Trở Về Eden
Sáng hôm sau, trời âm u xám xịt. Stephany tỉnh dậy và cảm thấy đau đầu ghê gớm. Chị chẳng muốn ra bể bơi một chút nào, thậm chí cũng chẳng muốn ăn sáng ở ngoài vườn. Vội vã mặc quần áo, và bỏ mặc việc nhà, chị đi ô tô đến hãng.Stephany đến rất sớm, nhưng Bill còn đến sớm hơn. Cũng như chị, đêm qua ông khó ngủ. Ông chào chị nhẹ nhàng: - Cháu cảm thấy trong người thế nào, Stephany?
- Mọi việc đều ổn, – Stephany trả lời uể oải
– Công việc của chúng ta với những cổ phiếu như thế nào rồi?
- Rõ ràng là đang có ai đó đang mua chúng. Tổ hợp của chúng ta…
– Bill tìm lời – đã trở thành nạn nhân của một cuộc tấn công đã được chuẩn bị trước rất kỹ lưỡng.
- Chú có thông tin gì không?
- Họ sẽ đem đến ngay sau khi nhận được… Chú đã chỉ thị như vậy.
- Có nghĩa là thất bại… – Stephany cảm thấy khó chịu trong người.
– Ai đứng đằng sau việc này, chú Bill? Người điều hành nhăn nhó: - Đầu tiên chú còn nghi ngờ, nhưng theo bảng tổng kết sáng nay thì đó chính là Jake Sanders.Stephany thở dài.
- Chú… chắc chứ?- Chú sợ như thế. Theo lôgích thì vậy. Anh ta là người duy nhất có kiến thức, tài chính và độ xấc xược nữa để mở chiến dịch này.
- Chà! – Stephany thở dài – Những gì người ta nói về con người này thì chúng ta đã biết. Nhưng cụ thể về anh ta thì chúng ta biết gì?
- Y là người Anh sang đây để “chiếm tỉnh thuộc địa”. – Người điều hành bĩu môi – và đó đơn giản chỉ là một tên cướp kiêu ngạo đã làm giàu nhờ lừa lọc tiền của người khác. Các hãng miền Nam Úc đã mất vào tay y những khoản tiền lớn. Nói chung y là một con người bí ẩn.
- Điều đó nghe tò mò và hấp dẫn đấy
- Chỉ trong trường hợp cháu thích nguy hiểm thôi, mặc dù chú cho rằng cuộc sống của cháu đã có quá đủ gian nan. Nếu cháu muốn thì tự chú sẽ giải quyết cái thằng đê tiện này.
- Không, – Stephany hất cằm về trước.
Bill hiểu rất rõ động tác này – cháu chưa khi nào gặp kẻ cướp. Theo cháu cuộc chiến đấu với ngài Sanders sẽ giúp cháu tỉnh táo và khuây khoả.Có tiếng gõ cửa. Một người phụ nữ trẻ bước vào.
- Thưa ông Macmaster, ông yêu cầu mang đến những thông báo thị trường chứng khoán mới nhất phải không ạ.Stephany chăm chú nhìn cô gái, ngắm thân hình kiều diễm và đầy đặn của cô. Bộ đồng phục trang nhã càng tôn thêm vẻ uyển chuyển rất đàn bà và mái tóc dày sáng màu. Bill vội vàng giới thiệu:
- Đây là Cassy Johnes. Cô ấy bắt đầu làm việc chỗ chúng ta từ hai tuần trước. Cassy là người giúp việc của chú ở phòng phân tích. Cassy! Đây là bà Stephany Harper, sếp của chúng ta.
- Xin chào bà Harper – Cassy nói
– Ông Macmaster ạ, bản phân tích chỉ rõ cuộc chiến vẫn đang tiếp tục mặc dù giá cả có bất ngờ tăng vọt lên, Jake Sanders vẫn mua cổ phiếu.
- Và khi giá cao đến cực điểm, anh ta sẽ bán chúng và thu tiền, – Stephany nói – Chúng ta đã trải qua những chuyện đó rồi, Bill ạ.
Stephany ngạc nhiên khi Cassy đưa cho chị một tờ giấy khác.
- Tôi đã nghiên cứu kỹ tình hình tài chính của chúng ta hôm nay. Tình hình cũng không được khả quan lắm. Stephany lướt nhanh tờ giấy và không khỏi ngạc nhiên vì sự chủ động và tầm bao quát của người nữ nhân viên.
- Chà, – chị trầm ngâm nói
– Ngài Sanders đã chọn thời điểm thích hợp để tấn công chúng ta.
- Cảm ơn cô Cassy, tiếp tục làm việc đi.
– Bill nói – Hãy phân tích vấn đề từ mọi khía cạnh, tất cả những gì mà cô thấy quan trọng. Cô được phép sử dụng mọi tài liệu.Cassy cúi đầu chào và bước ra khỏi phòng. Stephany nhìn theo cô ta. Giống ở loài vật dường như ở từ người phụ nữ trẻ này toát ra một mùi gì đó rất dễ nắm bắt… mùi của con cái… Thậm chí Stephany còn cảm thấy có mùi xạ hương. - Chú chọn được người giúp việc tuyệt đấy, chú Bill ạ.
– Stephany tặc lưỡi giễu cợt.
- Cô ấy có trình độ nghiệp vụ cao – Bill thanh minh – và biết rất rõ công việc của mình. Có thể cô ta sẽ cho chúng ta biết điều gì đó thú vị liên quan đến việc Sanders… Cassy đã kịp làm quen với thương trường và chắc chắn là đã va chạm với nhiều thứ.- Cần phải tập trung lực lượng để đối phó với Sanders – Stephany nói.- Stephany…Chị hiểu là Bill muốn nói đến vấn đề tế nhị.- Chú định hỏi là cháu sẽ xử sự ra sao với Jilly chứ gì?- Đúng… gần như là thế. - Chú Bill, cháu không biết. Nhưng cháu nghĩ có lẽ phải chia cho cô ấy một phần tài sản trong hãng chúng ta để cô ấy có thể bắt đầu…
- Không thể được!
– Cơn giận dữ của Bill làm cho Stephany kinh ngạc.
– Hãy nghĩ lại, tôi đã nhồi những gì vào đầu chị bấy lâu nay? Cổ phiếu cho ta quyền lực, bởi vậy mà phải giữ lấy chúng làm sao càng nhiều càng tốt. Chị đừng có quên tờ di chúc không bắt buộc chị phải chia cái gì đó cho Jilly. Ước nguyện của Max trước khi chết không có hiệu lực pháp lý.
- Nhưng cô ta là em cháu, chú Bill ạ!
- Trời đất ơi, em nào có ra em! Tôi nói cho chị nghe: nếu như tờ di chúc rơi vào tay tôi mà không có người làm chứng thì tôi đã đốt nó rồi.
Thời gian đó, Philip Stuart ít khi ở Sydney. Ông có rất nhiều khách hàng ở Mỹ và ít khi trở về Úc. Việc chia tay với Jilly và sự rùm beng kinh tởm trên báo chí đã làm tổn thương Philip và bôi nhọ tên tuổi ông. New York là nơi rất phù hợp để ông tránh những cặp mắt tò mò của thiên hạ. Nhưng văn phòng luật sư chính của ông vẫn còn đóng ở Sydney cùng căn nhà tiện nghi trên đường Elizabeth Bay.Jilly… Philip đã dịu đi nhiều. Ông tựa hồ như đã gắn lại được những mảnh đời tan vỡ của mình. Ông đã làm dịu đi nỗi đau mà có lúc đã hành hạ ông đến mệt lử. Những người quen của ông ngày càng nhiều hơn và chân trời mới đang rộng mở ở phía trước. Philip đã có nhiều người đàn bà khác. Và điều đó chẳng có gì ngạc nhiên bởi ở lứa tuổi của mình trông ông còn rất đẹp. Đến bây giờ Philip vẫn còn tiếc là đã cưới người đàn bà trẻ như vậy. Có lẽ nếu như Jilly lấy được một người chồng trẻ thì cơn khát dục tình đã chẳng hành hạ cô ấy đến như vậy. Điều đáng tiếc lớn nhất, là ngay từ đầu cuộc tình với Jilly, Philip đã tin chắc rằng ông không có khả năng đáp ứng ả trong việc này và ông đành phải chịu cảnh của kẻ bị cắm sừng và nhắm mắt làm ngơ để Jilly thoả mãn xác thịt với những kẻ khác. Philip thậm chí cũng không nghĩ ra là bọn họ có thể chơi trò này.
Sau vụ xì căng đan đó và sau khi không chịu nổi cơn sốc ông đã bỏ Jilly và sau đó ả ta phải ngồi tù với thời hạn mười năm. Philip thử sống cuộc đời độc thân, song ông cũng có một số cuộc gặp gỡ với những người đàn bà khác. Họ cũng rất dễ chịu và sẵn sàng thực hiện những ý muốn của ông. Nhưng càng ngày ông càng thấm thía một sự thật không chịu nổi. Ông vẫn còn yêu người vợ cũ của mình. Là luật gia, ông hiểu Jilly sẽ không ngồi tù cả mười năm, mà sẽ ra sớm hơn nhờ cải tạo tốt, sự việc xảy ra đúng như vậy. Ngày ra tù của ả đến gần và Philip cũng mất dần hứng thú, khả năng làm việc và mất ngủ. Ông sợ sự xuất hiện trở lại của Jilly, nhưng sẽ còn kinh khủng hơn nếu như cô ta không xuất hiện.Buổi sáng hôm sau ngày Jilly được trả tự do, có tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng của Philip. Ông nhấc máy và nghe thấy giọng nói không thể quên được của ả; giọng nói đầy quyến rũ không giống với những giọng phụ nữ khác.
- Anh Philip phải không?
- Đúng vậy.
- Em đang ở chỗ Stephany. Có lẽ anh không dễ chịu lắm khi nghe em nói. Nhưng em… em cần một luật sư. Và hơn nữa, Philip… nếu anh, tất nhiên là quan tâm… Em cần có bạn. Anh giúp em được chứ?…Philip không nói nên lời. Ông bỗng cảm thấy người run run. Ông đặt ống nghe xuống, quay mình ra phía sau người ướt đẫm mồ hôi. Ông nghĩ là cuộc sống của mình đã hoàn toàn trật khỏi luồng.
- Philip? – Không nghe tiếng trả lời, Jilly hiểu là ông không muốn nói chuyện với ả. Song điều đó không có ý nghĩa gì cả. Ả tự cho rằng ả có đầy đủ quyền hành đối với Philip, không tính đến những chuyện qua. Ông sẽ đến chỗ ả! Jilly đặt ống nghe xuống và bỗng nhiên ả thấy lạnh trong căn phòng dành cho khách này. Chiếc áo ngủ mà Stephany đưa cho ả cũng không làm cho ả ấm lên chút nào. Tốt nhất là chui vào chăn…“Lần đầu tiên sau bảy năm trời mình mới được ngủ đàng hoàng như một con người”. – Ả tự nhủ.
Jilly giật mình khi bất ngờ nhìn thấy Dennis.
- Chào cháu Dennis!
- Cô chọn nhầm người để bắt chuyện rồi đấy
– Dennis bật ra luôn. – Cô phá nát cuộc sống của Philip còn chưa đủ sao? Cô còn định làm gì nữa? Trời đất, so với cô, những con cá mập vẫn còn là những thiên thần.
Bên trong căng lên để đối phó, Jilly hỏi:
- Tại sao cậu lại cư xử với tôi tồi tệ như vậy?
- Bởi tôi biết là cô có thể làm những gì.
- Chà, cậu biết cơ đấy?
– Ả dán mắt vào Dennis.Dennis nhìn vào cặp mắt màu nâu sáng gần như vàng, giống mắt mèo của ả. Jilly bắt gặp cái nhìn đó. Ả đang ngồi đối diện với luồng ánh sáng và thân thể ả hiện rõ qua làn áo. Dennis nhìn thấy rõ hai gò vú ả và cái khe lõm xuống giữa chúng. Anh lặng cả người khi nhìn thấy hai núm vú ả lồ lộ ngay trước mắt mình. Lần đầu tiên trong đời, Dennis cảm thấy mình có uy lực đối với đàn bà và cảm giác đó đã mơn trớn lòng tự trọng của anh. Bỗng nhiên anh thấy nằng nặng ở vùng bẹn.
Tuy nhiên, anh không làm sao đưa mắt nhìn đi chỗ khác được…
- Bảy năm sau song sắt
– Ả thì thầm – Cậu thấy thế nào, tôi có còn giữ được co người không?
Ả uể oải vuốt ve mơn trớn lườn và cặp đùi. Những ngón tay ả ép chặt vào vùng bụng, sau đó từ từ trượt xuống phía dưới…
- Tôi…. tôi không thích điều đó đâu! – Giọng Dennis lạc đi.
Jilly đưa cặp mắt dày dạn kinh nghiệm của ả nhìn lướt qua quần Dennis và ả mỉm cười.
- Có nghĩa là cậu không thích? – Giọng ả khiêu khích.Dennis đỏ bừng mặt. Jilly tiến lại gần anh đầy vẻ khêu gợi. Dennis vừa kinh hãi vừa cảm thấy một sự ham muốn thiêu đốt.
- Bảy năm thiếu đàn ông. – Ả thì thầm – điều đó thật là khủng khiếp. Cậu có hiểu tôi nói gì không?Tới sát Dennis, Jilly đưa tay nói lỏng chiếc cà vạt của anh. Sau đó ả đưa ngón tay út vào cổ áo và khẽ cù anh. Dennis run lên.
- Cậu có hiểu – Jilly tiếp tục thôi miên Dennis
– Cậu có biết gì về đàn bà không?
Cậu có muốn biết thế nào là đàn bà không? Này, chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt đấy Dennis ạ.Ả xoa tay nhè nhẹ lên ngực Dennis. “Ta chưa bao giờ làm tình với một đứa trẻ cả – Jilly thích thú nghĩ – Dĩ nhiên là nó cũng có thể xì xập được chút ít. Có lẽ nó cũng đã ngủ đôi lần với ba con bé nào đó. Nhưng mình sẽ là người đàn bà thực sự đầu tiên của nó”. Ả cảm thấy hồi hộp. Ả ngửi thấy từ người Dennis toả ra mùi đàn ông: mùi kem cạo râu trộn lẫn mùi mồ hôi giống đực:
– Thứ mùi tuyệt diệu nhất trên đời.Jilly thèm khát hít hít.
- Dennis! – Jilly đưa tay xuống khoá quần anh
- Thôi đi! – Dennis quát và né người ra
– Cô cuốn xéo ngay khỏi đây. Đi mà thuê khách sạn. Tôi sẽ cho cô tiền.
- Kìa, Dennis yêu quý! – ả lại xán đến gần với sự trơ trẽn của một con cái.
- Tôi sẽ dạy cho cô biết cách phải xử sự thế nào.
– Dennis nắm tay ả và đẩy ra xa.
- Có chuyện gì ở đây vậy? Đứng ở cửa, Dan thấy rõ là Jilly đang hoảng sợ. Ả nhăn nhó vì đau co rúm lại trên ghế và đang cố gắng một cách vô ích giằng ra khỏi đôi bàn tay hộ pháp của Dennis. Khuôn mặt của Dennis đầy giận dữ.Thấy Dan, Jilly lập tức nấc lên ai oán.
- Dennis, thôi ngay đi!
– Dan khinh bỉ nói – Lại bắt nạt phụ nữ hả? Không có thứ gì hèn hơn thế…Dennis thả Jilly ra và ả ngả người ra ghế.
- Thật không thể tin được. – Dennis nói.
- Nào chúng ta cùng xem xét nhé,
– Dan nói – Chuyện gì xảy ra vậy, Dennis?
- Chuyện gì à, có nói ra thì cũng không thể tin được đâu – Dennis nói.
Rồi không kìm được mình anh chạy bổ ra khỏi phòng. Dan quay lại phía Jilly. Ả ngồi trên ghế trông như một đứa trẻ bị lạc.
- Chuyện gì xảy ra vậy, Jilly? Jilly lắc đầu.
- Cậu ấy không đánh tôi, chỉ đe doạ tôi thôi. Cậu ấy yêu cầu tôi rời khỏi đây. Cậu ta định đưa tiền cho tôi thuê phòng ở khách sạn. Nhưng tôi không bị mua chuộc bởi cái ví của cậu ấy. Nếu như tôi biết có thể đi đâu thì có lẽ tôi đã chẳng ở đây.- Jilly! - Đó là sự thật Dan ạ. Trong đời tôi chưa khi nào lại cảm thấy cô đơn như bây giờ… Thậm chí cả khi ngồi sau song sắt. -
Thôi đi nào… Jilly – Dan giúp ả đứng dậy và dìu đến cửa.
– Cô cần phải nghỉ ngơi. Chúng ta còn kịp để bàn bạc mọi thứ. Jilly đi theo ông vào phòng, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Sự căng thẳng của ả biến mất và ả làm bộ như còn bé bỏng và yếu đuối lắm.
- Tôi đi xuống để gọi điện cho Philip.
– Ả nói một cách đau khổ.
– Có lẽ tôi phát điên mất. Philip… ông ấy cũng như anh, không muốn giao du với tôi.
- Cái đó không đúng đâu Jilly ạ!
- Tôi… tôi là ai vậy? – Jilly hét lên
– Tôi không có quá khứ chẳng có tương lai. Chỉ có sự trống trải cùng cực. Con người sống để làm gì hả Dan. Anh có biết để làm gì không?
“Đúng, Stephany Harper quả thật là một người đàn bà theo đúng nghĩa của nó, – Cassy nghĩ và thu dọn bàn làm việc. Macmaster không phải là người ngốc, nhưng cô sẽ xơi tái ông. Chỉ cần đọc lướt qua những tài liệu và ta sẽ kịp đánh dấu những cái cần thiết”. Cô ta chẳng học hành gì lĩnh vực kinh doanh nhưng làm những việc đó hoàn toàn thành thạo bằng khả năng trời phú của mình. Cassy trầm ngâm đặt tài liệu vào két sắt và khoá lại, sau đó tắt máy vi tính. Cô với chiếc áo khoác trên mắc và ngắm nghía mình trong chiếc gương lớn. “Người phụ nữ điển hình của công việc, – cô nghĩ một cách hài hước – Rất lịch sự trong bộ đồng phục màu xanh nõn, vừa phù hợp với công việc lại vừa thích hợp khi ra đường…”Cassy biết rằng mình xinh đẹp. Nhưng Stephany Harper… bà ta mới thực đặc biệt. Cassy buồn rầu nghĩ đến chiếc áo hồng của Stephany, chiếc váy ba màu cực mốt, đôi giày…. tất cả kết hợp với nhau hài hoà đến lý tưởng. Cassy có đủ thông minh để hiểu rằng: để có dung mạo riêng cho mình không đơn giản chỉ có tiền là đủ, mà còn phải cảm nhận được phong cách. Stephany Harper không phải là người đàn bà tuyệt hảo… Cassy nhận thấy những quầng đen nơi khoé mắt và nhìn chung là bà có vẻ không được bình tĩnh. Chính xác hơn là có điều gì đó đang âm thầm giày vò bà. Song điều đó cũng làm cho bà trở nên hấp dẫn. Còn ở tuổi hai tư của mình biết đến bao giờ Cassy mới có cái vẻ của một phụ nữ đang ở thời oanh liệt!Cầm chiếc túi xách, Cassy đi ra khỏi phòng và xuống thang máy. Cô ra phố và đi theo đường Bent, rẽ trái sang phố Spring và đi mãi vào trung tâm thành phố. Cô vừa đi vừa đắm mình vào suy tư mà không nhận ra là mình đã đến nơi. Cô rẽ vào toà nhà cao tầng, leo lên tầng tư và mở cửa căn phòng cuối hành lang. Cô quăng chiếc túi xách xuống bàn, cởi áo khoác treo lên mắc và bước vào phòng khách. Bất ngờ có ai đó từ phía sau xông ra ôm chầm lấy cô, dùng tay bịt miệng cô lại. Người đàn ông ghì chặt Cassy làm cô rất đau. Cô há miệng cắn vào ngón tay người đàn ông.
- Ôi đồ quỷ,
– Người đàn ông kêu lên và thả Cassy ra.Cô quay mặt lại đối thủ.
- Ra là ngài Sanders, – Cassy nói
– Tôi thường cắn tất cả những gì lọt vào miệng mình.
- Được rồi, anh nhớ,
– Anh nhếch mép cười – nói chung thì đàn ông không cẩn thận lắm.
- Anh có biết mọi người nói như thế nào không?
– Cô bước lại gần, ôm lấy eo lưng anh ta và khẽ hỏi – Nếu như chàng trai không có khả năng…
- Anh hoàn toàn có khả năng, hãy tin như vậy đi, em yêu ạ! Cho đến nay chưa có ai than phiền anh về điều đó cả. – Và anh ta lại ôm choàng lấy Cassy.
- “Anh sẽ chứng minh thế nào, anh yêu?”
– Cô nhắc lại lời một bài hát quen thuộc và cọ cọ mũi vào ngực anh ta.- Đó, đó tôi yêu các cô vì cái đó…
– Anh ta tuyên bố và cười vui vẻ.
– Ôi các cô em thô tục…
- Em mà thô tục? – Cassy giằng tay ra khỏi tay anh ta, – còn anh là con chó đực, một tên người Anh nhơ nhuốc, là đồ ăn cướp…
Jake gầm gừ đe doạ và nhảy về phía Cassy, vặn tay cô ra sau lưng và chấm dứt cãi cọ bằng cái hôn liên tục vào môi cô và tấm thân mịn màng của cô như căng ra đáp lại sự đụng chạm này.Jake cười thầm: “thật đơn giản, có thể nói như vậy! Nếu biết ấn đúng chiếc nút cần thiết thì bọn đàn bà chỉ còn là cục sáp trong tay bạn”. Dường như đoán được những ý nghĩ của Jake, Cassy ngừng hôn và dịch ra một chút.- Em vẫn chưa tha thứ cho anh chuyện ban nãy đâu đấy.
– Cô nói, nhưng trong giọng nói lộ rõ sự ham muốn mãnh liệt. Jake nhìn thấy đôi đồng tử mắt cô nở rộng ra và hiểu là cô không thể dừng được nữa.- Anh cũng không tha thứ cho những lời lăng mạ của em đâu. Theo anh thì ngay bây giờ em phải trả giá cho việc xúc phạm không những đến cá nhân anh mà cả cái dân tộc vĩ đại, có truyền thống từ xa xưa, thuở mà đất nước này còn đang mò mẫm trong bóng tối.Cassy đang bị kích thích mạnh, cô lại quàng tay qua cổ anh ta và nhướng cặp môi lên đòi hỏi. Jake xốc cô lên, bế vào phòng ngủ từ từ đặt cô nằm xuống tấm thảm phía trước lò sưởi. Liền đó anh ta lật người cô sấp xuống, kéo phecmơtua phía sau chiếc váy và cởi nó ra. Trên nền chiếc áo màu xanh, làn da rám nắng của cô toát lên vẻ nền nã, kiêu sa, Jake nhẹ nhàng xoa làn da mịn màng rồi ấp tay lên mông cô.
- Hôm nay chưa có thằng nào khen là em có cái rốn tuyệt vời đấy chứ?
Nói đoạn anh ta giằng nốt khỏi người cô những mảnh vải cuối cùng và bắt đầu xoa mạnh lưng cô, từ dưới lên cao dần. Anh ta dừng lại chỗ vai và nắn bóp chỗ đó. Cassy cảm thấy vô cùng dễ chịu. Jake lật ngửa cô lên và ngắm nhìn thân thể tuyệt đẹp của cô. Còn cô nằm soãi, hai chân doãng ra ngoan ngoãn chờ đợi ở anh một khoái cảm tột độ, Jake tiếp tục mơn trớn cho đến khi qua tiếng kêu rên của Cassy anh ta biết điểm cực khoái của cô đã đến gần, anh ta đột ngột dừng lại. Cassy hoảng hốt mở mắt.
- Jake – cô lào phào – Có chuyện gì vậy?
- Chẳng có gì đâu, cô bé. Chẳng qua anh muốn nhập vào với em làm một thôi.