Trở Về Eden
- Ồ anh định phấn đấu danh hiệu nhà doanh nghiệp cuồng tín hay sao hả Tom?
Đã mười hôm liên tục, Cassy đi làm từ rất sớm. Cô hy vọng sẽ kiếm được thông tin gì đó cho Jake. Cô cần cái đó cũng như cần không khí vậy. Nếu như bất chợt cô “đào” được bí mật nào đó thì Jake sẽ thắng Harper và khi đó chắc là niềm say mê của anh ta đối với cô sẽ sống dậy!… Anh ta đã có người đàn bà khác. Cassy chẳng còn nghi ngờ gì mà cũng không tìm được cách nào khác để giành lại người tình. Nhưng dù cô có đến sớm đến mấy thì Tom cũng đã ngồi ở đó rồi. Trước màn hình máy vi tính, anh chăm chú nghiên cứu những số liệu kế toán của “Harper Mining” trong cả một giai đoạn rất dài.
- Tôi là kẻ cuồng tín ư? – Tom ngạc nhiên
– Đơn giản tôi muốn làm quen với thực tế. Kế toán, luân chuyển tiền, kiểm kê… Tôi mới chỉ biết điều đó qua sách vở.
- Thôi được rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa – Cassy quay ra cửa, nhưng cô ta dừng lại khi thấy Tom thét lên:
- Á à, cái gì thế này?
- Anh nói cái gì?
- Thật là thú vị! “Tara” đột nhiên lại tiêu một khoản tiền lớn thế này… Một khoản bội chi khổng lồ. Cassy nhìn màn hình qua vai Tom.
- Hai nhăm ngàn đôla! Thật là quái dị!
– Cô ta dừng lại suy nghĩ một lát.
– Tốt hơn cả là anh báo thẳng cho Joanna Randell, bà ta điều hành “Tara”. Dù sao đã đến lúc anh nên gặp bà ấy rồi. Có thể đây chỉ là nhầm lẫn gì đó thôi. Không thể có chuyện như vậy được. Joanna sẽ giải thích tất cả cho anh ngay.
Ở đầu kia thành phố, tại trung tâm “Tara” khung cảnh hết sức sôi động, buổi chiều sẽ có chương trình trình diễn mà mọi người chuẩn bị từ mấy tháng trước. Joanna cảm thấy mình như cá gặp nước. Bà chạy tới chạy lui hò hét ra lệnh. Thần kinh mọi người căng như dây đàn. Joanna tất bật đến nỗi không để ý thấy người phụ nữ cao lớn duyên dáng đi vào hội trường. Đợi mãi người đó mới có một cơ hội để gọi bà:
- Chị Joanna!
- Ôi trời đất ơi, Stephany! Cô ra viện từ lúc nào vậy?
Stephany cười và nồng nhiệt ôm lấy Joanna.
- Ồ chị đừng lo lắng gì cả. Tôi đã khoẻ và lại bắt đầu vào việc. Tất nhiên là không thể bỏ qua sự kiện trọng đại như chương trình của chị. Tôi đến xem chị thế nào, lo lắng quá hả?
- Cũng như mọi khi, – Joanna thầm than khẻ.– Chúng tôi đã chuẩn bị xong các bàn rồi. Sẽ rất đông người đến đây.Joanna đưa tay bao khắp phòng.
- Ở đây có thể ngồi hai trăm người… Tất cả đều là khách hàng của chúng ta và một số quan khách. Stephany nhìn lại: - Có thể đặt một số ghế nữa. Chật một chút cũng được và tôi muốn trên mỗi bàn phải có sâm banh. Mặt Joanna dài ra:
- Sao lại thế? Chúng ta đang rất khó khăn cơ mà…Stephany cười:
- Đây là lúc phải chứng tỏ cho mọi người thấy là chúng ta hoàn toàn vô sự.
- Đúng là diệu kế. Đây sẽ là buổi trình diễn tuyệt vời nhất trong đời tôi. Thật hay là cô đã đến đây.- Joanna!
– Stephany lúng túng – Tôi muốn hỏi chị một việc.
- Cô cứ nói ra.
- Sara… Sara thế nào?
- Hừm…. tất nhiên là tôi có thể nói rằng mọi việc đều O.K, nhưng không hẳn thế. Mắt Stephany hơi tối lại.
- Bởi vậy mà tôi nói là mọi việc đều tuyệt vời – Joanna cười phá lên.
Giờ thì Stephany mới hiểu là bà đùa, Joanna nói tiếp:
- Tốt nhất là chị đừng nên nghe tôi, mà hãy đi và tự mình xem cô con gái yêu quý làm việc như thế nào. Phía sau cánh gà thật là lộn xộn. Người tạo mốt chính đang cố giữ bình tĩnh, trao đổi với những người giúp việc còn các người mẫu thì cứ luôn luôn gọi cô ta ầm ĩ như ở nhà trẻ. Lúc đó Sara đang trèo lên thang để thử một loại kính màu cho bộ đèn chiếu sáng. Bỗng có ai đó va vào thang, Sara vội bám lấy cái xà ngang. Khi đã đứng vững cô nhìn xuống dưới và thấy một chàng trai mặt đỏ dừ vì ngượng, anh giữ thang.
- Xin lỗi cô… Tôi vô ý nên va phải thang.
- Anh làm sao, toàn đi lùi thế à! – Sara giận dữ.
- Không, tôi đang mê mẩn cả người vì thấy ở đây quá nhiều các cô gái đẹp… Mà hầu như lại chẳng mặc quần áo gì cả! – Anh ta cười và chỉ các cô người mẫu.Có điều gì đó trong giọng nói rõ ràng mang âm sắc Mỹ của anh ta buộc Sara phải nhìn kỹ hơn:
- Không lẽ anh mê mẩn đến nỗi không nhận ra tôi nữa hả Tom? – Cô hỏi ranh mãnh.
- Ôi trời ơi, Sara! Sara cười, cô xuống thang, tuổi thơ của họ chợt hiện lên. Nhưng bây giờ thì Sara và Tom không thể tự nhiên như trước. Họ nói chuyện rời rạc và ngượng nghịu. Đúng lúc đó, Joanna đi tới.
- Chào Sara. Giới thiệu bạn của cô với tôi đi nào.
- Joanna, đây là Tom Macmaster, con trai của chú Bill. Tom, xin giới thiệu đây là: Joanna Randell… Joanna mỉm cười với Tom:
- Tôi nghe thấy là anh cũng làm việc ở “Harper Mining”? Xin chúc mừng, mời anh lại chỗ tôi chơi.
- Cháu tìm cô hả Tom? – Stephany hỏi.
- Không chỉ đơn thuần là tìm thôi đâu ạ. Rất may là cả hai cô đều ở đây.
- Có vấn đề gì vậy?
- Biết nói thế nào với cô đây… – Tom bắt đầu – Có một cái phiếu xuất rất lạ… Cháu đã xem hết các bản quyết toán…
- Đúng, chúng ta đang tập trung lực lượng để phản công “Sanders Enterprises” – Stephany nói.
- Sáng nay, khi kiểm tra tài khoản của “Tara” cháu gặp một chuyện không bình thường.
- Không bình thường? – Joanna vội vã.
- Vâng, có một tấm ngân phiếu giá trị hai nhăm ngàn đôla do bà Randell ký, cháu đã lấy được bản chính. Nó đây.
– Tom rút trong cặp ra một mảnh giấy.
Joanna giật lấy tấm ngân phiếu và lập tức hét lên giận dữ:
- Tôi không ký cái này.
- Nhưng ở đây có tên của bà – Tom bướng bỉnh nhắc lại.
- Mẹ kiếp, đây không phải là chữ ký của tôi. Stephany không nói câu nào, cầm lấy tờ giấy. Mặt chị cau lại.
- Tôi tin là có cách giải thích nào đó hợp lý, nhưng tôi cần phải tìm hiểu sự việc cho ra đầu ra đuôi
– Tom tiếp tục– Việc bội chi hiện nay hết sức nghiêm trọng, trong giấy tờ lại là chữ ký của bà, bà Randell ạ!
- Không phải chị ấy ký đâu, – Stephany nói dứt khoát
– Làm giả một cách vụng về. Cháu để cô tự giải quyết việc này, Tom ạ. Cô biết là phải làm thế nào.
Thằng quỷ Dennis – Dan nguyền rủa và mặc chiếc áo lễ hội. Nỡ làm hỏng cả buổi lễ của Stephany. Khi xuất hiện ở buổi lễ, nhất định cô ấy sẽ trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Không thể nào khác được. Bà chủ của một hãng lớn lại đang sẵn sàng bước vào trận đánh. Bình thản và tự tin, chắc Stephany sẽ làm tăng uy tín của mình lên rất nhiều. Vậy mà thằng con trời đánh kia lại làm cái trò giết người không dao đó.Dan nhìn vào góc phòng chỗ Stephany đang mặc quần áo. Bộ y phục sang trọng càng tôn nước da trắng và đôi mắt xanh của chị.
- Em thật là tuyệt vời – ông thì thầm.Stephany mỉm cười yếu ớt. Nỗi buồn vẫn chưa dứt.
- Stephany – Dan nắm tay chị, kéo chị ngồi xuống đi văng kề đó – Chúng ta cần phải nói chuyện, nếu không cái đó sẽ thành bức tường ngăn cách hai ta.Stephany gật đầu. Dan lấy giọng:
- Thứ nhất…. Anh không nghĩ là khi nào Dennis sẽ có khả năng điều hành hãng. Phải công nhận một điều: Nó không xứng đáng là người kế thừa của em.
Stephany nhìn đi hướng khác và suy nghĩ. Dan lại tiếp tục:- Em có nghe anh nói không?
- Dạ, có – Stephany cười đau khổ – Nhưng em không biết phải trả lời anh thế nào. Em cũng chẳng phải làm gì. Chẳng lẽ em lại đuổi đứa con của mình.
- Nếu ở địa vị em thì anh sẽ đuổi.
- Anh Dan!– Chị gục đầu vào tay.
- Stephany này, nếu như em bỏ qua thì chỉ có hại cho con mà thôi. Con không còn bé nữa, nó đã trưởng thành. Đã đến lúc phải xử sự có trách nhiệm. – Dan nắm chặt tay – Anh không biết làm thế nào để em hiểu ra vấn đề!
- Anh…
– Mặt Stephany sạm đi – em biết là anh giận em… Nếu anh muốn… Em sẽ trả ngựa lại cho Jake Sanders.
- Ồ không, đã muộn rồi – ông cười buồn bã – Em đã chăm sóc nó như một nàng công chúa, em đã cưỡi nó… Anh đã dần quen với ý nghĩ là nó sẽ sống với chúng ta.Thực ra Dan cũng ngờ ngợ một điều, chính sự xuất hiện của con ngựa đã phần nào làm cho Stephany hồi phục nhanh hơn. Nhưng ông vẫn chưa công khai thừa nhận điều đó, Stephany thở dài.
- Lẽ ra chúng ta phải thảo luận chuyện này ngay sau khi người ta gửi nó đến. Nhưng anh cũng không hiểu tại sao em không thể đứng vững được trước hành động lố lăng ấy. Em cảm thấy gửi trả con ngựa lại thì thật là nhỏ nhen.- Có lẽ bởi vậy mà anh yêu em chăng?
– Dan kéo chị lại gần và hôn âu yếm. – Đừng lo lắng gì cho anh cả, em yêu ạ. Nếu như tất cả mọi việc cứ như bây giờ thì đối với anh đã là hạnh phúc rồi. Em còn có bao điều phiền muộn. Con trai sắp về rồi. Thế em đã quyết định nói gì với nó chưa?
Stephany chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, rồi Dennis bước vào phòng.- Chào mẹ! Sara nói là mẹ muốn gặp con?
- Đúng vậy, – Stephany bước lại tủ phấn lấy một tờ giấy – Anh nói gì về chuyện này? – Giọng chị như roi quất vào không khí.
Dennis lập tức nhận ra tấm ngân phiếu và hiểu ngay rằng biện pháp phòng ngừa tốt nhất là tấn công.
- Thế mẹ muốn gì? – Anh nói vẻ hung hãn.
- Anh có công nhận là anh giả mạo chữ ký của Joanna không? Anh đã ăn cắp tiền của hãng?
- Con không ăn cắp – Dennis hét lên – Đấy là đầu tư. Con biết sau đó “Harper Mining” sẽ ăn lãi gấp mười lần.
- Dennis, không phải anh mà là tôi đóng tiền vào hãng. Anh làm tổn hại đến ngân quỹ của hãng. Cái đó có thể xem như là một tội ác.
- Mẹ muốn nói thế nào thì nói! – Dennis phát khùng – Con cần có tiền
- Để làm gì?
- Đó là việc của con.
- Đó cũng là việc của tôi, anh đã quá lạm dụng vị trí của mình trong hãng của tôi.
- Hãng của mẹ? – Dennis gắt
– Phải chăng đó không phải là một tổ hợp gia đình? Phải chăng con không tham gia vào đó?
- Dennis… – Stephany cố nén giận
– Anh sẽ chẳng bao giờ được tham gia vào cái gì cả nếu như anh không xứng đáng với lòng tin. Nếu anh cư xử như thế này thì ngay cả một quầy bán sữa anh cũng không điều hành nổi chứ đừng nói đến “Harper Mining”.
- Có nghĩa là mẹ đuổi con? Ra là mẹ nhận Tom Macmaster để làm thế đấy. Để hắn ta chiếm chỗ của con.
- Dennis! – Dan không kềm chế được
– Anh hãy im đi và lắng nghe mẹ anh nói. Dennis đỏ mặt lên, nhưng lặng im.Stephany bắt đầu từ đầu.
- Những điều anh vừa làm không chỉ trái với pháp luật mà còn hết sức ngu xuẩn… Chút nữa thì tôi phát điên. Tình hình sẽ tồi tệ hơn nếu như tờ séc đã qua…
- Cái gì? – Dennis ngắt lời chị.
- Tôi đã đình việc trả tiền lại.
- Không!Stephany căng thẳng:
- Dennis, không lẽ anh hy vọng là tôi đã cho số tiền đó chuyển qua nhà băng?
- Ồ tất nhiên là không. Con chẳng hy vọng mẹ giúp đỡ, bà mẹ đáng quý ạ
– Dennis tức quá mất khôn
– Mẹ luôn luôn quá bận bịu với những ông chồng và những tình nhân của mình… Còn bây giờ thì làm hỏng bét cái khởi đầu tốt đẹp nhất trong đời tôi. Stephany tức giận lấy hết sức tát Dennis. Trong giây lát cả hai cùng đờ người ra, tức giận nhìn nhau. Sau đó Dennis bỏ ra khỏi phòng. Dan tiến nhanh lại phía Stephany và ôm lấy chị. Chị giằng ra, vẻ mặt bình tĩnh.
- Mọi việc sẽ tốt thôi. – Stephany nói
– Em có thể chịu được. Nào chúng ta khẩn trương đi đến chỗ Joanna kẻo muộn
Trung tâm mốt “Tara” thật là ồn ào náo nhiệt. Stephany và chồng đi vào. Theo chỉ dẫn của Joanna, chị xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất.
- Sếp phải luôn luôn xuất hiện một cách trang trọng! – Bà khẳng định
– Cô cần phải ra sau cùng. Khi Stephany và chồng xuất hiện ở cửa, Joanna, Sara và tất cả nhân viên của “Tara” nồng nhiệt đón chào. Tất cả mọi người đều hướng về phía Stephany đang rẽ đám quan khách tiến về bàn chủ toạ.
- Thế, ngồi như thế! – Joanna thì thầm ra hiệu
– thế mới đúng phong thái. Được rồi, chúng ta bắt đầu.Đúng lúc đó có một người đàn ông đến gần:
- Tôi đến có muộn không nhỉ? Thú thật là tôi không có ý định phá đám. Joanna nhìn anh ta qua ánh sáng mờ ảo. Đó là một người cao lớn, thân hình cân đối, da trắng với những lọn tóc xoăn đen.
- Anh là Jake Sanders? – Bà à lên một tiếng
– Tôi đã nghe về anh.
- Thế ư? – Jake trả lời tỉnh bơ
– Vậy thì chắc bà cũng đã nghe là tôi thích ngồi xem trong vòng hai tiếng đồng hồ hơn là đứng… Nếu có điều kiện, tất nhiên. Vậy nên có lẽ bà sẽ kiếm cho tôi một chiếc ghế chăng, bởi tôi không tài nào len đến bàn của mình được nữa.Stephany quay lại đưa mắt tìm Joanna, chị sững người khi nhận thấy Jake, còn Jake chào chị bằng cái cúi đầu hài hước.Stephany nghiến răng lại.Jake đã ở đây! Trên địa phận của mình! Điều đó Stephany hoàn toàn không ngờ. Sự xuất hiện của anh ta làm quá sức chịu đựng của chị. Chính vì anh ta mà đã bao lần chị xích mích với Dan. Còn Dennis đang làm chị căng thẳng. Quỷ tha ma bắt anh ta đi. Y chỉ nghĩ đến việc trêu ngươi chị.“Hãy vứt anh ta ra khỏi đầu, – chị thầm ra lệnh cho mình – tập trung xem, không nghĩ đến anh ta nữa”.Nhưng nói thì dễ… Stephany cảm thấy rõ ràng sự có mặt của anh ta ở sau lưng… như có ai đó thở hơi nóng vào gáy chị. Trong đầu chị lại hiện lên hình ảnh đôi tay dài và gầy nắm cương ngựa, mái tóc đen loà xoà xuống trán, lúm đồng tiền và cái miệng gợi tình… ý nghĩ là anh ta thích chị đã đánh thức trong chị sự tò mò. Stephany kinh hoàng khi cảm thấy cái gì đó rạo rực chạy khắp người…. Ngượng chín cả người, chị nhìn trộm chồng. Ông ngồi nhìn ra phía trước và không nhận thấy Jake Sanders. Nếu như chị tránh được Sanders suốt buổi lễ hội thì may ra tình thế còn có thể cứu vãn được.Song tự sâu thẳm tâm hồn, chị hiểu là chị không muốn như thế… và chắc chắn Jake cũng vậy. Bởi vậy mà chị không ngạc nhiên khi anh ta dán mắt vào chị suốt buổi xem. Sau đó, buổi trình diễn kết thúc, bàn ghế được dọn đi để chuẩn bị cho cuộc khiêu vũ. Khi đi ra sàn nhảy với Dan, Stephany biết là kết cục đang đến gần.Chị cảm thấy sự có mặt của Jake mạnh mẽ đến nỗi thấy sự gần gũi của anh ta trước cả khi anh ta đi ngang qua và đụng khuỷu tay vào người chị. Đứng sau Dan, Jake vỗ vai ông. Dan giật mình quay lại và sau khi nhận ra kẻ thù, ông ưỡn người, nắm chặt tay Stephany.
- Xin lỗi ông bạn già, – Jake bắt chước rất điệu kiểu cách của tay công tử người Anh
– Ở cái nơi mà từ đó tôi đến đây, hành động vỗ vai có nghĩa là “xin lỗi”.Dan sững người, nhưng dù sao ông cũng rời khỏi Stephany, nhường chỗ cho Jake.Jake tiến lên một bước.
- Có thể mời bà được không?
– Anh ta hỏi một cách khôi hài, chìa tay ra nhưng cố tình không chạm vào người chị. Anh ta không khi nào đụng đến đàn bà dù rất nhẹ, nếu như chính họ không muốn điều ấy. Stephany nhìn vào mắt anh ta, ngọn lửa mà cả buổi lễ chị đã cố chế ngự lại bùng lên mạnh hơn. Chị đặt tay lên vai anh ta. Nhạc lại nổi lên. Người anh ta phảng phất mùi ngọt ngào dễ chịu.
- Có thể, ngài Sanders ạ. – chị nói
– Với ngài thì có thể.