Trở Về Eden
Vào buổi sáng có cuộc họp thường lệ của ban giám đốc “Harper Mining”, Stephany dậy rất sớm, mặc quần áo và trang điểm rất kỹ lưỡng.
Hôm nay chị phải đánh trả những đòn tấn công của Jake. Trong phiên họp này chị sẽ đề nghị huỷ bỏ quyết định bất tín nhiệm đối với chị. Để làm được việc đó, và để mọi người tin rằng chị vẫn vững vàng tay lái, chị mặc thật đẹp để không một ai mảy may nghi ngờ về tư thế sẵn sàng của mình. Chị chọn bộ quần áo màu than đen tuyền để tôn nước da trắng và chiều sâu của mắt. Để không có vẻ nghiêm khắc quá, chị mặc chiếc áo sơ mi lụa đỏ có nơ to ở cổ.
“Màu đỏ tượng trưng cho sự nguy hiểm dành cho ông đấy, thưa ông Sanders – Chị nghĩ thầm – Để ông hiểu rằng tôi đã quay về”.
Khi Stephany xuất hiện ở phòng khách của công ty “Harper Mining”, chị hiểu rằng cố gắng của chị không phải là vô ích. Mặc dù chị căm thù Sanders đến tận đáy lòng, chị vẫn rất thích thú trước sự khâm phục của y.
- Xin chào… – Y nói – Xin mời vào phòng làm việc của tôi… của chúng ta. Stephany đưa mắt nhìn y khi y giở lại luận điệu cũ:
- Tôi đã đề nghị chia nhau quyền lãnh đạo “Harper Mining” và cả bản thân công ty. Và bây giờ tôi vẫn khẳng định rằng đó là một lối thoát duy nhất. Bà đã suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa?
- Nó chẳng có giá trị gì cho lắm.
- Stephany… đừng để cho lòng tự ái của bà vượt lên trên lý trí, chẳng nhẽ bà định chia tay với công ty hay sao?
- Điều tôi biết chắc là tôi không thể làm việc với những người mà tôi không tin tưởng. Tôi sợ rằng ông là một trong những người ấy đấy. Y nhếch mép:
- Hoặc là tất cả, hoặc là không có gì, có phải thế không?
- Chính vậy. Tôi đến để báo cho ông biết là tôi sắp đề nghị huỷ bỏ kết quả cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm đối với tôi đấy. Nếu tôi thành công, mà như ông biết đấy, cơ hội của tôi rất lớn, thì chính ông phải rời văn phòng này ngay trưa nay.
- Tôi hiểu. Nhưng có lẽ bà chưa được biết chương trình nghị sự. – Y nhặt tờ giấy trước mặt y và đẩy qua bàn về phía chị – Mục thứ nhất.Stephany đọc đi đọc lại bản chương trình nghị sự với sự lo lắng ngày càng tăng.
- Bà thấy chưa, – Jake thản nhiên nhấn mạnh. – tôi đã để ở mục thứ nhất đề nghị khai trừ bà ra khỏi ban giám đốc. Nếu chúng ta thoả thuận được với nhau thì tôi đã bỏ mục đó rồi.Tay chị run run khi chị hỏi y:
- Ông có tin là ông sẽ đủ số phiếu không?
- Đủ tin để thử xem thế nào.
- Nhưng ông đã bỏ qua một vài điều.
- Điều gì nhỉ?
- Đề nghị của tôi. Tôi hoàn toàn có quyền bỏ phiếu chống lại sự khai trừ tôi kia mà.
Y im lặng một lát.
Sau đó y nói tiếp với một nụ cười kẻ cả.
- Trong chương trình nghị sự không có đề nghị của bà. Nếu vậy nó chỉ được nêu lên ở cuối phiên họp, trong mục “những vấn đề linh tinh khác”. Nhưng rất có thể tới lúc đó bà đã không có chân trong Ban giám đốc, có nghĩa là không thể đề nghị được nữa.
- Và bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết là tôi sẽ làm gì tiếp theo. – Chị nhận ra giọng mình một cách khó khăn… – - Tôi sẽ yêu cầu thị trường chứng khoán xem xét và điều tra lại toàn bộ chứng từ để xem ông đã kiếm được những phần trăm tín phiếu còn thiếu bằng cách nào.
- Thôi được rồi, chúng ta đã biết quan điểm và dự định của nhau. – Y nói thế, mặc dù y rất muốn thốt lên rằng: “Hỡi người đàn bà, tranh đấu với ta làm gì, trong khi em chỉ cần cười với ta một lần thôi là ta đã trả lại cho em cái công ty chết tiệt này và chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện ở đây”. Y đứng dậy để bước sang phòng họp.
- Tiện thể, tôi muốn nói thêm một chi tiết nữa. Tôi không muốn tỏ ra là tôi trói tay bà, nhưng nếu bà không đủ số phiếu trong cuộc biểu quyết ở mục thứ nhất thì bà sẽ bị khai trừ khỏi Ban giám đốc, lúc đó bà không có quyền yêu cầu thị trường chứng khoán tổ chức bất kỳ một cuộc điều tra nào, bởi vì bà chỉ còn là một doanh nghiệp tư nhân, chẳng có quan hệ gì với công ty nữa. Stephany choáng váng đi ra khỏi phòng. Chị qua phòng thư ký, hầu như không để ý đến Hilary. Bà thư ký ngẩng lên nhìn chị:
- Thưa bà Harper…
- Bà bảo gì?
- Về việc gọi điện cho Hoàng thân Amal – Bà xem sổ ghi chép – chúng tôi đã cố gắng đặt điện như bà dặn. Có lẽ ông ấy đi công tác đâu đó chứ không có mặt trong nước ở thời điểm này.
- Bà đã gọi thử rồi à? Điều đó quan trọng lắm đấy.
Hilary đưa mắt nhìn theo chị. Bà cảm thấy áy náy vì sự việc đã xảy ra như vậy. Thế nhưng nửa tiếng đồng hồ sau, bà đã gọi điện cho bạn gái mình ở phòng tài vụ.
- Bà Harper bị khai trừ khỏi Ban giám đốc rồi! Bà không đủ phiếu trong cuộc biểu quyết theo đề nghị của ông Sanders. Cậu không thể tưởng tượng nổi mọi chuyện đã xảy ra như thế nào đâu! Lúc đầu số phiếu hai bên bằng nhau, tưởng chừng như vị trí của bà ấy không có gì đáng ngại. Thế nhưng ngay lúc đó cậu con trai của bà ấy đã bỏ phiếu chống. Philip ngồi một mình trong căn hộ. Cửa sổ với hai lần kính được đóng kín mít, mặc dù hôm nay trời nắng và rất ấm áp. Ông cần phải trấn tĩnh lại, cần suy nghĩ mọi việc kỹ lưỡng. Chỉ có thế thì cơn bão tố trong lòng ông mới dịu lại được. Philip cầm những tài liệu trên bàn lên đọc lại.“Theo dõi bà Stuart, như đã thoả thuận, trong thời gian từ… thường xuyên đến cửa hiệu uốn tóc… mua áo mưa ở cửa hàng. Người bị theo dõi cũng thường xuyên đến khách sạn Ringens thăm phòng của nhà doanh nghiệp Jake Sanders. Người hầu này có thể làm chứng rằng người này thường xuyên có quan hệ tình dục với Jake Sanders trong nhiều tháng. Nếu cần thiết có thể đề nghị cô gái làm nghề massa Pich làm chứng…”
Ông cần suy nghĩ kỹ. Trong khoảng thời gian nhiều tháng… Có nghĩa là trước khi họ cưới nhau! Tại sao vậy? Thường xuyên đến thăm… Phải, Jilly thuộc loại phụ nữ không bao giờ làm việc gì nửa chừng. Đặc biệt trong lĩnh vực lừa dối và làm cho đàn ông phát điên. Ông cần suy tính kỹ. Giá mà ông có thể suy tính kỹ…
- Thế nào?
- Tất cả đều tuyệt vời. Stephany Harper đã bị xoá sổ rồi.
- Khó mà tưởng tượng nổi!
- Chuyện sâm banh thế nào? Anh muốn ăn mừng chiến thắng trước quý bà này, khi anh về phòng mình.
- Chiến thắng của chúng ta chứ? Còn sâm banh thì tha hồ, mặc dù em đã bắt đầu uống rồi.
- Ừ thì chiến thắng của chúng ta. Hình như em tin tưởng về điều này lắm thì phải.
- Cũng giống như anh thôi, anh đã chẳng bảo em chuẩn bị mọi thứ để ăn mừng là gì.
- Thế… em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Tiếp theo là tiếng cười suồng sã vang lên trong máy.
- Em đến bở hơi tai ra rồi. Nếu anh không nhanh lên thì em sẽ bắt đầu với anh chàng trực hành lang ở khách sạn đấy.
- Hãy giữ mình cho ấm áp để đợi anh. Jilly nhé. Còn sâm banh thì phải lạnh đấy. Anh sẽ về ngay.
- Em đang chờ anh đấy!
Không khí trong phòng ngủ ở Eden căng thẳng đến cực độ.Sự tức giận và thất vọng của Dan thật không có giới hạn. Stephany làm ông tức phát điên, ông không hiểu tại sao Jake lại có thể xoay chị dễ dàng như vậy. Đã mấy lần chị tỏ ra bất lực, trong khi đó Sanders thực hiện các âm mưu của y rất dễ dàng. Mỗi lần chị chuẩn bị tấn công thì y lại đi trước chị một bước. Mất chức lãnh đạo công ty đã là một đòn nặng nề. Nhưng thêm vào đó bị khai trừ ra khỏi Ban giám đốc, mất hết mọi quyền hành và các mối liên hệ với cái công ty mà từ lâu đã trở thành một phần cuộc đời của chị thì quả là một sự sỉ nhục mà đến thánh cũng phải tức giận. Hơn nữa, người có lỗi trong việc này lại là đứa con do chính mình đẻ ra. Dan vẫn thường đánh giá Dennis không cao lắm, nhưng ngay cả ông cũng không thể ngờ rằng cậu có thể xử sự tồi tệ như vậy!
- Nó có giải thích vì sao không? – Dan thất vọng hỏi. Stephany ngồi trên ghế, tay mân mê chiếc mùi soa.
- Nó chỉ ném cho em một cái nhìn giận dữ rồi giơ tay biểu quyết thôi.
- Đúng là cái đồ quái thai!Trước đây chưa bao giờ chị nghe thấy Dan sử dụng những từ thô tục như vậy.
- Nó căm giận em và cố tình trả thù.- Vì điều gì?
- Có lẽ vì… vì Tom, vì em đã tìm ra anh…
- Ồ không, tất nhiên là không phải thế!
- Thế thì phải có một lý do nào đó. Sau khi chúng em từ Orphey trở về nhà, tự nhiên quan hệ của nó với Cassy chấm dứt hẳn. Nó trở nên bất hạnh thế nào đó. Nhưng tất cả những cái đó đều không giải thích được vì sao nó chống lại em.- Stephany, trước đây anh đã nói với em rằng Dennis không phải là người thừa kế xứng đáng của “Harper Mining”, tiếc rằng những lời anh nói chỉ được khẳng định trong tình huống bi thảm như thế này.
- Trong tình hình hiện tại thì chính nó lại có cơ hội trở thành Tổng giám đốc hơn là em. – Stephany cay đắng nói. – Dù sao đi nữa thì nó vẫn ở trong Ban giám đốc. Hơn nữa, sau cú vừa rồi hẳn là nó rất được lòng Tổng giám đốc mới.
- Theo anh thì nó đã rút hết ván cầu và bây giờ không thể hy vọng rằng chúng ta lại cư xử với nó như cũ. Stephany, em phải cố gắng để anh đừng nhìn thấy mặt nó. Có thể, anh đang yếu nhưng anh không nhịn được đâu.
- Kết cục thì điều đó có khi cũng có những ưu điểm của nó. – Stephany im lặng, chìm đắm trong những ý nghĩ của mình.
- Ý em muốn nói gì? - Anh vẫn thường khuyên em không nên đối xử với Dennis như trẻ con: lúc nào cũng tha thứ cho nó, tạo cơ hội cho nó sửa chữa sai lầm, không bắt nó phải chịu trách nhiệm gì cả. Anh nhớ không?
- Tất nhiên là anh nhớ chứ.
- Bây giờ em mới hiểu là mình hết nước rồi. Dennis đã không coi em là mẹ nữa, nên mới không xử sự như một đứa con phải xử sự với mẹ mình. Em cho rằng cuối cùng thì nó cũng đã trở thành người lớn. Em hy vọng rằng chưa phải là quá muộn.
° ° °
Philip đăm đăm nhìn chiếc micro đặt trước mặt ông, trên chiếc bàn trong văn phòng. Ông đã sử dụng micro hàng nghìn lần, sao lần này ông lại thấy do dự vậy. Ông thấy cần phải cân nhắc kỹ. Cân nhắc!… mày nhíu lại, ông cầm lấy micro và ấn nút.
- Stephany, – ông bắt đầu nói, – Philip Stuart đây. Tất nhiên, nói chuyện trực tiếp với chị thì hơn. Nhưng… điều đó là không thể. Cho nên, tôi gửi cho chị cuộn băng này, để báo trước với chị. – Bỗng ông phát hiện ra là chưa nhấn nút ghi. – Thôi được, làm lại từ đầu vậy.
- … Tôi không thể sống được sau những gì mà Jilly đã làm đối với tôi. Bây giờ tôi tin chắc rằng, cô ấy muốn làm hại cả chị nữa…
“Cô ta có ý định giết chết mình không? Thỉnh thoảng cô ấy cũng có yêu mình. Mình không biết là không thể tưởng tượng rằng lúc nào cô ta cũng ở bên Sanders. Mình chỉ được hưởng những vụn bánh rơi, trong khi hắn xơi cả chiếc bánh ngọt. Nhưng thôi, đủ rồi…”- … Jilly đánh lừa tất cả chúng ta. Bây giờ tôi đã hiểu ra rằng tôi là một thằng đại ngốc. Tất cả chúng ta đã cố gắng tin rằng Jilly đã bắt đầu một cuộc đời mới. Và không ai muốn tống cô ấy vào ngục lần nữa. Nhưng vì sự an toàn tính mệnh của chị, tôi van chị hãy đừng tin cô ấy dù chỉ mảy may thôi.
“Jilly đã đóng một vai trò như thế nào trong tất cả các vụ việc xảy ra sau khi ả ra tù?
Cái “tai nạn rủi ro” đối với Stephany… mà ông thật là điên rồ, ngu ngốc, thậm chí ông đã là một kẻ phạm pháp khi làm chứng cho Jilly được vô tội! Người đàn bà hư hỏng ấy đã khiến cho ông phản bội luật pháp mà suốt đời ông tôn trọng. Bởi vì ông cho rằng luật pháp là phương tiện duy nhất để chống lại những kẻ độc ác vô lương tâm, những kẻ giết người, là phương tiện duy nhất có thể bắt bọn này chịu trách nhiệm về những tội của chúng gây ra. Thế mà giờ đây mọi việc đối với ông đã kết thúc rồi.”
- … Xin đừng nghi ngờ về những điều tôi nói với chị. Tất cả những cái đó đều là sự thật. Xin chị hãy kể lại với Dan hoặc với Bill Macmaster. Cô ta thường sỉ nhục Bill khi nói chuyện với tôi, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao rồi. Bill đã nhìn thấu suốt cô ta và đã từng cố gắng ngăn chặn…
“Tại sao không ai nhận thấy nhỉ? Jilly đã không từ một việc gì. Cho dù Greg Marsdan có là chồng bạn gái thân nhất đi chăng nữa, thì điều đó đối với cô ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thậm chí cô ấy còn thấy khoái vị hương vị của quả cấm, vì có sự nguy hiểm. Thậm chí viễn cảnh ngồi sau chấn song sắt nhà tù cũng không ngăn được cô ấy cầm súng nã vào hắn"
- Khi tấm màn sương khói của dối trá và mưu mô được vén lên, chị sẽ thấy chính số cổ phần của Jilly đã giúp Jake nhảy vào công ty. Cô ấy muôn tước đi của chị công ty “Harper Mining”. Cô ấy muốn tiêu diệt chị. Chỉ có Chúa mới biết được cô ấy sẽ còn làm những gì. Cảnh sát đã mở cuộc điều tra tai nạn mà chị mắc phải. Liệu Dan có tin chắc được rằng xuồng máy đâm vào khúc gỗ không? Tôi cho rằng Jilly có thừa khả năng chuẩn bị cho cả hai người một món bất ngờ. Bởi vì, chắc chị cũng biết, Jilly ghen ghét với tất cả những gì chị có: Công ty “Harper Mining”, Eden, con cái, và Dan… Tôi phải đi đây.
Còn có một việc nữa mà tôi phải làm. Cầu cho chị và Dan hạnh phúc.
Chúa ban phúc cho anh chị… và xin vĩnh biệt.
Philip bấm nút Stop, tua lại cuộn băng, bỏ nó vào phong bì, đề địa chỉ và gắn xi. Sau đó ông mở cửa. Người đưa thư bằng xe mô tô đã chờ ở đó, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm.
- Xin lỗi – Philip nói, – anh có thể mang gấp cái này cho bà Stephany Harper không?
- Xin ông ký vào đây ạ.- Khi nào thì bà ấy sẽ nhận được?
- Trong vòng một tiếng đồng hồ.
- Cảm ơn.
Người đưa thư thắt chặt chiếc mũ rồi đi ra. Philip dọn dẹp bàn cẩn thận, cầm cặp, đóng cửa văn phòng và ngồi vào xe. Ông lái chiếc xe đến bờ vực dốc đứng, trên một vùng biển mênh mông phía nam Thái Bình Dương rồi từ trên vách đá gieo mình xuống phía dưới.