Chương 33: Thù sâu hơn biển

Trở Về Mạt Thế

Âu Dương Linh lại bắt đầu ngơ ngác, đây rốt cuộc lại là nơi nào. Ký ức đã mang cô đến đây nhất định là phải có nguyên do đặt biệt nào đó. Đây là một con đường núi dốc và rất nguy hiểm, con đường này sao lại quen đến như vậy.

Trong khi cô đang suy nghĩ thì có một chiếc xe chạy với tốc độ cực nhanh đang đến, phía sau còn có vài chiếc xe bám theo. Họ còn mang theo cả súng liên tục bắn vào chiếc xe phía trước, cuộc rượt đuổi ngoạn mục diễn ra. Rồi bỗng chiếc xe tấp vào bụi cỏ bên đường, hai người phụ nữ và một đứa nhỏ bước xuống.

Âu Dương Linh trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, ba người bọn họ cư nhiên là cô, mẹ cô và mợ hai của cô. Mợ hai nhanh chóng giấu cô và mẹ cô vào bụi cỏ: " Bây giờ tình thế rất nguy hiểm, em và Tiểu Linh Linh nấp ở đây. Chị sẽ đi dụ bọn chúng, em mau dẫn con bé tìm cách trốn thoát khỏi nơi này."

Mẹ cô không đồng ý: " Làm sao có thể như vậy chứ, chị đang mang thai đó. Anh hai còn đang chờ chị ở nhà, một nhà 3 người vừa mới hưởng niềm vui có thêm thành viên mới. Làm sao em có thể để chị đi mạo hiểm như vậy chứ, chị dâu à anh hai và Tuấn nhi còn đang đợi chị ở nhà. Chuyện này chị cứ để em lo chị mau dẫn Tiểu Linh Linh đi trốn."

Mợ hai kiên quết không giao chìa khóa xe cho mẹ cô: " Em yên tâm chị sẽ không sao. Tình thế nguy cấp em mau trốn đi, Tiểu Linh Linh cần em. Nó cần mẹ của nó chị sẽ không sao đâu yên tâm." nói xong mợ hai vội lái xe đi mất.

Không lâu sau đoàn người kia cũng đã bắt đầu đuổi tới mẹ cô ôm cô trốn vào bụi cỏ bên đường. Những chiếc xe ngày càng chạy nhanh hơn chèn ép xe của mợ cô chúng còn dùng súng bắn liên tục vào xe. Một lúc sau ở một khúc cua dốc nghe thấy một tiếng nổ lớn, mẹ cô và cô lúc nhỏ men theo đám cỏ xem phía trước chuyện gì đang xảy ra. Đứng từ xa nhìn thì phát hiện chiếc xe của nhà cô đã lao xuống vực sâu và bốc cháy. Tiểu Linh Linh sợ hãi khóc thét lên mẹ cô vội bịt miệng cô lại để không phát ra tiếng. Trong mắt mẹ là một mảng đau thương, mợ hai cô đã mất rồi bị một đám người xa lạ truy sát và ép chết.

Mợ còn đang mang thai, gia đình của họ mới ngày hôm qua còn được hưởng hạnh phúc khi có thêm thành viên mới, hôm nay hai người bọn họ đã lìa xa mãi mãi. Cô đã nhớ ra rồi nhớ rõ nổi uất hận này, mẹ cô dẫn cô khi còn nhỏ men theo đám cỏ từ từ trốn chạy, bọn người xấu xa kia còn xuống kiểm tra tình hình. Một lũ cầm thú mặc đồ đen trông rất hung dữ và đáng sợ, Tiểu Linh Linh rút vào lòng mẹ. Bọn người xấu kia vừa định lên xe quay về vì đã hoàn thành nhiệm vụ, thì không may một tiếng động vang lên do Tiểu Linh Linh vì quá sợ hãi giẫm phải một cành cây khô tạo ra.

Bọn chúng phát hiện ra mẹ và cô lúc nhỏ, hai người bọn họ cùng nhau chạy thật nhanh. Nhưng vẫn không thoát được bọn chúng và bị bao vay. Mẹ cô đánh với bọn chúng rất nhanh đã hạ được rất nhiều tên, nhưng tên thủ lĩnh lại dùng súng chỉa vào đầu Tiểu Linh Linh: " Cô em xinh đẹp, cô còn không dừng tay thì con gái cô sẽ chết rất khó coi đó."

Mẹ cô dừng tay và bị chúng khống chế một tên đàn em trong đó hùng hổ rút súng ra chỉa vào đầu mẹ cô: " Đại ca để em xử con đàn bà này vừa nãy nó còn dám đánh em nữa."

Tên đại ca bộp một cái vào đầu hắn: " Mày bị ngu hả giữ bọn chúng lại còn có giá trị. Lúc nãy tao báo cáo với lão đại bọn nó chết còn bị ổng chửi một phen nữa đó. Bọn họ còn rất nhiều giá trị đối với chúng ta."

Tên đàn em hừ mạnh không phục: " Nhưng rõ ràng mệnh lệnh của Băng Liên phu nhân là xử hết tụi nó mà."

Tên đại ca trừng mắt: " Bây giờ lão đại lớn hay con đàn bà đó lớn hả."

" Đương nhiên là lão đại."

" Đi thôi chúng ta mau chóng về phụng mệnh." Tên đại ca vẫy tay ra hiệu cho bọn đàn em giải mẹ cô và cô lúc nhỏ lên xe.

Nhìn tình cảnh đau thương lòng Âu Dương Linh đau như cắt, cô chỉ có thể nhìn một cách đau đớn vì nó đã là quá khứ. Quá khứ không thể thay đổi của cô, một trận đau nhói trong lòng. Dòng hồi ức lại đưa cô đến một phòng giam.

Khi đó cũng là lúc cô lúc nhỏ được tống vào phòng giam, cô đứng giữa căn phòng trong lòng lo sợ mọi người sẽ thấy mình. Nhưng mà không ai có thể thấy được cô, cô gần như trong suốt như không hề tồn tại. Cô không thể chậm vào bất cứ thứ gì, cô chỉ có thể đứng nhìn, nhìn quá khứ đau khổ mà cô đã quên. Bỗng cô và Tiểu Linh Linh hòa cùng một thể nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn tất cả mọi thứ mà không làm được gì.

Phòng giam không chỉ có cô lúc nhỏ mà còn có cả các anh lúc nhỏ. Vừa thấy Tiểu Linh Linh bị đẩy vào Lăng Vân Hoài lúc nhỏ vô cùng lo lắng: " Em không soa chứ. Sao lại bị bắt vào đây."

Cô vô cùng hoảng sợ khóc lớn: " Hu hu hu em và mẹ cùng bị bắt vào đây. Bọn họ truy sát chúng em còn có mợ hai, mợ hai của em mất rồi. Hu hu hu bọn họ là người xấu là ác quỷ bọn họ hại chết mợ hai rồi hu hu hu Tiểu Linh Linh ghét bọn họ."

Hạ Quan Trường vỗ về cô: " Tiểu Linh Linh em mau ním đí. Dì Thu Tâm mất rồi sao, bọn chúng tại sao lại muốn giết hại dì Thu Tâm chứ. Anh biết em rất buồn rất sợ, nhưng đã có bọn anh ở đây rồi bọn anh nhất định không để cho bọn chúng ức hiếp em. Nếu không phải bọn chúng lấy em ra dụ bọn anh vào bẫy rồi còn dùng thuốc mê cực mạnh bọn anh cũng sẽ không bị bắt vào đây."

Triệu Tử Kỳ chạy đến ôm cô vào lòng: " Em không cần phải sợ anh béo sẽ bảo vệ em. Không phải trước đây em rất thích anh béo ôm em ngủ sao. Ngoan ngoãn ngủ một lát mọi chuyện sẽ không sao nữa." anh yêu chiều vuốt ve tóc ru cô ngủ. Tiểu Linh Linh từ từ rơi vào giấc ngủ.

Trong lúc Tiểu Linh Linh đang ngủ mê các anh thì vẫn đang tự trách Vũ Văn Thành Ngọc đấm tay của mình xuống sàn nhà đến mức chảy máu: " Đáng chết tại sao chúng ta lại vô dụng như vậy, không giúp gì được cho Tiểu Linh Linh còn bị bắt nữa chứ. Lũ khốn kiếp kia cư nhiên dám hại chết dì Thu Tâm, lại còn dám bắt dì Phượng và Tiểu Linh Linh nữa. Đợi mình mà ra khỏi đây nhất định sẽ không tha cho một tên nào hết."

Bạn nhỏ Hoài hồ ly sau một hồi suy tư lên tiếng: " Mình nghĩ đây vốn là một âm mưu dày công sắp đặt từ trước. Thế lực ở phía sau nhất định rất lớn, các cậu nghĩ xem bọn giang hồ bình thường làm sao dám làm ra những chuyện tày trời như vậy chứ. Bọn chúng làm sau dám đụng đến con cháu của thập nhị gia tộc được, ở đây có tất cả con cháu kế thừa của 7 đại gia tộc. Mình nghĩ cái âm mưu này không phải tầm thường."

" Cậu nói đúng chúng dám giăng bẫy bắt người kế nhiệm sáng giá của 7 đại gia tộc chúng ta chắc chắn mục đích rất lớn. Chúng ta bây giờ không phải là đối thủ của bọn chúng Thành Ngọc cậu không cần tự trách mình làm gì. Bây giờ chúng ta phải tìm cách để ra khỏi đây mới được." Hạ Quan Trường cũng trầm tư.

Lãnh Hàn vẻ mặt lo lắng: " Mình nghĩ bây giờ điều quan trọng nhất là phải cứu dì Phượng như vậy Tiểu Linh Linh mới yên tâm được."

" Chúng ta phải cố gắng hết sức thôi, mọi người cố gắng trấn tĩnh Tiểu Linh Linh nha." Lăng Vân Hoài nhìn cô đang ngủ bắng một ánh mắt cưng chiều.

Âu Dương Linh nghe mọi chuyện cũng bắt đầu suy tư, Tiểu Linh Linh ngủ nhưng cô vẫn còn thức. Không ngờ các anh lúc còn nhỏ mà đã có những suy nghĩ thấu đáo như vậy rồi. Rốt cuộc cái âm mưu to lớn gì đã xảy ra trong quá khứ của bọn họ. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng nhất quyết tìm mọi cách trả thù cho mợ hai của cô.

* Một âm mưu đang diễn ra rất nhiều bức màn bí mật từ từ được vén lên. Mọi người chờ chương sau nhé.*

Tg chương này cách xưng hô hơi loạn chút nhưng ta không biết sửa sao cả. Có ai có góp ý cho ta không.

Nhấn Mở Bình Luận