Trở Về Eden
Dan đi đi lại lại rất lâu trước nhà hát ca kịch, một toà nhà giống như con chim khổng lồ vừa đáp xuống mặt đất. Ông chìm đắm trong những suy nghĩ về Tara. “Thật khó mà nghĩ ra điều gì buồn cười và ngu ngốc hơn việc càng ngày càng say mê người đàn bà bí ẩn, người thậm chí chịu không tiết lộ cả tên thật của cô ta là gì với mình”, ông giận dữ mắng mình.Vừa lúc đó, ông nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau lưng. Ngoảnh lại, ông trông thấy Tara, mặt đỏ bừng và hồi hộp một cách khác thường.
- Em cứ sợ là anh đã bỏ về
– Chị thở phào, và Dan thấy lòng mình dịu lại, vì thấy chị rất lo lắng
– Em sẵn sàng bóp chết Jeyson, không hiểu tại sao hôm nay anh ta bắt em lặp đi lặp lại các kiểu ảnh đến mấy lần.
– Chị vừa nói vừa thở
– Tha lỗi cho em nhé.Tara níu chặt lấy tay Dan. Cảm thấy bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, chị chỉ muốn ấp nó vào ngực và không rời ra nữa. Nhưng rồi sực tỉnh chị vội vàng rút tay ra.
- Không muộn quá chứ anh? Mấy giờ rồi?Dan xem đồng hồ:
- Anh sợ là vở diễn đã bắt đầu rồi. Anh không thuyết phục được họ chờ em đến rồi mới mở màn.
– Ông mỉm cười.
– Vậy cho nên phải chờ đến giờ giải lao thôi em ạ.
- Phù, thật không may! Em rất thích vở này, bỏ phần một thế nào được.
- Nếu vậy thì để lần sau ta xem từ đầu nhé. Bây giờ ta nghĩ ra kế hoạch gì đó thay thế, được không?
- Tuyệt lắm!
- Anh muốn mời em đến một chỗ, tất nhiên nếu em không phản đối. Nơi mà Dan mời Tara đến cách đó không xa lắm, nhưng hoàn toàn là một thế giới mới lạ. Dan rất tự tin, hướng dẫn người lái xe tắc xi len lỏi trong những ngõ nhỏ, cuối cùng họ dừng lại trước một quán bia tồi tàn.
- Đây là chỗ mà trước đây ngày nào bố anh cũng đến ngồi. Một góc nhỏ của thời thơ ấu.
– Dan gọi hai vại bia rồi trầm ngâm kể về thời ông còn nhỏ.
– Em biết không, đằng sau nhà anh có một mảnh sân hẹp, đến nỗi từ bên này anh có thể nhổ nước bọt qua bên kia. Chiều thứ bảy và chủ nhật nào bọn anh cũng lặn xuống vịnh để tìm những đồng xu do khách du lịch ném xuống. Ông già anh thường khoe khoang với bạn bè: “Thằng Deny nhà tôi là thằng bé gan góc nhất trong vùng”, bởi anh không sợ cá mập, và luôn… kiếm đủ tiền cho ông ấy hút thuốc.- Tiếc là lúc đó chúng ta chưa quen nhau, nếu không em đã đi mò xu với anh rồi. – Tara dịu dàng nói.
Dan cầm tay chị. Họ ngồi yên, nép vào nhau, tim họ đổ dồn. Từ trước tới giờ, chưa lúc nào Tara nếm trải sự gần gũi với đàn ông dường ấy, một cảm giác hoàn toàn tin cậy, yên ổn trước một tâm hồn cứng rắn và tràn đầy yêu thương. - Dan, – chị thì thầm, – chúng mình quay về khách sạn của anh đi. Dan sững sờ nhìn chị. Nhưng khi hiểu rằng chính chị muốn điều đó, ông tỏ ra vui sướng một cách chân thành. Ông nghiêng người cúi hôn chị và họ còn nắm tay nhau ngồi như vậy rất lâu.Cuối cùng, họ về đến khách sạn. Dan mở cửa. Qua ô cửa sổ có thể nhìn rõ những vì sao lấp lánh trong đêm.- Đừng bật đèn, – Tara nói.
Chị bước ra ban công, tận hưởng sự huyền diệu của trời đêm. Dan bước lại gần, đặt tay lên vai chị, xoay người chị lại và kéo vào lòng.
Chị cảm nhận được thân thể gân chắc và hơi ấm của đôi tay đang ôm vòng quanh eo mình. Ông âu yếm giữ chặt chị trong tay, đoạn cúi xuống hôn chị. Tara sung sướng rưng rưng nước mắt. Một nỗi buồn nhẹ nhàng xen lẫn niềm vui sắc nhọn xâm chiếm chị. Sự đụng chạm với thân thể Dan gây cho chị một cảm giác lạ lùng chưa từng thấy bao giờ. Chị quay hẳn người lại và nhón gót lên hôn ông một nụ hôn thực sự, hút chặt lấy đôi môi mà bây giờ chị mới hiểu ra rằng chị đã khát khao ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Chị ôm lấy mặt ông, nhẹ nhàng lướt ngón tay trên vầng trán rộng, cặp lông mày mịn, vuốt những lọn tóc quăn tít sau tai và chiếc cằm nhẵn nhụi của ông. Dan âu yếm vuốt ve cổ và vai chị, không ngớt thầm thì những lời yêu đương. Làn da mịn màng của chị dường như đốt cháy trong ông, ông thấy ham muốn chị một cách cuồng nhiệt. Nhưng ông buộc mình phải kiên nhẫn chờ đợi. Ông luồn tay dưới làn áo mỏng của chị và xúc động tận tâm can khi nhận ra những núm vú đang cứng dần lên khi ông chạm tay vào.
Tara rùng mình, chị hít một hơi thật sâu, nép sát vào ngực Dan và đón nhận một khoái cảm thực sự. Chị ôm chặt lấy Dan để trút hết làn sóng cảm xúc tuyệt vời đang dâng trào trong lòng mình. Chị để ông dẫn đến giường, Dan đặt chị ngồi xuống và cởi áo sơ mi. Với một sự âu yếm và kiên nhẫn vô biên, ông vuốt ve chị, hôn lên cổ, lên mặt, đôi mắt, hai vai, không một chút vội vàng. Tara vừa lo ngại trước những động chạm của ông, vừa cảm thấy bình tĩnh, tin tưởng. Chậm rãi và khá vụng về. Ông lúng túng cởi chiếc áo trên người chị. Chị vội vàng giúp ông, chui ra khỏi chiếc áo và căng người chờ đợi ông cởi chiếc nịt ngực.Sau này, Dan vẫn thường nhớ lại lần đầu tiên ông được nhìn thấy vẻ tuyệt mỹ của bộ ngực trần đang sáng lên dưới ánh trăng lấp lánh như thế nào. Đó là bộ ngực tròn trĩnh một cách lý tưởng với hai núm vú hướng về phía ông như một lời kêu gọi không lời. Ông cúi xuống, dịu dàng đặt môi lên làn da mềm mại, cảm thấy nó mịn màng như nhung, sau đó ông hôn lên đôi núm vú bé nhỏ. Ông bỏ hai tay chị lên vai mình rồi chậm rãi đầy chúng xuôi xuống lưng, “ôi, ta yêu đến tận từng tế bào của anh ấy” – Tara thầm nghĩ.
Ông ngẩng đầu lên, để lần nữa bắt gặp đôi môi đang chờ đón của chị, rồi nhẹ nhàng đặt chị nằm xuống giường. Lúc này chị chỉ còn một ý nghĩ còn mạnh mẽ hơn cả bản thân chị: “Ôi Dan, em muốn anh quá, hãy nhận em đi…” Bỗng chị giật mình nhớ ra, chuyển từ trạng thái yêu đương sang hoảng sợ. “Cái gì? Ta yêu anh ấy, thèm muốn anh ấy đến mức đau đớn thế này ư? Ô, lạy Chúa, không thể được!” Tara chợt hiểu ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời chị yêu thật sự một người đàn ông, lần đầu tiên chị cảm nhận một tình yêu và có sự đòi hỏi xác thịt dường ấy. “Nhưng không phải bây giờ, cũng không phải cùng anh ấy, nếu không ta sẽ làm hỏng hết mọi việc mất.”Chị lạnh người vì sợ hãi và thất vọng.
- Dan!
– Chị kêu lên – Dan!
- Anh đây, em yêu.
– Ông trả lời lo lắng.
– Có chuyện gì vậy!Chị vội vàng bật dậy mặc quần áo, lại trở thành người đàn bà lúng túng vụng về mà chị ngờ đã vĩnh viễn nằm lại dưới đầm lầy.
- Em rất tiếc
– chị lí nhí nói.Dan nằm yên không động đậy.
- Có chuyện gì vậy?– Ông khẽ hỏi.
– Xin em. Nếu điều này có một ý nghĩa nào đó đối với em, thì hãy tin anh..
- Em tin tưởng anh.– Tara trả lời
– Đó là một sự nhầm lẫn
– Chị đã mặc xong quần áo và vội vàng bước ra cửa. Dan nhổm dậy, chạy ra ngăn chị lại.
- Nhầm lẫn à?
– Ông giận dữ quát lên
– Anh chẳng hiểu gì cả. Em không tin anh đến mức không thể nói cho anh biết đó là chuyện gì sao?
- Chúng ta không nên gặp nhau nữa. Tha lỗi cho em! Em thật không phải với anh.
– Chị cay đắng nức nở, nỗi đau mất mát quá lớn khi chị tự tay dứt bỏ ông ra khỏi trái tim mình, chị gạt Dan đang cố giữ chị lại, xoay chìa khoá và bước ra ngoài.
- Tara!
– Tiếng kêu ai oán đuổi theo chị khi chị đã ra đến hành lang.Tha lỗi cho em, Dan ạ, và… vĩnh biệt!
Hôm ấy, Tara bỏ dở buổi chụp ảnh. Jeyson nói với chị:
- Tôi không hiểu hôm nay cô bị làm sao. Cô nghĩ ngợi điều gì đó chứ không tập trung làm việc. Vẻ sinh động của cô hôm nay chẳng khác nào ở cái xác đã chôn được hai năm nay rồi.
– Anh ta cầm tay chị.
– Hay cô nghỉ ngơi vài ngày nhé? Nghỉ thêm cả ngày thứ hai nữa đi, nhưng đến sáng thứ ba thì phải tươi tỉnh. Đâu lại vào đó thôi, cô bé ạ. Đừng quên là tôi rất yêu em đấy.Tara lái xe về nhà trong tâm trạng trống rỗng, chán nản. Ngày mai chị sẽ gặp Greg, chị hy vọng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ đưa chị chóng tới đích hơn. Tuy nhiên, tiếp xúc với y trong hai ngày ròng sẽ là một thử thách thật sự, hơn nữa chị sẽ còn phải giáp mặt với những người hầu, đặc biệt là Maytie. Ơn Chúa, thời gian này Sara và Dennis đang ở trường, chúng sẽ vắng nhà. Bây giờ chị phải chuẩn bị tinh thần, phải rũ bỏ sự căng thẳng thần kinh và trở thành Tara để mười giờ sáng ngày mai đến chỗ hẹn gặp Greg.Sáng hôm sau, một hồi chuông điện thoại lảnh lót đánh thức chị dậy lúc mới sáu giờ. Chị uể oải đưa tay với ống nghe:
- Tôi nghe đây.
- Chào cậu Tara, tớ đây.
- “Tớ” là ai?
- Jilly đây mà, Tara tớ rất ngại vì đánh thức cậu dậy sớm thế này, nhưng quả là tớ đang ở trong một tình huống khó xử quá.
- Cậu đang ở đâu?
- Ở đồn cảnh sát. Cậu có thể bảo lãnh cho tớ ra được không?
- Ừ… tất nhiên… Thế này nhé… độ nửa tiếng nữa tớ sẽ đến.
- Cảm ơn. Rất cảm ơn, cậu đúng là một người bạn tốt, Tara ạ.
– Nửa tiếng sau Tara đến đồn cảnh sát. Nom Jilly chẳng có vẻ gì là hối hận cả
- Chẳng có gì nghiêm trọng – ả trơ tráo nói khi cùng Tara bước xuống thang gác.
– Ừ thì tớ có say và cư xử không phải lối, nhưng đó đâu phải là tội ác. Tớ rất biết ơn cậu, quả thật tớ chẳng biết gọi điện cho ai nữa. Philip đi vắng, còn bạn bè thì bỏ tớ hết cả rồi.
- Thế tại sao cậu không gọi điện cho Greg?
- Tớ không thể. Thú thực, tớ như thế này không phải là lần đầu. Những lúc ấy Greg dữ dằn lắm, thậm chí còn độc ác là khác.
– Ả đưa tay sờ má, như thể nơi đó còn hằn cái tát nảy lửa. Họ đã ra đến chỗ đỗ xe, Tara giúp Jilly ngồi vào.
- Lâu lắm rồi, Greg không ngủ với tớ. – ả quay hẳn sang phía Tara.
– Cậu biết không, từ khi Stephany chết tới giờ, tớ đã phải chu cấp cho anh ấy. Thế mà anh ấy đối xử với tớ như thế đấy.
– Nước mắt ả tràn ra, ả nức lên khóc cho số phận mình. Nhưng rồi ả lập tức đổi giọng:
– Ồ, tớ có thể kể rất nhiều điều về Greg nếu như tớ muốn.
– Ả nói, giọng đe doạ
– Nhưng tớ sẽ không nói. Ồ Tara này, giữa cậu và Greg thật sự không có chuyện gì cả chứ? Thật đáng sợ nếu đánh mất người mình yêu.Tara ngồi thẳng người, cố gắng để không bật ra những lời khinh bỉ. Sự yếu đuối đáng xấu hổ của Jilly càng làm cho đòn trừng phạt đến gần. Chị liếc mắt nhìn thân hình nhàu nát, mái tóc rối tung, tấm áo bẩn thỉu đã rách toạc, cái đầu gối trần lòi ra ngoài mảnh tất thủng do Jilly say rượu bị ngã. Trong ánh sáng ban mai, mặt Jilly nom xám ngoét với cái nhìn đờ đẫn tăm tối.
- Cậu cứ yên tâm,
– Tara nói
– Tớ sẽ đưa cậu về tận nhà.