Trở Về Eden
- Em cho rằng, bây giờ không nên để cô ấy ở một mình Dan ạ. – Stephany nói trong khi Jilly vào phòng đệm ở Eden. – Trong những giây phút bi thảm thế này mà phải ở một mình thì thật khủng khiếp. Dan gật đầu:
- Tôi rất lấy làm tiếc, Jilly ạ.
- Tất cả đã ổn rồi. – ả yếu ớt đáp lời. – Em rất ngại vì đã làm phiền anh. Stephany bảo hôm nay là ngày đầu tiên anh xuống được dưới nhà.
- Đừng nghĩ gì về điều đó, Jilly ạ. – Stephany thuyết phục ả. Tin tức về tai hoạ vẫn còn quá mới mẻ đối với họ. Khi Philip gieo mình tự tử từ vách đá, có mấy người trông thấy. Cảnh sát lập tức xác định được họ tên của chủ nhân chiếc xe bị bỏ lại. Tin ấy được báo cho Jilly, rồi theo yêu cầu của ả được báo ngay cho Stephany, nhanh đến nỗi xác của Philip, được xuồng máy cảnh sát vớt lên, hãy còn ấm.
- Bây giờ phải làm gì? - Ôi, – Jilly thẫn thờ nói, – phải tổ chức lễ tang thôi.
- Theo em thì anh ấy chẳng có bà con họ hàng gì. Sao ta không vào phòng khách mà bàn bạc, hả Jilly?
- Vâng, tất nhiên, – người đàn bà vừa mới goá chồng máy móc trả lời, mắt không rời chiếc phong bì lớn nằm giữa đống thư từ trên bàn. Không nghi ngờ gì nữa, đó là nét bút của Philip! Ông ta ghi gì cho Stephany thế nhỉ? Chắc là một quả bom nổ chậm nào đó sẽ nổ vào mặt ả sau khi ông ta chết chăng? Họ sắp vào phòng khách thì Maytie đi qua và nói:
- Lúc nãy khi bà vắng nhà bưu điện mang thư báo và một người đưa tin đã đem chiếc phong bì này đến. Stephany quay lại.
- Cảm ơn bác Maytie – Chị nhặt hết thư từ mang vào phòng khách và đặt tất cả lên chiếc bàn bên cạnh máy điện thoại. - Có ai muốn uống gì không?– Dan hỏi.
Nước mắt tuôn ra từ mắt Jilly.
- Tại sao, tại sao anh ấy lại làm thế? – ả nức nở – Chúng em đang hạnh phúc như thế cơ mà!
Dan và Stephany đưa mắt nhìn nhau.
- Chắc hẳn là phải có một nguyên nhân nào đó đấy – Stephany nói.
- Khi em được ra tù… em chỉ muốn có cơ hội để bắt đầu một cuộc sống khác. Philip chính là món quà tặng của số phận mà em không xứng đáng được hưởng. Thật là bất công khi Chúa đã ban cho em một con người như thế, rồi sau đó lấy đi mất. Có tiếng gõ cửa, rồi Maytie bước vào.
- Bà Macmaster gọi điện đến đấy ạ.
- Bác nối với máy ở đây nhé. Giả vờ đóng kịch với chiếc mùi soa mà ả đưa lên che đôi mắt ướt lệ, Jilly không rời mắt khỏi Stephany, lúc này đang đến gần máy điện thoại. Áp ống nghe bằng vai, chị nhặt mấy phong thư và lơ đãng bóc ra xem.- Không, cô Rina ạ, cháu chưa muốn báo cho chú Bill biết điều gì về phiên họp hôm qua, chừng nào bác ấy chưa bình phục hẳn. Nếu chú ấy biết thì có thể lại bị cơn co tim nữa. Sanders đã khai trừ cháu ra khỏi Ban giám đốc và gạt cháu ra ngoài công ty rồi.Vừa nói chị vừa rọc phong bì và đọc nội dung bên trong. Tay chị sắp với tới chiếc phong bì bí ẩn kia, và khi đó…
- Đó là lỗi của em! – Jilly gào tướng lên và lăn xả vào Stephany. – Em! Em đã giết anh ấy!
- Rina, xin lỗi bác, cháu sẽ gọi điện sau nhé! – Chị lo lắng đặt máy và bỏ mấy bức thư xuống. Chị bảo là phải có lý do gì đó thì Philip mới tự tử! – Jilly rống lên – Chị nghĩ là em có lỗi chứ gì! Em không chịu đựng được nổi điều đó đâu!Ả đứng bên cạnh máy điện thoại, buông chiếc cốc vào mép bàn và làm nó vỡ tan. Mảnh thuỷ tinh bắn túng toé, máu từ ngón tay bị đứt của ả chảy ròng ròng.
- Dan! Mau lên! Cô ấy bị đứt tay rồi. Dan vội vàng chạy ra khỏi phòng để lấy hộp thuốc. Stephany cầm lấy tay Jilly để xem xét. Run rẩy như thể sắp ngã xuống, Jilly dựa lưng vào bàn. Ả dùng tay kia nhón chiếc phong bì lên giấu vào áo nịt.
- Vào phòng tắm đi, – Stephany lo lắng nói. – Phải rửa và băng vết đứt lại. Dan sẽ giúp em. Em không cần phải vật vã như thế. Chị tin là em không có điều gì phải buộc tội mình
Nói điều đó, chị cảm thấy giọng mình có vẻ không được tự nhiên. Sự nghi ngờ và tiếp đó là sự tức giận xâm chiếm lấy chị. Jilly giở trò gì vậy? Đằng sau cơn bột phát có vẻ như đóng kịch này là điều gì? Nhưng rồi chị cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình. Sao chị lai có thể bất công và tàn nhẫn với người đàn bà vừa mất chồng và đang choáng váng này như vậy.Tuy nhiên, khi họ còn lại hai người với nhau và có thể bàn luận trước khi đi ngủ. Dan đã đưa ra một nhận xét khác hẳn:
- Philip có một thể lực rất tốt. Công việc làm ăn của anh ấy phát đạt và mang lại lợi nhuận đáng kể. Anh ấy không có những khó khăn về tài chính.
- Nói cách khác là…
- Anh ấy không có lý do gì để tự sát, ngoại trừ một điều.
- Jilly chăng?
- Cô ta là nước cờ đi sai duy nhất trong toàn bộ cuộc đời của Philip.
- Stephany, em phải xét đến một điều rằng Jilly là một nghệ sĩ đại tài.- Em không muốn tin vào điều đó đâu Dan ạ. Cô ấy là em ruột của em.Dan im lặng rồi kiên quyết cất tiếng: - Để cho người ta xỏ mũi, đó là điều không hợp với em. Chính em đã nói với anh rằng, khi vắng anh, em cũng đã nghi ngờ rồi cơ mà.
- Đúng như thế thật… Nhưng có những điều đã thay đổi. Anh thử xem, thằng con đẻ của em bỏ phiếu để gạt em ra khỏi công ty. Con gái em tuy không nói ra nhưng chắc cũng cho rằng đời nó tan vỡ là do lỗi của me nó. Thậm chí anh cũng có những lúc không ủng hộ em…Ông không thể phủ nhận điều đó.
Em cần có gia đình. Em muốn tất cả chúng ta phải gắn bó hơn nữa. Em không muốn gạt bỏ Jilly ra ngoài như bố em đã làm.Dan cảm thấy ông đã chịu thua:
- Hình như chỉ khi em đã mất công ty thì gia đình đối với em mới trở nên quan trọng như vậy.
- Đừng bất công như thế!
- Thôi được, nếu Jilly là một trong những kẻ đã làm cho em mất công ty thì sao?
- Làm thế nào mà biết được điều đó, hở anh?
Đám tang Philip được tổ chức giản dị như chính ông khi còn sống. Ngoài Jilly ông không còn người thân thích nào, Stephany và Dan là những người bạn gần gũi nhất của ông. Mặc dù đã được thông báo nhưng chỉ có một số ít trong số đồng nghiệp và khách hàng của ông đến đưa ông đến nơi an nghỉ cuối cùng. Jilly đứng giữa nhóm khách khứa, nhận lời chia buồn như thể ả đã từng làm việc đó cả đời mình. Stephany đứng bên cạnh ả, đề phòng những cơn sốc đột xuất như hôm Philip chết.
- Bill rất lấy làm tiếc là không thể đến được. – Rina nói. – Bill quen Philip từ những ngày đầu tiên khi Max nhận ông ấy làm luật sư cho hãng “Harper”. Đây là một tổn thất lớn lao cho tất cả chúng ta.- Cảm ơn.- Bill gửi lời chia buồn với gia đình.
- Ông ấy thế nào rồi? Stephany liếc nhìn thấy một bóng người cử động ở cửa ra vào. Dennis! Từ hôm ở cuộc họp đến nay, đã mấy ngày rồi chị không gặp con. Đêm đó cậu không về, chỉ gọi điện cho Maytie báo là sẽ vắng nhà vài ba ngày. “Giá vài ba tháng thì càng tốt” – Dan lầu bầu. Stephany cảm thấy mình thản nhiên một cách lạ lùng. Một điều gì đó gắn bó với chị và Dennis đã tan vỡ, và chị ngạc nhiên thấy việc đó không làm cho chị lo lắng lắm. Dennis tiến về phía Maytie đang bê chiếc khay mời khách khứa dùng rượu. Cậu cầm một cốc nâng lên uống cạn một mạch và định lấy cốc khác.Chị bước đến gần con trai.
- Theo mẹ thì con uống thế là đủ rồi đấy. Cậu nhìn mẹ rồi nói:
- Sao, đến thức uống mà cũng phải hạn chế à? Stephany giằng lấy chiếc cốc trên tay cậu và đặt xuống.
- Dennis, ta cần phải nói chuyện với nhau.
- Để làm gì? Để bà lại thông báo cho tôi cuộc tình lãng mạn của bà, về việc ông anh trai của tôi đã ra đời như thế nào ấy à?
- Mẹ không hề biết sự thật về Tom. Mẹ chẳng việc gì phải giấu giếm con cả
- Điều đó không quan trọng, mẹ ạ. Con không tin rằng mẹ có thể phân biệt được sự thật khỏi cái mà mẹ tưởng là sự thật. Stephany mất hết vẻ bình tĩnh:
- Dennis, anh xử sự như cái đồ giẻ rách mạt hạng nhất. Thứ nhất, tôi tưởng rằng anh về đây để đưa tiễn bác Philip lần cuối. Nếu vậy thì hãy tỏ lòng kính trọng đối với một người đáng kính đã mất đi, chứ không phải như mọi khi, chỉ biết nghĩ về mình mà thôi. Thứ hai, tôi đã chán tận cổ về những màn kịch mà anh làm ra vẻ bị xúc phạm. Nếu anh không lập tức chấm dứt những trò ấy đi và nghe lời tôi, thì anh có thể xéo ra khỏi nhà này và khỏi cuộc đời tôi.Chị không cao giọng, nhưng những lời chị nói tác động đến cậu rất mạnh. Cậu nhìn mẹ với vẻ kính trọng như cũ và gật đầu.
- Anh đã giúp Sanders đuổi cổ tôi ra khỏi công ty của chính tôi. Gạt tất cả mọi điều linh tinh ra thì anh cũng đã làm một điều xuẩn ngốc nhất, để cho những người thiển cận nhất cũng thấy rằng anh không xứng đáng được mang họ Harper. Anh đã quyết định một vụ làm ăn xuất phát từ nhiều suy diễn tình cảm riêng tư. Anh ngu ngốc lắm, Dennis ạ. - Anh định cho tôi một vố, – chị tiếp tục – cứ cho rằng tôi không biết điều đó. Nhưng cái đó chỉ làm cho quan hệ giữa chúng ta sau này phức tạp lên. Nhưng anh là con của mẹ, quỷ tha ma bắt anh đi! Và tôi lại muốn gắn bó các thành viên trong gia đình chúng ta. Mặc dù có nhiều điều chia rẽ chúng ta, nhưng tôi cho rằng anh cần đóng một vai trò trong công việc của gia đình, và hy vọng rằng anh sẽ làm tròn trọng trách đó. Dù sao đi nữa thì anh cũng là Harper. Vậy nên hãy cố gắng hành động như một thành viên trong gia đình. Chị quay gót đi ra, để một mình Dennis ở lại với những ý nghĩ của mình. Đi ngang qua Sara, chị thầm thì với con gái:
- Đứa con lầm lạc đã trở về! Con sang chào đón nó đi.Dan theo dõi Dennis từ phòng bên cạnh, cố gắng đoán xem việc cậu trở về lợi hại như thế nào. Bỗng ông thấy Dennis mở to mắt kinh ngạc. Nhìn về phía cửa, ông cũng sửng sốt thấy Jake Sanders đang bước vào.
- Xin lỗi vì tôi không đến dự an táng được. – Y bước tới gần Dan mềm mỏng nói. – Hy vọng là ông cho phép tôi được từ biệt người quá cố lần cuối cùng.
- Tôi không hề biết rằng ông có quen Philip. – Dan lúng túng.
- Không… tôi không được quen riêng ông ấy. Nhưng đường đời của chúng tôi có những điểm gặp nhau. – Nói đến đó y phải nén mình không nhìn về phía Jilly
- Tôi không muốn giả dối để nói rằng ông là vị khách chúng tôi rất mong chờ, – Dan lạnh lùng nói. – Biết đâu bà Stuart lại đánh giá cao cuộc viếng thăm của ông.
- Thưa bác sĩ Marshall, để làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa chúng ta, tôi muốn nói rằng việc tôi phải chiếm đoạt công ty “Harper Mining” của vợ ông hoàn toàn là do những nguyên nhân kinh tế chứ không do những lý do riêng tư nào cả.
“Ông dối trá, thưa ông Sanders, – y nhủ thầm – Còn gì có thể riêng tư hơn việc muốn chiếm đoạt một người đàn bà như thế! Ông không được mời mà vẫn xuất hiện ở đây chẳng qua chỉ vì muốn nhìn thấy mặt nàng, vào trong ngôi nhà của nàng, làm cho chồng nàng tức tối…”
- Ông hoàn toàn chưa hiểu tôi, – Dan đáp, – mặc dầu tôi khinh bỉ những thủ đoạn mà ông đã dùng, nhưng tôi cũng có những cái phải cảm ơn ông. Tôi coi việc Stephany mất “Harper Mining” là phần thưởng riêng cho mình. Còn chuyện tôi nghĩ về ông thế nào thì đó là việc riêng của tôi. Xin chào ông. – Và ông rời khỏi Sanders. Stephany không nhìn Jake khi chị nói chuyện với một người khách hàng của Philip, nhưng thể xác chị cảm thấy sự hiện diện của y, hệt như cái máy địa chấn ghi nhận cơn động đất vậy. Mặc dù không nhìn y, chị vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt y một cách rõ ràng. Y vẫn bảnh bao chải chuốt như thường lệ, bộ quần áo tối màu làm cho y có vẻ giống một vị hoàng tử mặc đồ tang. Chị không nhìn mà vẫn thấy mái tóc của y buông rất đẹp trước trán và làn môi mọng hơi trễ của y. Chị biết rằng y đang bước đến và bây giờ đã đứng ngay sát bên chị.
- Xin lỗi, – y nói với người khách hàng của Philip, tôi cần bàn bạc với bà Marshall một vài việc.Ông già cúi chào rồi bước đi.
- Thật vậy ư? – Chị hỏi y.
- Thật cái gì?
- Rằng chúng ta cần bàn bạc điều gì đó?
- Ồ vâng… Tôi nghĩ rằng chúng ta cần bàn với nhau. Về những việc chưa giải quyết xong.- Việc gì nhỉ?- Bà biết rất rõ, Stephany ạ. – Y nói.
– Giọng y rất khẽ, thậm chí có vẻ buồn buồn, không có dấu vết gì của sự ngạo mạn thường ngày. – Chúng ta đang chơi một trò chơi. Hãy đính chính giùm nếu tôi nói không chính xác. Nhưng theo tôi, chúng ta đã cùng thua trong một ván bài nào đó. Cả hai ta… Nhưng bà cũng khẳng định rằng không hiểu những gì xảy ra quanh bà.
Jake dừng lại để cho chị có dịp phản ứng. Nhưng chị đã im lặng. Mắt chị chăm chú nhìn đôi tay y đang nắm giữ chiếc cốc. Chị nhìn những ngón tay giữ cẩn thận của y, cảm thấy rất muốn dùng môi chạm đến từng ngón một.
- Tôi có hai vấn đề – y nói tiếp. – Thứ nhất là thuyết phục bà thú nhận tình cảm của bà đối với tôi như thế nào. Tôi biết rõ bà. Tôi có thể đọc được thể xác bà, đôi mắt bà, cho dù tôi không nhìn thấy bà đi chăng nữa.
– Chị không ngẩng đầu nhìn Jake, nhưng cũng không ngắt lời y – Vấn đề thứ hai là còn khó khăn hơn nhiều, theo quan điểm của tôi, đó là việc tôi rút lui khỏi cuộc chơi như thế nào đây, sau tất cả những trò này? Chị không trả lời y. “Đây là kẻ mà ta căm thù… và cũng căm thù ta không kém. – Chị nghĩ.
– Hắn đã cướp công ty của ta, làm cho con trai ta chống lại ta, đã hành hạ chồng ta…” Đồng thời, chị cảm thấy có thể đưa tay chạm vào mặt, vào môi y bất cứ lúc nào.
- Ông Sanders! – Jilly kêu lên làm câu chuyện của họ ngắt quãng. Mắt ả sáng lên một cách nguy hiểm – Cảm ơn ông đã đến với chúng tôi.Điệu bộ của Jake lập tức thay đổi.
- Xin lỗi tôi cần phải… – Stephany thở phào nhẹ nhõm và bước đi.- Anh làm gì ở đây với bà ấy thế hả? – Jilly gầm gừ.
- Cẩn thận cô em ạ. Em đang phạm lỗi đấy.
- Thế à?
- Anh không tin Stephany. Cô ta không phải là người dễ dàng nhượng bộ. Anh bắt cô ả chuyển sang… phòng ngự.- Và anh cũng định áp đảo em chứ gì?
- Thế nghĩa là thế nào?
- Anh bắt em phải chịu gánh nặng của sự ganh đua. Anh tưởng là em không nhìn thấy gì đấy à?
- Em nhầm rồi, Jilly ạ.
- O.K, anh chứng minh điều đó đi. Em sẽ rời Eden ngay bây giờ để về Elizabeth Bay. Bắt đầu cuộc sống cô đơn của mình. Lần đầu tiên em mời anh thăm tệ xá của em. Sao chiều nay anh lại không đến để an ủi bà goá này nhỉ?“Phải rời khỏi đây thôi” – Stephany nghĩ bụng khi chị đi chào hỏi khách khứa. Chị cảm thấy như bị bóp cổ – đứng trong một phòng với Jake thật nguy hiểm. Chị vội bước ra ngoài
Mặt trời đã lặn xuống phía biển. Stephany đứng ngoài hiên và thở thật sâu. Hoàng hôn để lại vệt sáng vàng rực trên mặt biển. Chị nhớ lại khi còn là một cô bé đã bao lần chị mong ước được lặn vào giữa vệt sáng ấy. Giờ đây, giá chị cũng được lặn vào chốn đó! Mãi một lúc sau chị mới biết rằng chị không ở đây một mình. Ngoài hiên ở bên phải chị, có một người nào đó cũng đang tận hưởng vẻ đẹp của buổi hoàng hôn. Ngoảnh lại, chị trông thấy một người mặc chiếc áo choàng rộng đang ngồi bên chiếc bàn.
- Amal!Hoàng thân đứng dậy và đến cạnh chị. Ông cầm hai tay chị và nồng nhiệt hôn lên đó.