thè lưỡi ra ngoài chạy như điên, sau cát bụi cuồn cuộn, lại bị một đoàn đủ loại huyễn thú cướp đi bảo bối mà tức giận đến hộc máu!
“Rống rống rống!” Một con Đại Vương Tri Chu (Nhện Vương)thường thú bốn sao đang phẫn nộ dùng một cái chân chỉ vào Yêu Nhiêu đang an ổn ngồi ở trên lưng lão vượn đen mà ăn hoa quả . Giống như đang uyển chuyển chống đối với bạn: chính là loài người này, còn có vượn cường đạo nhiều năm không có trở về , là hai cái hỗn đản bọn họ, liên thủ đoạt Thủy Tinh Lộ của ta!
“Rống rống rống!” Từ phía sau Đại Vương Tri Chu (Nhện Vương) chạy ra mấy trăm con huyễn thú, từng con một đang lớn tiếng lên án tổ cường đạo hai người ở phía trước.
Lão vượn đen giống như từ trong cuộc truy đuổi mà lấy được niềm vui thật lớn, bước chân của nó ung dung, nhanh như chớp đã không còn thấy tung tích.
Yêu Nhiêu không nhịn được mà cười như điên, lão vượn đen này mới là bảo bối lớn nhất trong sơn cốc, mức độ quen thuộc của nó đối với các loại cỏ linh chi và đồ bổ quả thực làm cho người ta vô cùng phẫn nộ. Huyễn thú nào giấu bảo vật gì ở chỗ nào, nó lớn lên ở chỗ này nên hiểu rõ ràng hơn so với nàng. Xem ra thực lực giảm xuống, nhiều năm không có điên cuồng cướp đoạt, đã ấp ủ ra tật xấu của lão vượn đen này.
Yêu Nhiêu bất ngờ lấy ra võ kỹ đặc biệt, còn có một chiêu kiếm khí Phá Thiên Chỉ đánh cho Linh Thú Ngốc Ưng Vương tìm không ra hướng Bắc!
Hai tên cường đạo một lớn một nhỏ quét sạch sơn cốc Đại Viên, lão vượn đen nhìn thấy trong mắt của Yêu Nhiêu, cũng mang theo một vẻ mặt tỉnh táo và luyến tiếc. (Ôi cười đến đau bụng với chị a@@)
Đối với việc theo đuổi đồ bổ thì là thứ yếu, bây giờ lão vượn đen bước vào một loại cảnh giới mới của sự điên cuồng hưởng thụ kho,ái cảm cướp bóc, trừ bỏ cây đào núi, thậm chí không thèm để ý Yêu Nhiêu đều bỏ tất cả những thứ tốt vào trong ba lô lớn trên lưng của nàng. Cả sơn cốc Đại Viên bị náo loạn đến gà bay chó sủa! Đều bị hai cường đạo này cướp đoạt mấy lần!
Chạy như bay ra sơn cốc Đai Viên, lão vượn đen trực tiếp đưa Yêu Nhiêu trở về hang sói.
“Những thứ này đều cho ngươi, ta chỉ cần Chu Quả hai trăm năm và Cỏ Linh Chi trăm năm !” Yêu Nhiêu chỉ vào túi, hào khí ngút trời nói.
Không sai, nàng là tham tài không biết xấu hổ, liền ngay cả một con Hỏa Xà nho nhỏ cũng muốn đánh cướp đến nỗi nó không còn quần đùi để mặc, nhưng mà đối với bằng hữu, cho tới bây giờ Yêu Nhiêu cũng không hề keo kiệt. Ban nãy từ trên tay Linh Thú Ngốc Ưng Vương thuộc tính hỏa cướp lấy Chu Quả hai trăm năm và cây đào núi trăm năm , nàng và lão vượn đen đều bị lửa thiêu thành tạc mao kê( gà xù lông)!
Bằng hữu là gì, chính là người nguyện ý vui cười với ngươi và cùng bị đốt thành tạc mao kê.(gà xù lông)
Mà lão vượn đen thì chứng tỏ, trăm năm qua có thể vui sướng mà cướp bóc lão Ngốc Ưng hỗn đãn kia một phen, nó đã cảm thấy rất mỹ mãn, chỉ cần Yêu Nhiêu có thể thường xuyên nhìn nó, nó có thể cái gì cũng đều không cần.
Cả người đầy lông của lão vượn đen bị thiêu cháy cẩn thận bước từng bước rời đi, trong ánh mắt mang theo một tia không nỡ khiến cho Yêu Nhiêu nổi hết cả da gà :
“Tiểu hữu! Tiểu hữu! Ngày khác gặp lại!”
Giống như đột nhiên nổ mạnh làm cho đầu tóc bị rối loạn, khuôn mặt của Yêu Nhiêu đen thui cõng túi lớn, vô cùng vui vẻ mà quay trở lại trong hang sói của nàng.
Thanh đầu và Lục đầu ngu ngốc còn tưởng rằng yêu quái nào lại tới nữa, đều gầm lên lộ ra răng nanh sắc bén. Mãi đến khi Yêu Nhiêu hung dữ cămhận đưa ra nắm đấm, cho chúng nó một cái cốc đầu,chúng nó mới từ trong sự đau đớn quen thuộc mà miễn cưỡng nhận ra là “Đồ điên nhỏ” đã trở lại.
“Yêu Yêu! Con rốt cục đã trở lại! Phụ thân rất lo lắng cho con! Rất sợ hãi!”
Đồ điên kêu khóc bổ nhào tới, nước mũi nước mắt lau lên người của nữ nhi. Thanh âm gào khóc làm Lục đầu và Thanh đầu nghe được trực tiếp trợn trắng mắt.
“Yêu Yêu! Con nói đi hai giờ, ta ở nhà đếm con kiến cũng đếm tới mười tám vạn, con vẫn chưa trở về, trời đều tối, ô ô ô! Hóa ra con phải đi uốn tóc, chẳng lẽ bụng của phụ thân không có quan trọng bằng tóc sao? Ô ô ô!”
Phụ thân điên nuốt một ngụm nước miếng, tiếng kêu đói phát ra từ trong bụng còn lớn hơn so với tiếng khóc.
Cái mũi của Thanh đầu thính như vậy cũng không nhận ra được Yêu Nhiêu, đồ điên này có khi ngay cả chân gà và tảng đá cũng còn không phân biệt rõ nhưng lại ngay cả mắt cũng không chớp chút nào mà bổ nhào qua.
Lần đầu tiên Yêu Nhiêu không có tát một phát ném phụ thân điên ném ra ngoài, ánh mắt của nàng ôn nhu, xoa xoa tóc dài mang chút màu vàng óng của đồ điên. Vẫn là đồ điên tốt, cho dù bị lửa thiêu thành tạc mao kê (gà xù lông), thì ở trong mắt của đồ điên, Yêu Yêu vẫn như cũ là Yêu Yêu.
Yêu Nhiêu ở trong lòng thầm hạ quyết tâm: “Yên tâm, phụ thân điên, Yêu Yêu sẽ luôn luôn đối tốt với người , cho người chân gà lớn, nuôi người cả đời.”
Trong lòng ấm áp, ngoài miệng cũng không bỏ qua:
"Cái vòng Ngự Thú của người, một chút ích lợi cũng không có, hại ta xém tí là chết rồi!”
Yêu Nhiêu nói giỡn lôi kéo tóc của phụ thân điên, một lần nữa đeo lại Vòng Ngự Thú cho ông: ”Ngoan, đừng khóc nữa, phụ thân xem nữ nhi mang về đồ ăn ngon gì nè?”
Yêu Nhiêu từ trong ba lô lấy ra Cỏ Linh Chi trăm năm và Chu Quả Hai trăm năm, để ở dưới mũi của đồ điên .
Trong nháy mắt ánh mắt của đồ điên càng thêm đờ đẫn, lại khác lạ là không có ch.ảy nước miếng. Đường cong trên mặt trực tiếp căng cứng.
Xong rồi, sư phụ mất trí nhớ nghiêm khắc lại muốn xuất hiện sao? Yêu Nhiêu vừa định lấy ra Kim Giáp Trùng (Bọ cánh cứng vàng) từ trong lòng ra, phụ thân điên lại nhận lấy Cỏ Linh Chi và Chu Quả trong tay của Yêu Nhiêu, đột nhiên làm một cái đại lễ của kỵ sỹ, ôn nhu xoa nhẹ tóc của nàng một chút, nhanh chóng xoay người rời đi.
Chỉ để lại Yêu Nhiêu với vẻ mặt ngạc nhiên ngơ ngác đứng ở tại chỗ, phụ thân bình thường lại ôn nhu như vậy, vẫn là lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy.